Chuyến bay sớm từ xứ tuyết trở về mang theo nhiều cảm xúc, khiến Dương cảm giác run rẩy khi đặt chân xuống phi trường. Cuộc đời anh chỉ đầy rẫy những chuyến đi; gặp cơ man nào là người với người trong những chuyến chu du năm châu bốn bể. Nhưng cuối cùng, tất cả cũng chỉ là khách, như một trạm dừng ơ hờ bên đường. Dương có thể đôi lần ghé qua, giải quyết nhu cầu cấp thiết rồi lại quên ngay. Mọi thứ nhàn nhạt như gió thoảng. Truyện ngắn hay
Phía trước vẫn là khoảng trống sâu vô tận hun hút như bầu trời. Dưới chân Dương, những con đường vẫn sinh sôi nảy nở, tỏa đi khắp chốn; tưởng không có điểm nghỉ cho bất kỳ cuộc hành trình nào. Đó cũng chính là mong muốn của anh, mong muốn lớn nhất mà anh từng thủ thỉ với mẹ trong sinh nhật năm anh hai mươi:
– Con muốn được đi khắp thế giới. Con sẽ đánh cược cuộc đời mình với bầu trời rộng lớn kia, mẹ ạ!
Mẹ cười, chưa bao giờ bà có ý định ngăn cản ước mơ của Dương. Vì bà biết, một khi Dương đã mang tâm hồn bay bổng của một quả bóng bay; nếu nhẫn tâm xì hơi cho nó xẹp xuống, bẹp dí ở một xó xỉnh nào đó; bầu trời kia mất đi cơ hội được nhìn ngắm một quả bóng bay tuyệt đẹp. Mọi người mất đi cơ hội được ngước nhìn và trầm trồ.
Dương đi như con thoi, cả sau này khi có Chu bên mình cũng vậy.
***
Anh gặp Chu vào mùa hè năm ấy; và biết rằng đó chính xác là cô gái mà định mệnh đã mang đến cho mình. Dương yêu cô gái ấy bằng tất cả những gì anh có. Khi cưới Chu, anh tự nhủ mình cần phải làm việc gấp đôi. Một người vợ hạnh phúc là người chẳng cần phải trưởng thành. Chu hãy cứ vô tư tận hưởng quãng thời gian đẹp nhất; trước khi tiêu pha hết vào những mối ràng buộc của thiên chức làm vợ, làm mẹ.
Mọi việc cứ để anh lo.
Cứ vậy mà những chuyến giao dịch với đối tác nước ngoài của anh ngày càng tăng lên. Dương khấp khởi trong lòng, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi; anh và Chu có thể an tâm chào đón những đứa con trong cơ ngơi đồ sộ vững chắc.
Nhưng Chu không giống anh.
– Một giao dịch của anh giá bao nhiêu?
Dương hơi ngạc nhiên khi Chu hỏi anh câu đó. Từ khi cưới nhau; chưa bao giờ cô đả động đến công việc và những thứ riêng tư khác của anh. Chu không có tính tò mò như những phụ nữ khác.
– Để làm gì hả vợ yêu?
– Nếu mua được, em sẵn sàng chi trả.
– Thôi được, chỉ một lần này nữa thôi. Rồi anh sẽ thu xếp thời gian cho chúng ta, được không?
Chu bảo rằng cô không đợi được nữa. Cô đã đợi anh quá lâu rồi, hàng đêm, hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng.
– Anh đã làm gì với cuộc hôn nhân của chúng ta? Anh vứt em vào căn nhà này, với những món quà lưu niệm tha về từ khắp nơi trên thế giới. Nhưng có bao giờ anh hỏi, liệu em có cần chúng hay không?
Dương không trả lời được. Hay là anh chẳng buồn trả lời Chu nữa. Những giao dịch giá trị ngoài kia quan trọng hơn những lời trách cứ của Chu. Anh vẫn rốt ráo đẩy vali khỏi cửa, gần như là trốn chạy khỏi tiếng Chu hờn tủi rơi rớt sau lưng.
***
Chu gỡ nốt những tờ lịch cuối cùng của tháng Năm. Cô không thể đếm từng ngày kể từ khi Dương rời xa. Mỗi một ngày rơi ra đều khiến Chu nín thở.
Với Chu, điều đáng sợ nhất là bị bỏ lại một mình ở cái nơi đầy ắp những kỷ niệm. Mỗi khắc trôi qua, ngoảnh lại thấy mình đã cũ; nát nhàu đến mức phát khóc lên vì uất nghẹn. Kỷ niệm dù vui hay buồn vẫn còn nguyên hình hài nơi đó; tươi nguyên đến mức Chu cảm nhận được rõ ràng. Nhưng cô cũng không thể níu anh ở mãi bên mình; khi trái tim anh đang bay lơ lửng đâu đó trên bầu trời.
Mẹ Dương từng bảo cô rằng một khi đàn ông đã muốn tự do; hãy để anh ta tự do. Khi đó, Chu quên hỏi bà rằng liệu anh ta có trở về sau khi đã bải hoải rã rời; với những cơn rong ruổi hoang dại đâu đó? Khi Dương hầm hập kéo vali đi, Chu cũng quên không hỏi điều đó; cô bận run rẩy bởi âm thanh của cánh cửa bị gió giật tung đập mạnh vào tường. Dạo này, Chu hay sợ những tiếng động mạnh, nhất là âm thanh của đổ vỡ. Những âm thanh nhói buốt cứa vào tim gan, đau ứ hự, đau ê hề. Dương nào có hay.
Ừ thì Dương nào có hay, Chu đã có biết bao đêm hờn tủi; nằm co chân đếm tiếng thằn lằn tặc lưỡi đâu đó trên trần nhà. Đêm mỏi mệt nằm yên, chỉ còn bọn thằn lằn vẫn miệt mài săn muỗi; đuổi gián và tặc lưỡi ngao ngán. Chu trở mình dăm ba lần trên chiếc giường rộng rãi; chăn gối vẫn thơm ngát hương hoa. Mùi mồ hôi Dương vẫn không đủ lấp đầy sự trống rỗng trong lòng Chu.
Chậu hoa juliet bung tỏa những cánh vàng rực bên thềm nhà. Chu nâng mặt hoa trên tay, cố hình dung ra cách Dương đã nâng niu nó như thế nào; tỉ mỉ ân cần ra sao khi mang về tặng cô. Rồi cũng ngay khoảnh khắc đó, tim cô thắt lại bởi âm thanh khô rốc của tiếng gió giật cửa. Chu rùng mình, giật tay lại, lúng túng mắc phải gai hồng, rướm máu.
Chỉ là những vết xước nhỏ thôi, không sao con gái! Hồi trạc tuổi con, mẹ từng bị con mèo yêu quý cắn một phát 8 dấu răng trên mu bàn tay; cánh tay thì đầy những vết cào tóe máu. Bằng cách nào mà mẹ vẫn không hề cảm thấy buồn bã hay giận dỗi gì cả. Cho đến khi nó bỏ mẹ đi mất. Mẹ không biết là nó tự bỏ đi; để theo một thú vui lớn lao nào khác ngoài kia, hay lại bị người ta bắt mất.
Khi con mất đi một thứ mà mình từng yêu quý; nỗi buồn nó lớn lắm, thăm thẳm, dai dẳng mãi không nguôi. Mẹ rất ít khi phải khóc, thế mà, mẹ đã khóc khi mất con mèo ấy. Cảm giác như mình đang bị phản bội, không khác. Con đã từng có cảm giác đó chưa, con gái?
Giọng người phụ nữ miên man như một loại thuốc an thần, vừa nhẹ nhàng bao phủ; làm mềm vết thương của cô, vừa như vỗ về an ủi. Chu không tin rằng, người từng khuyên cô nên để Dương rời đi; lại là người có thể ở bên cạnh cô nói những lời an ủi đầy yêu thương. Phải rồi, Chu cũng chưa từng rơi nước mắt; kể cả khi Dương tắt luôn điện thoại, kể cả khi cô thức trắng đêm chờ một tín hiệu nào đó của anh; từ nơi cách xa nửa vòng trái đất.
Là vì Chu không khóc được. Cảm giác hờn tủi quện chặt khiến tim cô nức nở, bồi hồi. Cô mệt đến mức không còn hơi sức nào để khóc. Chu bần thần, rã rời, tưởng mình nằm xuống là có thể tan ra, bốc hơi trong chớp mắt.
Hay là mình cũng nên bốc hơi đi?
***
Căn hộ chào đón Dương bằng sự im lặng vốn dĩ. Chu không khóa cửa. Đây là thói quen của cô; vì cô luôn thức đợi đến lúc thấy mặt chồng trở về an toàn.
Nhưng giờ này Chu đang ở đâu? Dương run rẩy tưởng tượng cảnh hoang vắng này khi nhận được tin nhắn lúc nửa đêm của Chu: “Chúng mình dừng lại ở đây đi, anh yêu!”. Căn hộ tiện nghi đầy ắp những kỷ vật Dương bày khắp các mặt tủ sang trọng.
Nước hoa, mỹ phẩm đắt giá nhất anh cũng lỉnh kỉnh tha về cho Chu thỏa thích, kiểu như cô phải tắm bằng nước hoa anh mới ưng! Vậy nhưng, hầu như Chu rất ít khi đụng đến, dù chúng vô cùng bắt mắt khiến khối kẻ thèm thuồng.
Chu nghiện mùi táo tươi. Mùi táo có lẽ là chiếc phao cứu sinh duy nhất trong những lúc Chu suýt chết ngộp trong mớ cảm xúc lùng bùng như mạng nhện.
Mùi táo, phải rồi, mùi táo chín! Dương vội vã tìm khắp nhà, không có một dấu vết nào của táo, dù chỉ là một mẩu vỏ táo khô quắt trong sọt rác. Là Chu đã bốc hơi khỏi căn hộ cùng mùi táo chín. Vậy anh biết tìm Chu ở đâu?
Chu tuyệt nhiên không nghe máy, không trả lời bất kỳ một tin nhắn nào của Dương. Đột nhiên, anh nghe nhói nơi ngực trái. Đó có phải cũng là cảm giác của Chu, khi anh tự mình thoát khỏi sự quan tâm của cô, lúc trước?
Dương đặt chân đến Đà Lạt ngay trong đêm, đến tất cả những khách sạn, homestay có trên bản đồ, truy ra manh mối về bức ảnh một căn phòng nhỏ có cửa sổ màu lam nhìn ra thung lũng mà Chu treo trên tường Facebook mới đây. Cũng may, Chu chưa vội khóa trang cá nhân.
Dương đoán đúng, Chu của anh, không đến mức tuyệt tình như anh đã hồ nghi.
Dương ôm vội tấm thân mảnh mai của cô, tưởng chỉ cần buông lơi là cô sẽ lại bốc hơi lần nữa. Tai anh ù đi trong gió đêm, tiếng Chu thổn thức:
– Chúng mình dừng những trận cãi vả lại đi, anh yêu! Chỉ cần chúng ta có nhau, là sẽ có tất cả. Còn hơn chúng ta có tất cả, rồi lại không có nhau.
– Ừ thì, chúng mình sẽ dừng lại tại đây!
Đêm thẳm sâu, chỉ thấy bóng dáng cô gái tháng Sáu lặng yên nghe nhịp tim người yêu đập lên tha thiết.
Là Chu, cô gái tháng Sáu, với tay buông tay nắm…
Tác giả: Trần Huyền Trang
Tiếp Thị Gia Đình