Truyện ngắn hay trên TTGĐ 20/18: Đất – tác giả: Triệu Vẽ

Ngày xưa ông nói với bà mình hết lòng đất không phụ mình đâu. Quả là đất không phụ. Nhưng giờ đây, người không thể bám vào đất được nữa rồi...

(Truyện ngắn hay) Bà bấu vào cây cột bằng tre yếu ớt xiêu vẹo chi chít dây mồng tơi quấn chặt, từ từ ngồi hẳn xuống đất. Nhiều khi đang nằm muốn đứng dậy cũng phải lần mò tìm chỗ tựa, rồi nương theo đứng lên, không thể muốn ngồi là ngồi, muốn đứng là đứng. Có lúc bà cứ ngỡ phần thân thể phía sau lưng mình tựa hồ cái bánh tráng nướng giòn rụm, biết bể nát ngày nay hay ngày mai? Truyện ngắn hay

Bà nâng từng phiến lá, một mùi hương thoang thoảng vương vít nơi mũi. Mùi của đất, của cây, của lá, của lớp bùn non chưa khô mới bồi. Dẫu ngồi đây một mình, chỉ có gió rượt đuổi nhau ngoài hàng dừa, chỉ có tiếng mấy con cá thòi lòi giật mình tặc nước, chỉ có tiếng gà nhà ai giật mình “cục tác”, vẫn nghe xung quanh ấm sực.

Duỗi đôi chân khẳng khiu, co tay thành nắm, bà gõ nhè nhẹ lên hai đầu gối. Đưa mắt nhìn hết khu vườn, áng chừng không biết đôi chân này có thể đi đến tận cây dừa lửa, chỗ ranh đất ông Ba Kích nổi không? Ai rồi cũng có ngày đi hết mảnh vườn, hết ngôi nhà của mình thôi mà nhọc nhằn suy tính vất vả vậy sao?

Bà nuốt nước miếng, nghĩ đến những người khỏe mạnh tràn đầy sức sống, thoắt rời bỏ cuộc đời, như ánh sao băng ngang bầu trời. Ngày ông đi, còn hơn là sao băng, bà ngỡ mặt trời đã rụng xuống sau hàng dừa mãi không mọc lên nữa!

Bà đưa tay di di mân mê không chán miếng đất cồm cộm ngay dưới chân mình, như thể một báu vật. Để thành tấm thành miếng, vuông vức cao ráo với những hàng dừa thẳng tắp như vầy là biết bao công sức của ông bà. Ngày ông bà nội mới cho hai vợ chồng, nó là một vùng um tùm tre, tranh, lau sậy, dừa nước.
Bờ lè tè xâm xấp nước. Từng nhát cuốc ông bổ xuống mớ rễ tre, rễ tranh đan nhau chằng chịt là quả tim bà cứ nẩy lên nhoi nhói. Tối về bà hay rà rà hai lòng bàn tay ửng đỏ phồng rộp của ông, rồi vội quay đi không để ông kịp nhìn thấy nước sóng sánh trong mắt mình.

– Má ngồi đây chi một mình vậy má?

Bà giật mình, cái thằng to lớn dềnh dàng mà đi nhẹ như mèo. Có những trưa nó ngồi vá cái chài chuột gặm mấy lổ to bằng nắm tay, chiếc mũi thẳng nghiêng nghiêng làm bà hết hồn. Bà ngỡ ai đó đưa bà lên tàu chở về những trưa nảo trưa nao mịt mùng trong ký ức. Cái ký ức ngắn ngủi khi ông chưa đầy 30.

Đời người ta như con đường đây ra chợ, lắm khi mưa gió giăng mắc không thấy trời đâu đất đâu, nhưng cứ đi rồi sẽ tới.

– Má ngồi cho mát, giò cẳng đi đứng chút, chứ cả nửa tháng nay má có đi đâu.

– Má…

– Hử?

– Má vô ăn cơm. Con đi bẻ đám dừa cuối bờ, khô rụng lềnh khênh. Chiều nước lớn lái nó vô đếm một thể.

– Giá khá hôn bây?

– Kha khá à. Con dẫn má vô nhà hen?

– Thôi má tự đi. Coi mớ rau muống nó có chen chỗ mộ ba hông con? Đừng có gỡ đám mồng tơi. Để đó, mình không ăn hết, ai hái thì hái. Con Mèo vợ thằng Tí, không có cục đất dăm cọng rau, kêu nó ghé hái.

– Rồi má!

truyện ngắn hay

***

– Nội ơi… nội… ơi…

– Gì Vi? Gì con?

– Nội, con đậu đại học rồi!

– Mèn ơi! Mèn ơi! Ông ơi… Đỡ nội xuống con. Nội thắp cho ông cây nhang!

Bà lập cập xỏ bàn chân vào đôi dép nhựa mà cứ trầy trật rơi ra. Cháu gái bà đậu đại học! Mừng vui quá đỗi!

Ông ra đi để lại cho bà độc một đứa con trai. Mảnh vườn nhỏ và đôi tay đàn bà hết trồng mía đến khoai lang, đậu đũa, chuối khổ qua… không đủ sức để cho con trai ăn học đến nơi đến chốn. Với lại, một mẹ một con, nó nhất định không rời bà.

Hơn 40 tuổi, nó có ngần ấy năm lăn lóc trong đất trong sình cùng bà. Lúc bà cong lưng nhổ cỏ bắt sâu, lột lá mía hay tưới cây; nó nhỏ thì nằm, lớn chút bò lổm ngổm bên cạnh. Dăm ba tuổi đã biết đỡ tay đỡ chân mẹ.

Cái chữ cũng chỉ lỏm bỏm được một mớ đủ để đọc viết giản đơn. Bà chưa lần nào hỏi hay đoán xem nó có cảm thấy hạnh phúc khi gần một đời quẩn quanh với mảnh vườn của ông cha để lại không?

Bà chưa bao giờ nghĩ phải có một người nào khác ngoài ông. Bà thuộc về nơi này. Bà chỉ thấy an tâm khi chân dẫm lên mảnh đất thân thuộc của mình, không phải ở nơi nào khác.

Cây nhang trên bàn thờ cháy quá nữa, cong tít như một chiếc vòng nhỏ.

***

Mấy hôm nay thằng Út mang ở đâu về cái loa to đen thui đen thủi. Tờ mờ sáng âm thanh từ đó phát ra, đinh tai nhức óc, khua khoắng cả một vùng không gian vốn chỉ có tiếng gà thanh thao, tiếng mấy con chó sủa tìm nhau, tiếng gió lùa qua tán lá.

Trời hừng đông, bà chống cây gậy, chỏng chơ đứng một mình bên hiên nhà cố tìm ra tiếng gà, tiếng chó, tiếng lá mà vẫn không nghe thấy. Thoắt âu lo có khi nào chúng mất hết rồi không? Bà ngồi thụp xuống thềm chờ tiếng gà gáy muộn.

– Nói nhỏ thôi má nghe!

– Ừ, ông tính đi. Vườn mình bốn công đất, chỉ có dừa. Chục dừa có hai mươi ngàn! Tui vừa lo việc nhà, lo má, may mụn kiếm thêm nhiều lắm cũng ngòm nghèm hai triệu; cộng với tiền liệt sĩ của ba, mẹ con bà cháu gói ghém ở nhà còn thiếu trước hụt sau. Giờ con Vi đi thành phố học… Tui không biết xoay trở làm sao.

Cái xứ mình giờ không mượn được của ai đâu ông. Người ta ai cũng nghèo. Con mình học bốn năm năm, đường dài. Một là cho con nghỉ học, hai là phải tính ông à.

– Sao mà cho con nghỉ học được bà?

– Mình bán bớt đất mặt tiền bữa người ta hỏi được không ông?

Ông lấy tiền mua cái xe chạy xe ôm thêm, lấy mớ sửa lại nhà chút, còn nhiêu gởi ngân hàng cho con nhỏ nó học hết năm năm…

– Trời, đời nào má chịu…

– Tui biết chớ. Nhưng mình còn cách nào nữa đây?

– Thôi, bà để tui tính. Má còn đó, má thương đất như sanh mạng bà ạ!

Cơn lạnh từ thềm xi măng thấm qua làn vải mỏng tựa hồ con rắn nhỏ, bò từ chân đến bụng ngực rồi tay bà. Bò đến đâu bà như nghe từng thớ thịt đông cứng tới đó.

Cái tay nắm hờ chiếc gậy run lên bần bật như sốt. Lâu lắm rồi bà cố giữ thăng bằng cảm xúc. Già rồi, buồn hay vui đều khiến quả tim gánh không nổi, hơi thở nhọc nhằn hụt hưởi.

Có người già nào không sợ thành gánh nặng cho con cháu? Nhưng sợ thì cũng không tránh khỏi! Bà như hai đứa cháu đang đè lên vai vợ chồng chúng gánh nặng mỗi ngày ấy thôi. Ngày xưa ông nói với bà mình hết lòng đất không phụ mình đâu.

Con bà quần quật quanh năm tỉa tót mảnh đất, chăm từng gốc dừa. Quả là đất không phụ. Khu vườn của nhà bà xanh đẹp, sai trái có khi gãy cả cổ. Nhưng rồi ai không đãi người vậy? Sao chục trái dừa chưa đủ một ly cà-phê hay tô hủ tiếu?

Bà rón rén bước chân qua bậc thềm, đốt cây nhang cho ông. Ánh mắt ông nhìn bà vẫn hiền lành và trẻ trung, mặc cho khuôn mặt bà giờ nhăn nheo xô lệch.
– Đất không phụ người nhưng người giờ không bám vào đất được nữa rồi ông ạ. Tôi xin phép ông.

Bà nghẹn ngào, đăm đắm nhìn cây nhang đã cháy quá nửa.

Trong làn nước mờ mờ nơi khóe mắt, hình như bà trông thấy tàn hương cong thành một vòng tròn nho nhỏ…

Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay

Tác giả: Triệu Vẽ
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua