Truyện ngắn hay trên TTGĐ 1918: Cởi trói của tác giả Song Ninh

“Hết tháng tui sẽ về quê…” Vào mỗi buổi tối vắng khách, xách chiếc ghế tựa ra ngồi tâm sự với Vinh, Nhịu đều nói như vậy. Mà thật ra cái tâm nguyện ấy le lói trong đầu Nhịu từ rất lâu rồi. Bởi sống trên phố mấy chục năm trời, nếm trải khổ đau nhiêu đó với Nhịu là quá đủ

Từ khi nghe hàng xóm nhắc nhiều về dượng; mong muốn trở về quê lại được đà trổ ngọn. Hơn lúc nào hết, Nhịu muốn buông bỏ tất cả; về sống như những người dân quê. Nhưng chần chừ hoài mà rút cuộc Nhịu cứ như người tù tội bị cùm chân; không cách nào tự cởi trói cho bản thân mình. Truyện ngắn hay

Nhịu muốn về quê, nhưng ngặt nỗi xa đồng ruộng bao năm; giờ nghĩ đến cảnh phải đặt bàn chân vốn quen với những buổi làm nail đắt tiền; ngày ngày đi trên những đôi giày cao gót xuống lớp bùn đặc quánh phèn chua, Nhịu lại tiếc.

Nhịu bây giờ, không còn trẻ trung để ao ước về những điều cao siêu; như mấy cô đồng nghiệp trẻ cả tuổi đời lần tuổi nghề. Giờ Nhịu nghĩ nhiều hơn về tổ ấm; với người đàn ông biết quan tâm, chiều chuộng và cả những đứa con. Thế nhưng, khi càng cố nghĩ về những điều giản đơn; Nhịu lại càng tủi thân và thương mình. Ai đâu chịu thương một người như Nhịu; để chấp nhận cùng cô nên duyên vợ chồng.

Mỗi tối trở về khu nhà trọ, heo hút trong xóm lao động; nằm đơn độc trong căn buồng, Nhịu từng suy nghĩ sẽ dừng lại. Sau ê chề từ những bàn tay nhớp nháp của các vị khách ghé quán hàng đêm; cùng men say ngập ngụa Nhịu tu ừng ực để đổi lấy tờ polymer mới cóng; cô muốn chấm dứt và bắt đầu cuộc sống khác.

Vậy mà khi càng suy nghĩ muốn dứt khỏi vòng vây tiền bạc; và những âm thanh xập xình trong căn phòng cách âm lấp loáng ánh đèn mập mờ; Nhịu càng lún sâu vào những vòng tay thô ráp.

***

Nhịu không biết vì sao mình lạc chân vào chốn ấy; dù cô không phải kiều nữ hay hoa khôi; để có thể là “đào” ăn khách ở quán bar này. Nhịu chỉ nhớ về cuộc trốn chạy khỏi vòng tay của cha dượng. Sau những đòn roi hệ lụy từ cơn say; cả thân thể dượng đổ ập về phía Nhịu; bàn tay ông thô ráp và gân guốc ôm trọn gò má cô; in hằn năm vết ngón tay đỏ rực.

Mẹ biết nhưng chưa bao giờ dám trở mặt với dượng; bởi mẹ không muốn con mình thiếu đi một chỗ dựa vững vàng. Với Nhịu, mẹ luôn tìm cách ôn tồn và ân cần; để bào chữa cho những lỗi lầm dượng gây ra. Chung quy lại, chỉ vì men rượu từ những cuộc vui bù khú; từ những hận thù về cái đói cái nghèo đeo bám.

Hai thứ đó đã tha hóa người đàn ông chăm chỉ hiền lành năm nào; không quan tâm đến miệng đời gièm pha để cưu mang mẹ con Nhịu; khi đang lâm cảnh màn trời chiếu đất.

Nhưng mẹ Nhịu nào hay biết; chính người đàn ông mà mẹ luôn dành những lời ân cần; những yêu thương mù quáng để bào chữa cho hành động sai trái kia; đã từng hành hạ đứa con gái bà đứt ruột đẻ ra; đã từng chạm trổ vào thân thể Nhịu những vết khắc vụn vỡ.

Cho đến mãi sau này, khi thoát khỏi nơi mà Nhịu ví như “địa ngục” trần gian; cô vẫn không hiểu được tại sao mẹ có thể sống chung với người đàn ông ấy. Gã đàn ông đã bị cuộc sống tha hóa đi bản tính con người.

Ngày mẹ mất, Nhịu đang mải mê trượt dài trong cuộc ăn chơi trác táng của những kẻ coi tiền như cỏ rác. Nhiều cô gái khác, cùng tuổi đời như Nhịu hoặc trẻ trung hơn; cũng bị đồng tiền làm cho mờ mắt. Có những kẻ đến với cái nghề buôn phấn bán hương; chỉ vì quá túng quẫn nên phải làm liều.

Có những kẻ thì vin vào những món nợ tình cảm; ràng buộc bằng những khoản lời lãi cắt cổ ;và những món tiền trả góp hàng tháng mà nhón chân vào chốn này để đổi chác. Thế nhưng, có mấy ai biết rằng, một khi đã bước vào con đường này; giống như sa chân xuống đầm lầy; càng cố ngoi mình càng lún sâu hơn.

truyện ngắn hay

***

Nhịu biết và quen Vinh từ những ngày đầu vào làm tại quán. Vinh nhỏ hơn Nhịu vài tuổi, nhưng gương mặt… già chát. Khuôn mặt Vinh lỗ chỗ và đầy mụn trứng cá. Thi thoảng không có khách ghé đến; Nhịu vẫn ngồi trước cửa nặn mụn cho Vinh. Nhịu coi Vinh như cậu em trai; bởi gia cảnh Vinh cũng không khác Nhịu là mấy.

Nhìn vào hành động Nhịu dành cho Vinh; người làm tại quán vun vén cho cả hai thành một cặp. Nhưng Nhịu nhất quyết phủi tay, không chỉ bởi khoảng cách tuổi tác; mà còn bởi mặc cảm về bản thân khiến Nhịu cứ né tránh những quan tâm; tình cảm mà Vinh dành cho mình.

Nhịu nhớ có đêm, quán nhốn nháo bởi đoàn người kéo đến gây sự. Cô vợ trẻ bụng bầu, lao phăng phăng vào trong; sẵn sàng đụng tay chân với những kẻ dám cả gan ngáng đường.

Cũng may hôm đó Vinh có mặt; để chống đỡ dùm Nhịu những đòn roi; mà người nhà của vị khách kia trút lên đầu những cô gái ăn mặc thiếu vải; đang nhảy nhót điên dại cùng âm thanh chát chúa. Nhịu không trách người phụ nữ ấy. Cô nghĩ nhiều hơn đến thân phận những cô gái làm nghề như mình; những con người đang bị cả xã hội kỳ thị, lên án. Bất công ấy nhiều lúc làm Nhịu nhụt chí; thậm chí muốn buông xuôi.

***

Những lần về thăm nhà của Nhịu thưa thớt dần. Đám giỗ mẹ, Nhịu cũng quên khuấy. Cô chỉ chợt nhớ ra khi tỉnh dậy sau cơn say bí tỉ.

Việc trở về quê với Nhịu càng khó khăn hơn; bởi cô không dám ngẩng mặt lên nhìn hàng xóm láng giềng. Nhịu sợ những lời dè bỉu và miệng đời chua chát xát muối bỏng rát trái tim cô.

Nhưng khi nghe dì Thơi hàng xóm nhắc nhiều về bệnh tình của dượng; Nhịu nghĩ nhiều hơn đến tờ di chúc mẹ để lại trước khi qua đời. Nhịu vốn mất niềm tin vào mẹ. Chính bà đã từng phủ nhận những lần Nhịu kể mình bị dượng cưỡng bức. Mẹ luôn cho rằng lời nói của Nhịu năm đó là bịa đặt; là ngụy biện cho ước muốn rời xa làng quê nghèo; đùa đòi chạy theo xa hoa nơi phố thị.

Khi nhìn vào những dòng chữ nguệch ngoạc sau cuối; Nhịu vẫn xem như đây là cách mẹ đang níu kéo mình quay về. Mẹ muốn Nhịu thay bà chăm sóc cho người đàn ông đang mang trong mình khối u ác tính; và cả lũ em cùng mẹ khác cha đang cần một điểm tựa.

Nhưng Vinh thì khác. Mỗi khi nghe Nhịu nói ra ý nguyện ấy; gã luôn ủng hộ và khuyên nhủ Nhịu trở về; chục lần như một. Nhịu còn nhớ như in lời Vinh nói khi mỗi tối dìu mình về phòng; sau những cơn say: “Nhịu về đi, biết đâu sẽ tốt hơn là ở lại”.

Rồi Vinh chườm lên trán cô lớp khăn ấm; pha ly nước chanh đá để cô có thể giải được men say. Những hành động vụn vặt mà rất lâu rồi; Nhịu không cảm nhận được từ một người đàn ông.

Nhịu không còn tin vào đàn ông nữa thì đúng hơn. Bởi cô luôn cho rằng; điều điên rồ đã đẩy minh vào con đường tội lỗi này bắt đầu từ những kẻ mang giới tính đàn ông; những kẻ luôn tìm cách nuốt chửng các cô gái như Nhịu.

Những ngày uể oải bước khỏi chiếc taxi đến chỗ làm, thấy Vinh nở nụ cười; tim Nhịu như đập mạnh hơn. Nhưng Nhịu không biết, khi ấy mình mặc cảm với nụ cười hiền lành chất phác của Vinh; hay do trái tim đang bắt nhịp một dòng cảm xúc khác. Dòng cảm xúc mà Nhịu không thể gọi tên đó là gì.

Rồi qua những lần tiếp xúc với Vinh; Nhịu nhận ra thứ tình cảm nào đó từ gã. Vinh quan tâm chăm sóc; bảo vệ cô vô điều kiện. Trong khi Nhịu vẫn cứ như bà già khó tính; mà đúng hơn là những mặc cảm khiến Nhịu một mực chối bỏ tình cảm của Vinh dành cho mình.

***

Nhịu đến tìm Vinh sau một đêm dài quay cuồng trong những cơn say.

Toàn thân Nhịu ê ẩm, đầu đau như búa bổ. Nhưng khi nghĩ đến lời nói và hành động chăm sóc của Vinh; Nhịu đã có quyết định cho bản thân mình. Phải cố gắng lắm Nhịu mới nhớ được con đường dẫn vào xóm trọ Vinh đang ở. Gã ngồi trong căn phòng cũ kỹ; bối rối khi thấy Nhịu đường đột xuất hiện trước mắt mình.

Nhịu bước vào trong, rồi chẳng để Vinh kịp cất lời, cô lấy hết can đảm thổ lộ:

– Tui đến chào tạm biệt Vinh. Tui suy nghĩ kỹ rồi, ngày mai tui về…

Rồi chẳng đợi Nhịu nói thêm, Vinh ngượng ngùng nắm bàn tay cô, bảo:

– Nhịu đi rồi, tui biết lấy ai làm bạn. Hay là cho tui về quê cùng?

Câu đề nghị ấy khiến Nhịu sững sờ.

Sáng nay thành phố chìm trong cơn mưa trái mùa. Cơn mưa xối xả vô tình gột sạch bụi bặm những hàng cây trên từng góc phố.

Nhịu đưa bàn tay hứng những giọt mưa đang tràn trên ô cửa kính. Bao lâu rồi Nhịu không cảm nhận được những cơn mưa?

Tác giả: Song Ninh
Tiếp Thị Gia Đình

Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay

Đừng bỏ qua