Truyện ngắn hay trên TTGĐ 0919: Món quà từ người bí ẩn – tác giả La Thị Ánh Hường

My nhận được bó hoa rất to và đẹp ngay trong ngày sinh nhật. Người tặng không để lại danh thiếp. My đón nhận bó hoa mà trong lòng đầy những dấu hỏi

Truyện ngắn hay

My không đẹp nhưng được cái luôn tươi tắn. Vẻ tươi tắn, năng động của My có sức lan tỏa tới người đối diện, khiến ai tiếp xúc với cô như được tiếp thêm năng lượng. 26 tuổi, ngoài ông chồng “hiền khô” thì “tài sản” của My chính là sự tích cực bật ra từ bên trong My.

Trong số đông đám con cái, hầu hết đứa nào cũng có quãng thời gian “phung phí trong cơn muộn phiền”, đó là thời điểm yêu đương. Với những đứa gặp kết thúc có hậu sau giai đoạn yêu đương thì còn đỡ, những đứa dang dở hoặc quá sâu đậm với mối tình đầu thì thời gian “phung phí” này càng dài hơn. Chỉ có My là nhàn.

Xong đại học, cô yêu ngay anh chàng chủ quán cà phê trước cổng trường, người đàn ông mới ngoài 30 nhưng nhìn từng trải, chẳng có dáng dấp gì của một chủ quán, thỉnh thoảng lại nhờ anh giữ xe đưa cho My ổ bánh mì, ly cà phê sữa. Hai người cũng không hẹn hò lãng mạn gì. Đám bạn thân nghe tin My lấy anh chàng chủ quán thì chân thành chúc mừng, đám không thân thì ra sức mỉa mai, dè bỉu.

Chẳng hiểu sao tụi nó cho rằng cái giá thời con gái của My rẻ quá, chỉ vài ổ bánh, ly nước đã đổ gục. My chẳng quan tâm, tính cô thực tế, ít bị tác động bởi dư luận. Với My, anh Khang hiền lành, chân thành, là người My cảm thấy gần gũi.

Cần chi quãng thời gian yêu đương lãng mạn, cần chi phải đưa nhau đi cùng trời cuối đất, chụp hình check-in khắp nơi đăng Facebook để khoe với thiên hạ…

Tất cả chỉ là bề ngoài, My không cần những thứ đó, với My, chỉ cần anh Khang thực lòng yêu My, My cũng có thiện cảm với anh ấy, vậy là quá ổn!

***

Hôm kỷ niệm 1 năm ngày cưới, Khang vào bếp làm mấy món mà My thích. Hai vợ chồng ăn ở nhà. Gọi là tiệc nhưng chẳng có hoa hay champagne, Khang nói anh là người khô khan, nếu My muốn gì phải nói cho anh biết. Khi ấy, My có chút cay cay sống mũi, nhưng chỉ phớt qua rồi thôi. Chỉ là kỷ niệm 1 năm ngày cưới, chứ có là ngày gì ghê gớm đâu.

My nhớ ra hình như anh chưa tặng hoa cho cô bao giờ. Có lần My hỏi Khang sao chẳng thấy anh tặng hoa cho cô, Khang đáp cụt lủn: “Lãng phí.” Anh còn nói anh không rành về ý nghĩa các loài hoa, mà phụ nữ là chúa suy diễn lung tung, lỡ đâu tặng nhầm hoa thì càng mệt.

My tự lập kinh tế từ nhỏ; là người dùng đồng tiền có cân nhắc chứ đâu đợi Khang nói. Vả lại, chẳng ai nghèo đi vì bó hoa, nhưng thôi, My chẳng nói làm gì.

My giãi bày tận đáy lòng với đứa bạn thân, con Xuân tặc lưỡi: “Mày cũng bày đặt tâm tư, tâm trạng như vậy làm gì cho khổ thân. Cứ sống như trước giờ mày sống đi, có khỏe hơn không”. My nghe mà càng tức anh ách, thì ra trong mắt mọi người, My “chết vai” với nhân vật sống mạnh mẽ, sống tích cực, dù cho hoàn cảnh như thế nào. Chẳng lẽ họ quên My cũng là phụ nữ? Tưởng chuyện đó khép lại, ai đời con Xuân đem chuyện “chưa được chồng tặng hoa” kể với sếp My – cũng là bạn của anh trai Xuân – giám đốc Nam.

Nghe đâu nó còn khuyến mãi thêm những thông tin khác về Khang như là khô khan, keo kiệt, nhạt nhách, chỉ biết mỗi công việc. Hôm đó, My quát mắng Xuân một trận ra trò, nó tỉnh queo nói: “Tại ảnh hỏi tao về mày nên tao mới nói chứ bộ. Mà tao nói hoàn toàn sự thật, có bịa đặt gì mà mày nổi khùng?”.

Việc Nam biết chuyện khiến My hơi khớp. Cái cao ngạo, tự tin trong công việc của mọi ngày biến mất. My càng thấy mất tự nhiên khi thỉnh thoảng cô chạm phải ánh nhìn từ Nam. Ngày Nam mới vào công ty, cô đã ấn tượng với anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, mới du học nước ngoài về.

My không ít lần tiếc thầm trong lòng, phải chi My gặp Nam trước Khang. Mà rồi sao, My còn chưa biết thông tin gì về Nam, anh đã có vợ hay bạn gái chưa, mẫu người phụ nữ anh thích là gì? My không biết gì ngoài vẻ điển trai, ánh mắt nhìn như xoáy vào người đối diện.

***

My nhận được bó hoa rất to và đẹp ngay trong ngày sinh nhật. Người tặng không để lại danh thiếp. My đã nhờ người giao hàng tả người đặt hoa là nam hay nữ, già hay trẻ; để ít nhất My có thể “khoanh vùng” người gửi, nhưng anh ta lắc đầu: “Tui không biết, tui chỉ đi giao hàng”.

My đón nhận bó hoa mà trong lòng đầy những dấu hỏi. Bó hoa được đặt ở vị trí trang trọng nhất trong phòng khách. Loại hoa hồng nhung gốc Đà Lạt; được cắm kết hợp với hoa baby trắng hết sức khéo léo làm nổi bật cả gian phòng.

My không khỏi xúc động khi ngắm chúng từ xa, từ nhiều góc trong nhà. Góc nào nhìn cũng rất đẹp, như thể lẵng hoa đó chỉ dành cho không gian phòng khách nhà My. Hôm nay chồng My đi làm từ sớm, anh nói đang chuẩn bị khai trương quán cà phê thứ 2 nên rất bận. Thậm chí sinh nhật My anh khất lại dịp khác, My chán chẳng buồn nói.

Sau khi gạt bỏ hết những đối tượng “nhẹ ký”, My nghĩ đến Nam là nhiều nhất. Chỉ Nam mới nghĩ ra việc này, nhất là nhìn bó hoa được cắm tỉ mỉ, tinh tế kia. Nam là người kín đáo, chừng mực và rất nghiêm túc trong công việc.

My đứng thẫn thờ trước gương. Cô đưa tay gỡ chùm tóc bới vội trên đầu xuống; vài lọn tóc quăn gợn ôm ấy khuôn mặt mình trong gương. Cái ý nghĩ phụ nữ đã có chồng gợn lại chút buồn trong đầu My. Rồi cái ý nghĩ khác xuất hiện khỏa lấp nó đi; về sự chọn lựa giữa Nam và Khang. Trên đời này chẳng có gì là không thể.

My đến chỗ làm rất sớm, không ngờ Nam đã ngồi đó, cách My vài mét, ở bàn đối diện. Thấy My, anh vội bỏ chân xuống khỏi ghế. Chưa kịp để My lên tiếng, anh cất lời: “Ngày nào em cũng đi sớm vậy hả?”. My nhanh nhảu: “Dạ, chỉ hôm nay thôi ạ!”. Rồi không đợi My hỏi, anh trả lời luôn: “Anh cũng vậy!”.

My thấy bối rối, cô sửa lại mấy sợi tóc mái cho nó nằm đúng vị trí. Chưa bao giờ My phải bối rối như thế này trước một người đàn ông. Trong đầu My nghĩ ra một cách nào đó để tự Nam khai về bó hoa; nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Vừa lúc đó, cô đồng nghiệp đi vào, lí lắc: “Bắt gặp 2 người hẹn hò nhá!” Nam cười, vẻ điềm tĩnh quen thuộc. Chỉ có My là ú ớ giải thích. Đến khi cô đồng nghiệp cười ha hả My mới vỡ lẽ ra mình bị chọc.

Bó hoa to chình ình giữa nhà vậy mà mãi đến ngày thứ 3 Khang mới nhận ra, trong lúc đang kiểm tra bình xăng chiếc xe tay ga của My. Khang hỏi: “Hoa ở đâu vậy em?”. My cố tình úp mở: “Của bạn em tặng!”, để xem Khang có thắc mắc là ai không. Khang nói mà không nhìn lên: “Em xem héo rồi thì bỏ đi, anh thấy có mùi đó!”. My khó chịu: “Mới từ sinh nhật em đến nay, làm gì đã hư?”. My cố ý nhắc vụ sinh nhật, xem Khang có mảy may áy náy gì không nhưng anh chỉ im lặng.

***

Buổi chiều, My còn vài việc phải làm nên ở lại, không ngờ Nam cũng còn ở công ty. Thấy đèn còn mở, Nam bước vào, đến gần My: “Anh có chuyện này…” – vẻ ấp úng của Nam khiến tim My loạn nhịp.

– Việc này hơi khó nói, nhưng anh…, My không còn dám nhìn thẳng vào Nam. “Anh… nhờ em một việc được không?”. My gật đầu, đầy vẻ mong chờ.

– Anh nhờ em chọn giúp anh đôi giày cho phụ nữ. Thấy em hay đi giày và có khiếu thẩm mỹ. Có làm phiền em không?

My hụt hẫng như bàn chân mình vừa bước hụt phải hố sâu; một lúc sau cô mới định hình lại. My hỏi tiếp, giọng xìu đi: “Sao lại là giày mà không là hoa cho đơn giản, vì giày phải tự mua mới ưng ý”. Nam cởi mở hơn: “Cô ấy không thích hoa, cũng may anh không rành về hoa luôn!”

Con phố bán giày nằm thành hàng bên hông chợ. My vừa dựng xe trước cửa hàng quen; thì người phụ nữ ở hàng hoa đối diện chạy lại: “Cô My, gửi cho chồng cô giúp tui nghen!”. My chưa hiểu chuyện gì, người phụ nữ dúi vào tay cô mấy tờ 10 ngàn: “Hôm bữa ông xã cô ghé đặt hoa tui, nói mua tặng vợ; tui chưa kịp thối tiền thì ổng đi mất! May mà tui biết ổng đó. Nhìn hiền hiền mà cũng lãng mạn quá hen!”.

My về nhà, tắm rửa xong vẫn thấy chồng lụi cụi bên chiếc xe của mình. My lại gần, nói với chồng: “Sáng mai anh mua bánh mì ở cổng trường cho em ăn đi, chồng!”. Anh chẳng nói gì, vì mải chăm chú kiểm tra tiếng máy nổ từ chiếc xe của My; nhưng My biết thể nào sáng mai cũng có ổ bánh mì treo trên xe trước khi My đi làm.

Tác giả: La Thị Ánh Hường
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua