Truyện ngắn hay trên TTGĐ 12/18: Người đàn bà vai ngang (Kỳ 2)

12h đêm, anh vẫn gối đầu cho Thụy ngủ. Đêm nay là một đêm đặc biệt bởi ngày mai bất di bất dịch thì Thụy đã là vợ anh. Anh nằm suy tư trong bóng tối phòng trọ, nghe tiếng thở đều đều của Thụy

Cả hai con người ngày mai sẽ bước lên bục làm cô dâu chú rể, nhưng tuyệt nhiên không biết gì về quá khứ của nhau. Anh nằm nghĩ về lễ ăn hỏi năm đó, khi anh trong vai trò chú rể đã cùng đứng trước bàn thờ gia tiên vái lạy xin được sống trọn đời trọn kiếp bên Nhi. (Truyện ngắn hay)

Nhưng cuộc sống có muôn ngàn ngả rẽ. Anh không nghĩ có một ngày khi đám cưới với Nhi cận kề, anh bị hủy hôn. Cú đòn giáng mạnh xuống đầu anh. Mẹ anh chửi bới, móc méo, nguyền rủa. Và anh, từ một thanh niên lực lưỡng, anh xuống cấp như một ông già.

***

Anh gặp Thụy trong một buổi sáng trong lành tháng Ba. Khi đó Thụy đẹp mê hồn trong tà áo dài, lướt nhanh qua anh. Một mùi thơm nhẹ thoảng qua. Ngay tức thì, anh muốn người con gái này nhất định sẽ là vợ của anh.

Sáng tháng Ba Tây Nguyên, anh tiếp cận Thụy bằng cách tặng cho nàng mấy bông hoa tím. Anh đâu biết người con gái đẹp kiêu kỳ kia chẳng thích sự lãng mạn lãng xẹt đó. Thụy cầm mấy bông hoa màu tím, khẽ cảm ơn rồi nhét nó trước xe cho gió thổi. Buổi trưa Tây Nguyên, Thụy bước nhẹ vào quán quen, thưởng thức một ly cà phê sau giờ tan ca. Cô chủ quán nheo nheo đôi mắt tinh nghịch:

– Thụy kia, ai tặng hoa cho con vậy?

Thụy ậm ừ không đáp. Nơi này, cô đặt chân tới lần đầu nhưng thấy thân quen quá đỗi. Rồi cô điện về cho mẹ:

– Hay là con ở lại Tây Nguyên mẹ ơi. Con không về lại Đà Nẵng nữa.

Giọng mẹ run run:

– Con bé này, sao con cứ đi miết vậy? Không dừng chân sao con?

– Dạ, từ từ. Con vẫn đang muốn đi.

Thụy đáp lại mẹ nhưng nước mắt chực trào, cô cố nhét nỗi nhớ phố thị vào một bên. Bố nhắn tin hỏi:

– Ngốc nghếch. Khi nào lấy chồng nhớ a-lô cho bố nhé!

Thụy nhắn trả lời ngay:

– Ok con dê, bố ơi!

***

Bây giờ là 11h trưa. Thụy đang đứng một mình trên lễ đài, cảm giác sờ sợ. Khuôn viên chật kín khách mời. Bỗng dưới sân khấu, anh cất lên giọng hát ngọt ngào:

– Bằng lòng đi em, về với quê anh. Một cù lao xanh, một dòng sông xanh…

Thụy lắc vai nhảy nhót theo điệu nhạc. Anh tình tứ lãng mạn, cầm nhẫn từ từ tiến lên sân khấu. Không gian thời gian ngưng lại. Thụy chính thức là vợ anh, người đàn ông có bàn tay rắn rỏi ấm áp.

Đứng trên lễ đài khi MC giới thiệu bố mẹ hai bên, Thụy nhìn xuống, tìm kiếm bóng dáng mẹ. Trong dòng người đó, mẹ mặc chiếc áo dài màu ngọc bích, vai ngang và gầy, nụ cười rạng rỡ bước lên sân khấu. Bố cũng đi từ từ phía sau.

Nhưng… phía bên kia, mẹ anh – một người đàn bà dáng nhỏ thó, mặt đanh lại đang đưa ánh nhìn cau có về phía Thụy.

Một cậu trai áo trắng đi phía sau và kéo theo một ông già chậm rãi, hình như đang say. Đó là bố chồng và mẹ chồng của Thụy. Bất giác cô rùng mình.

Đêm dài miên man. Thụy chính thức là vợ người ta. Trong căn phòng ẩm, một chiếc nệm cũ kỹ trải ra, anh vội vàng giăng mùng cho cô, đưa ra hai cái gối còn hôi mùi bụi đường. Anh thì thầm:

– Là anh tự đi mua đấy. Em cố ngủ một giấc cho lại sức, ngày mai còn chào hỏi cô cậu chú bác bên nội để họ về quê.
Thụy thở dài đánh sượt một cái, cảm thấy tưng tức ngay đầu ngực. Cô quay mặt vào tường, nhớ lại cái nguýt dài không lời đáp của mẹ chồng, đôi mắt sắc nhọn như găm vào tim cô. Thụy bấu chặt vào nệm, cố gằn tiếng nấc sắp bật ra khỏi họng.

Đêm khuya, anh từ đâu bò vào. Mùi rượu nồng nặc. Anh bám vào vai Thụy lay lay nhưng cô vẫn nằm im bất động, không một lời. Thụy im như chết, hai tay buông thõng dài xuống, chân cứng đờ. Anh hốt hoảng trong bóng tối chụp lấy hũ dầu gió xoa hai bên thái dương cho cô. Đêm đầu tiên, Thụy rơi vào trạng thái xót xa.

Truyện ngắn hay

Tây Nguyên tháng Ba, lạnh thấm vào da thịt, từng chút từng chút, cào cấu Thụy trong nỗi ê chề.

Năm ngày làm dâu, anh cho Thụy cảm giác ấm cúng của một gia đình, trừ những khi ông bố nát rượu của anh phá bĩnh không gian đó. Mẹ chồng giữ kẽ, chỉ liếc Thụy khi cô tung ta tung tẩy kêu anh đun cho ấm nước tắm. Bà luôn lầm bầm trong miệng điều gì đó mỗi khi Thụy kêu anh làm hộ việc.

Thụy cố gắng tận hưởng mấy ngày sau đám cưới để hành hạ anh, vì cô biết kiểu gì anh cũng sẽ phải đi học sớm. Đơn vị cho anh về nghỉ phép đúng một tuần để cưới. Cưới Thụy, anh yên tâm rằng sáng Thụy đi làm, tối về phụ mẹ cơm canh giặt giũ và quán xuyến nhà cửa. Coi như anh đã hoàn thành mục tiêu năm năm lần thứ nhất. Đó là rước dâu về cho mẹ.

Bố Thụy đêm khuya nhắn tin hỏi han:

– Lấy chồng vui không con?

Thụy nhắn lại:

– Vui bố ơi! Con oánh lộn với mẹ chồng hai lần rồi.

Bố hốt hoảng:

– Ấy chết, con làm cái trò đó thật hả?

Thụy cười ha ha:

– Thật chứ bố. Chồng con đi vắng là con làm tới thôi.

Bố im lặng trên chiếc giường cũ. Ông thở dài não nuột. Nghĩ đến cảnh Thụy xắn tay áo lên la lối om sòm, ông lại hơi run run. Cái tính cô thì ông lạ gì. Khi cô nói một thì cũng có một nửa đúng sự thật. (Truyện ngắn hay)

***

Thụy bắt đầu chuyến hành trình làm vợ bằng việc sống chung với mẹ chồng. Chồng thì đi học biền biệt, ít khi có nhà. Cảm giác chống chếnh luôn hiện hữu. Hằng đêm khi ngả lưng trên tấm nệm cũ và thở dốc ra bởi mùi thuốc khắp nhà, trên bố chồng hút, dưới mẹ chồng hút, Thụy ngột ngạt trong không gian đó. Khuya, Thuỵ nhắn tin cho bố và hỏi:

– Bố đã vượt qua chiến tranh như thế nào với đôi nạng gỗ kia?

Bố nhẹ nhàng:

– Bố và đồng đội, sống cùng nhau ở Tây Nguyên, nơi con đang sống bằng những trận đánh. Có người ra đi mãi mãi nơi mảnh đất ấy, có những chàng trai đặt tuổi xuân mình cho đất nước, những cô thanh niên xung phong nay vẫn một mình mang nỗi đau chiến tranh. Bạn của bố hết thảy đấy con ạ.

Bố vinh dự được sống, được yêu thêm mẹ con những ngày còn lại của cuộc đời. Dù sao giữa ruộng đồng quê mình, chàng lính cũng biết cày, bừa, cầm roi quất mông trâu mà con.

Thụy nhắm mắt, nhớ bố da diết. Mọi việc đã qua đâu thấm gì với sự mất mát của bố, sự hy sinh của mẹ. Thụy nhớ người đàn bà nhỏ bé đó đã chạy như sấp ngửa trên ruộng, gào lên đầy giận dữ khi bố đội mưa đi cày. Hay ôm bố giữ chặt hàm răng khô lạnh khi ông lên cơn co giật. Và cả những khi cúi đầu xỏ vào chân ông chiếc chân giả cho ông mang đi đây đi đó cùng bạn bè chiến binh cũ.

Chiếc áo dài nhỏ xinh giữa đám cưới Thụy có lẽ là lần đầu mẹ mặc. Khi đó Thụy mới nhận ra đôi vai gầy ấy đã rộng biết nhường nào. Giữa những mênh mông cuộc đời, mẹ luôn dịu dàng với tất thảy. Thậm chí, lời nói với các con, mẹ cũng nhu mì. Thụy vẫn thường hỏi:

– Nếu cô là mẹ, cô có giống bà không?

***

Thụy nghén, sự khởi đầu một mầm sống. Cô thấy có sự bắt đầu cựa quậy một niềm tin. Cô báo tin cho bố. Bố cười:

– Có thai rồi à? Không sao con ạ. Hãy nhớ đến mẹ con. Một người đàn bà nhỏ xíu nhưng luôn gánh vác lo cho cả nhà. Mọi hy sinh đều được đền đáp.

Thụy nhắm mắt, đưa tay lên bụng xoa nhẹ. Trong những đêm triền miên mộng mị, Thụy thấy Tây Nguyên đẹp hoang sơ, giấu hình hài người đàn bà mặc áo dài tím thấp thoảng bờ vai mịn đi trong chiều sương bảng lảng. (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay) (Truyện ngắn hay)

Ngô Nữ Thùy Linh
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua