Cửa kính nhòe nước khiến khung cảnh bên ngoài lung linh hơn. Bản tin mới nhất về cơn bão liên tục được phát đi phát lại: Bão đang di chuyển theo hướng giữa Tây Tây Bắc và Tây Bắc. Mỗi giờ đi được 25km. Dự báo bão sẽ đổ bộ vào thành phố trong vài giờ tới. Truyện ngắn hay
Gió được cử đi tiền trạm, sốt sắng quất ràn rạt trên những tán lá. Bầu trời như chiếc màn ướt sũng mắc vội nên thấp lè tè. Trời lạnh. Góc quán ấm ngọt khi những đôi vai sát vào nhau. Dường như họ không quan tâm cơn bão đang đến gần. Chị ngồi một mình nhưng không có vẻ cô đơn.
Chị e ngại phá vỡ cảm giác co ro vì lạnh của những người chung quanh; nhưng so với thời tiết giá buốt của vùng Bắc Âu thì cái lạnh này chẳng thấm vào đâu. Nhẹ nhàng, chị cởi chiếc áo khoác đỏ vắt sau lưng ghế, áp hai tay vào má.
Đôi má hồng căng như trái táo chín. Chị nhớ lời Lee nói nửa đùa nửa thật ngày ấy: “Nhìn ngon quá”.
Chị cười. Nụ cười khẽ nhưng sáng bừng gương mặt thanh tú. Thời gian vụt qua đã kịp quét nhẹ những vệt mỏng lên đuôi đôi mắt nâu sẫm.
Cửa nhà hàng chợt mở toang. Chị nhắm mắt, tưởng tượng người đàn ông trẻ ngày nào sẽ xuất hiện. Người đàn ông mà từ lần đầu tiên gặp; chị đã e dè bởi dáng dấp ngang tàng, nụ cười ngạo nghễ; như thể những va vấp cuộc đời chưa từng chạm tới anh. Nụ cười anh ngày đó khiến chị ngơ ngẩn không lý do.
Mãi về sau, chị mới phát hiện lúm tròn tròn thấp thoáng nơi gò má trái làm mềm nét cao ngạo. Lúc ấy chị đã có thể miết nhẹ tay lên lúm đồng tiền; thì thầm vào tai anh: “Ôi, em đáng giá vậy sao!”.
Chị nhớ rõ cảm giác thô ráp; mặn ấm khi chạm môi vào lúm đồng tiền ít người nhìn thấy.
– Cô ơi.
Giọng trẻ con thì thầm bên tai. Chị mở mắt. Đôi mắt đen láy tò mò nhìn chị. Chị nhìn quanh, không thấy ai đi cùng cậu bé. Thận trọng, chị chạm tay vào gò má con nít mịn màng:
– Cháu đi với ai?
Cậu bé không trả lời, mắt hướng về quả cầu thủy tinh đặt cạnh ly nến thơm trên bàn, đầy thích thú. Chị xoay quả cầu giữa những ngón tay:
– Cháu thích cái này à?
Thằng bé gật đầu, mắt không rời khỏi quả cầu nhiều màu sắc.
– Cô tặng cháu này. Cầm lấy đi.
Cậu bé không chìa tay ra, chỉ chuyển ánh mắt sang chị; thấp thoáng tia thăm dò. Chị bỗng nhớ ánh mắt anh trước khi chạm vào môi chị.
– Giữ gìn cẩn thận nhé vì quả cầu thủy tinh dễ vỡ lắm.
Cậu bé rụt nhanh tay về khi nghe tiếng gọi sau lưng.
Chị ngẩng lên. Người đàn ông trẻ trong ký ức của chị hiện ra trước mặt. Ánh mắt anh nhìn chị thoáng ngỡ ngàng, nhưng vụt qua rất nhanh. Đôi mắt ấy chỉ còn lại nét đăm đăm không còn chút mềm mại nào.
Đôi môi nhếch lên có hình dạng nụ cười nhưng không phải. Suýt nữa chị đã đứng lên nếu mặt đất dưới chân chị không lắc nhẹ trước khi chao nghiêng.
Chị tựa nhẹ vào cạnh bàn. Trong im lặng, họ dùng ánh mắt thăm dò nhau. Thằng bé giật giật vạt áo cha. Khoảnh khắc để những điều bình thường diễn ra một cách bình thường đã trôi qua.
– Lại đây. Ai cho phép con trò chuyện với người lạ? Hả?
Chị nhắm mắt lại. Đúng là giọng nói này; dù chưa đối thoại trực tiếp lần nào nhưng chị nhận ra ngay. Nếu nhẹ hơn thì giống như tiếng rít của gió; nhưng nằng nặng thế này thì đúng là đang nói. Giọng nói quay về; mồn một trong trí nhớ: “Cô có khác gì mấy gái đứng đường đâu”.
Chính câu nói này đã xô chị rong ruổi bao năm nơi xứ người.
– Mẹ ơi, sao cô đó ngồi ở bàn của chúng ta vậy?
– Im đi.
Bị mẹ lôi xệch, cậu líu ríu bước theo.
***
Họ ngồi cách chị mấy dãy bàn. Không khí từ từ cô đặc lại. Lạnh quá, chị muốn lấy chiếc áo sau lưng ghế khoác vào người nhưng vẫn ngồi yên.
Vài đôi tình nhân rời quán. Không gian trống trải càng khiến chị ngạt thở. Cậu bé len lén nhìn về phía chị. Chị nâng tách
cà-phê đưa lên môi, dù biết rằng không còn gì trong đó để uống.
Cuối cùng họ đứng lên ra về.
Sau thời gian vần vũ ngoài khơi; bão như đã đổ bộ vào thành phố. Ánh mắt vằn tia hằn học và thỏa mãn của người phụ nữ nhìn chị. Cô thừa biết chồng mình vẫn còn dõi tìm tin tức của chị; sau vài lần âm thầm lục lọi tin nhắn trong điện thoại. Cô ghen tuông và muốn tìm cách triệt hạ người con gái bí ẩn đang hiện diện trong tâm trí chồng.
Đòn dứt điểm của một người vợ là vờ như tình cờ dắt chồng đến nơi; mà cô đã chủ động hẹn trước qua tin nhắn. Thật kỳ lạ, anh không tỏ vẻ ngạc nhiên hay phản đối. Nhưng dần cô hiểu ra, anh đang tự tra tấn mình.
Cô mắc vào chiếc lưới do chính mình giăng ra. Cô căm thù cái không gian tĩnh lặng; ghét cay đắng những tấm rèm màu tím buồn thảm; khinh bỉ nhành liễu rũ rượi sau khung cửa. Cô liếc xéo khi bước ngang chị.
Nếu ánh mắt của người phụ nữ cuốn chị lên không trung; thì ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông lại quật chị xuống đất. Chị nhớ hơi thở nóng rát của anh khi áp mặt vào tay chị: “Chị đừng đi đâu nhé. Đợi em”. Chị khe khẽ gật đầu nhưng không phải là đồng ý.
Anh lục tung mọi ngõ ngách để tìm chị. Chị biến mất như chưa từng hiện diện. Rồi chị quay về, vẫn y nguyên như ngày cũ.
Nhìn cách chị so vai khi đưa tách cà-phê lên môi mỗi khi muốn giấu nụ cười, anh nhận ra anh đã nhớ cử chỉ này đến từng đường gân thớ thịt. Tất cả giờ đã quá muộn.
Chị đứng lên, ngoái lại nhìn chỗ mình ngồi lần nữa trước khi bước đến quầy; mỉm cười với người quản lý và hơi ngượng ngập: “Lúc nào cậu bé ấy trở lại đây, xin gửi giúp tôi quả cầu này nhé”.
Chị bước hẳn ra ngoài.
Cửa khép lại sau lưng. Gió táp vào mặt chị, rát rạt. Không dù, không áo mưa, chị bước đi. Lưng thật thẳng, đầu ngẩng cao và rất khoan thai.
Nơi ngực trái của chị đang phát bản tin cuối cùng về cơn bão. Bão đã suy yếu thành áp thấp nhiệt đới. Áp thấp sẽ tiếp tục đi sâu vào đất liền và tan đi trong thời gian ngắn.
Kéo chiếc áo khoác cao đến tận cổ, chị se sắt nhớ cái buốt giá của những vùng Bắc Âu năm xưa.
Không chỉ có buốt giá, nơi đó còn có nụ cười đầy nắng của Lee.
Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay
Tác giả: Đặng Thị Phương Oanh
Tiếp Thị Gia Đình