Truyện ngắn hay trên TTGĐ 0810: Gió chênh chao qua thềm xoan tím của tác giả Trúc Thiên

Mi cảm thấy lòng mình chòng chành quá! Mi như đứng giữa ngã rẽ không có sự chọn lựa. Mi trằn trọc thao thức rất nhiều đêm để đi đến quyết định ngày hôm nay. Mi ra đi, như một lẽ tất yếu, cho những người còn lại rồi sẽ bình yên

Truyện ngắn hay Gió chênh chao qua thềm xoan tím của tác giả Trúc Thiên

(Truyện ngắn hay) Chuyến công tác thứ hai và chắc cũng là cuối cùng đưa Mi trở lại Hà Nội. Ba ngày qua Nam không biết Mi đã ở đây. Mi muốn tranh thủ thời gian để bàn giao đầy đủ sổ sách giấy tờ. Buổi tối buồn một mình Mi lang thang quanh Hồ Gươm.

Mùa này tàn xuân, Hà Nội nóng hâm hấp, đám xoan đương thì con gái bung cánh tím biếc khắp các con ngõ nhỏ, mùi hương theo gió thoảng, giản dị mà ngan ngát đất trời.

Mi lặng ngồi bên bờ hồ. Từng đôi tình nhân tựa vào nhau tâm sự. Lúc như thế này trông Hà Nội quá đỗi bình yên. Sau một ngày cực nhọc vất vả, mọi toan tính đua tranh được cất hẳn ở một góc tối của tâm hồn để tình yêu được lên ngôi, để cảm xúc được hoà quyện vào nhau, ngọt ngào và hạnh phúc. Duy chỉ có mỗi mình Mi là đơn côi.

(Truyện ngắn hay) Trái tim Mi dường như chia đôi. Nữa dành cho Khanh, nữa dành cho Nam. Khi con tim không thể xác định được nhịp đập thì tình yêu mơ hồ như một giấc mơ đầy hoang hoải.

Mi không muốn vì mình mà ai đó phải đau khổ. Vết thương thịt da có thể lành theo năm tháng nhưng vết thương lòng thì ngàn năm vẫn còn đó, đôi khi tê buốt cả một quãng đời chứ chẳng phải chuyện chơi.

Phụ nữ không bao giờ quên người đàn ông đã làm mình cười nhưng ngược lại đàn ông không bao giờ quên người phụ nữ đã làm mình khóc. Mi thà là mình rơi nước mắt chứ không hề muốn người đó là Khanh hay Nam.

(Truyện ngắn hay) Đêm Hà Nội đầy kỷ niệm. Mi nhớ đến lần gặp gỡ với nhóc. Hôm ấy của hai năm về trước, ngày đầu tiên Mi đặt chân đến Hà Nội cho chuyến công tác một tháng. Lớ ngớ thế nào lại tông thẳng vào nhóc. Chiếc xe đạp mượn của ông bảo vệ già nơi công ty cong niềng, vẹo bánh. Mi thì chân đi cà nhắc.

Nhóc luống cuống đỡ Mi vào lề, rối rít trước cái mặt xanh lét vì sợ của Mi. Thế là quen. Ông bảo vệ già nghiễm nhiên có cái xe đạp mới, móm mém nhìn Mi cười. Mi thì có một hướng dẫn viên Hà Nội chính gốc cho một tháng lang thang khắp các ngóc ngách.

Con đường Ngô Quyền yên tĩnh in đậm dấu chân Mi ngày hai buổi đi về, bún chả Hàng Mành, ốc phố Đinh Liệt… Những chiều đạp xe vòng quanh chỉ để Mi nhớ đường, đừng đi lạc, thế thôi! Vậy đó mà thành kỉ niệm khắc sâu vào tâm trí Mi.

(Truyện ngắn hay) Bận đó, ngày cuối cùng ở Hà Nội, hai đứa ngồi suốt đêm bên bờ hồ. Mưa lao xao, liễu thì thào. Mi rụt người sát bên nhóc, vậy mà vẫn không chịu về. Đêm ấy Mi mới biết Nam nhỏ hơn mình những năm tuổi. Mi bắt Nam kêu mình bằng chị. Mặc cho Mi véo tay, bóp cổ, Nam vẫn cứ xưng tên.

Lúc tiễn Mi về lại Sài Gòn, ánh mắt Nam cứ bần thần suốt buổi. Khi Mi dợm bước vào ga thì Nam nắm lấy tay Mi. Cái nắm tay rất lạ, nồng ấm, da diết mà khắc khoải sao ấy. Dường như nhóc muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Mi về lại Sài Gòn mà trong lòng vẫn canh cánh về cái nắm tay đó…

Truyện ngắn hay

***
(Truyện ngắn hay) Chiều Tara hiu hắt gió, Mi ngồi trên lầu nhìn ra hồ từ ô cửa sổ trắng muốt. Tara nằm ở đầu phố Ngô Quyền, chỉ cần vài bước chân là ra được hồ. Vậy mà nơi đây không hề ồn ào hay náo nhiệt. Ngược lại lặng lẽ và yên tĩnh vô cùng. Tara được xây dựng theo phong cách Pháp. Tinh tế, nhẹ nhàng và lãng mạn. Màu trắng kem làm chủ đạo trang trí quán nên tạo cho bất cứ ai ngồi ở đây đều cảm thấy dễ chịu, thoải mái. Quấn quanh cửa sổ là những dây leo xanh rì, mát mẻ và gần gũi với thiên nhiên.

Nam đã dẫn Mi đến đây không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng thế, lầu hai, ô cửa sổ thứ ba.

Điểm đặc biệt của Tara là cà phê, ngon một cách cuốn hút. Hạt cà phê được lựa rất cẩn trọng, rang vừa chín tới, xay nhuyễn rồi đem pha, mà chỉ pha phin thôi, nước đậm đặc, nhỏ từng giọt rất chậm, như chắt lọc cái tinh tuý nhất để có vị đúng chất cà phê. Đắng đầu lưỡi nhưng xuống tận đáy cổ họng thì lại ngọt.

(Truyện ngắn hay) Cái ngọt được thẩm thấu và cảm nhận vượt trội cái đắng. Như thể đó là nguyên lý chuẩn mực của cuộc sống. Sau cơn bỉ cực tới hồi thới lai. Ngẫm ra cái thú uống cà phê cũng khơi gợi cho ta nhiều điều. Như Nam đã từng nói, cà phê không phải là nhàn rỗi mà là nơi để mình lắng đọng lại, suy ngẫm chuyện đời, chuyện mình, chuyện nhân tình thế thái.

Chiều nay, Mi gọi Nam bảo mình đang ở Hà Nội, sẽ đợi Nam ở Tara. Vậy là Nam nhảy cẫng lên vui sướng nhưng chỉ tích tắc sau đó là một bài giảng đại thể là: “Ra khi nào? Sao không báo trước để người ta đón, có nhớ đường phố Hà Nội không? Nhỡ bị lạc thì người ta lo, ở yên đấy chờ người ta đến.”

(Truyện ngắn hay) Mà dạo này Nam đã bỏ hẳn cái lối nói chuyện chổng không với Mi, thay bằng hai chữ người ta. Mi đoán biết được Nam muốn gì. Phụ nữ vốn rất nhạy trong vấn đề tình cảm mà. Mi miên man với những suy nghĩ thì Nam đến lúc nào không hay.

Nhớ người ta không chịu nổi nên ra đây chứ gì!

Nhoẻn nụ cười có cái răng khểnh, Nam nhìn Mi da diết.

(Truyện ngắn hay) Chị có chuyến công tác, sẵn ghé thăm nhóc, xem thế nào rồi. Đã đến lúc nhõng nhẽo đòi lấy vợ chưa?
Này, người ta cũng yêu một người rồi! Không biết người đó có chịu không?
Người đó như thế nào?

(Truyện ngắn hay) Mi nhìn Nam dò xét. Cậu nhóc của Mi cao lớn phỏng phao dễ chừng thước tám, mặt vuông vức chữ điền toát lên cái vẻ mạnh mẽ, bản lĩnh của người đàn ông. Nam trông già hơn cái tuổi đôi mươi của mình.
Đó là một người con gái….tựa như Mi.

Mi không nói gì, nhìn lãng ra ô cửa sổ màu trắng. Phía dưới đưởng, hướng ra bờ hồ, xe cộ tấp nập. Mọi người hối hả lăn vào cuộc sống như sợ thời gian sẽ lấy đi những thứ mà họ cần thiết nếu họ chậm trễ.

(Truyện ngắn hay) Lời nói của Nam có vội vàng không? Nam chắc mình đã cân nhắc và suy nghĩ kỹ càng chưa? Mi để rũ mái tóc che một bên mặt giấu vẻ bối rối. Nam vẫn nhìn Mi, cái nhìn chan chứa tin yêu.
Chị ở Hà Nội thêm một đêm nay, sớm mai phải về lại Sài Gòn vì công việc rất gấp.
Vậy mà không nói sớm. Chỉ còn một đêm thôi à! Chắc là ngày mai người ta lại nhớ lắm!

Rời quán, Nam chở Mi ngồi phía sau. Gió lộng thổi ngược mái tóc dài đen nhánh của Mi tung bay phấp phới. Chiều bối rối len vào từng ngõ nhỏ.

(Truyện ngắn hay) Đây Hàng Bườm, kia Hàng Ngang. Này là phố Ngô Thì Nhậm. Còn đây là Giảng Võ. Chỗ này thì hay lắm cơ. Đầu phố Lê Văn Linh có cháo quát đấy, vừa ăn vừa nghe la. Chủ gánh là một mệ già, dữ không dữ, hiền không hiền nhưng quát thì rất có duyên, ăn một lần là nhớ mãi. Mi ngồi phía sau nghe Nam huyên thuyên đủ thứ chuyện.

Nam dừng ở dốc Bưởi, con dốc nhuộm tím màu xoan. Nam ngắt khẽ một chùm hoa, cài lên mái tóc suôn mềm, nghe đêm lả lướt trôi êm trên vùng tóc nhớ.
Mi biết lòng Nam chứ! Nhưng Nam ơi! Nam cứ mãi là cậu nhóc như thế hoá ra lại hay. Trái tim Mi phập phồng lạc nhịp. Có lẽ, qua đêm nay Mi sẽ không còn gặp nhóc nữa đâu. Bất giác Mi tựa đầu lên vai nhóc.
Sớm mai chị về lại Sài Gòn rồi, nhóc có nhớ chị không?

(Truyện ngắn hay) Giọng Mi nặng trĩu. Nhóc nghiêng đầu nhìn Mi. Đêm lắng đọng.

Thời gian như ngừng trôi. Nhóc thở dài. Mi lặng im không nói, lòng bao nỗi ưu tư. Đêm đã khuya lắm. Gió chênh chao qua thềm xoan tím. Tay Nam vuốt nhẹ lên đôi gò má thanh xuân. Bờ môi dịu dàng tìm một bờ môi. Trăng lững lờ trôi.
***

Phi trường đêm vắng hoe, chỉ bố mẹ ra tiễn Mi. Mẹ tuy còn giận quyết định của Mi nhưng mắt vẫn đỏ hoe cầm tay Mi dặn dò đôi điều. Bố hít hà khuyên Mi cẩn thận. Tiếng loa thông báo chuyến bay sắp cất cánh. Mi chia tay mọi người một lần cuối, cố mỉm cười rồi quay bước vào phòng cách ly. Phía sau lưng nghe tiếng mẹ nấc, nước mắt Mi mặn đắng môi.

(Truyện ngắn hay) Mi theo học chuyên tu bậc thạc sĩ chỉ là cái cớ, chứ kì thực là một cuộc trốn chạy. Mi cần xa nơi đây một khoảng thời gian để cho con tim mình bình an. Rồi mẹ sẽ hiểu cho Mi thôi! Mẹ cũng có một thời con gái như Mi mà.

Trò chơi trốn tìm ngày xưa thơ bé bây giờ lại ứng vào tình yêu.

Mi không muốn ai tìm thấy mình cả. Mi đã vô tình làm tổn thương hai người con trai. Ai cũng có một trái tim để sống và yêu thương. Thế mà Mi lại nỡ lòng xé vụn hai con tim chân thành. Mi cảm thấy mình có lỗi. Mi ray rứt.

(Truyện ngắn hay) Mi đến với Khanh từ lời ước hẹn của người lớn hai bên gia đình, kì thực Mi không yêu Khanh, mặc dù Khanh đã vì Mi thay đổi rất nhiều, mặc dù Khanh đến với Mi bằng tình yêu rất thật thà, bằng ánh mắt quá đỗi dịu dàng, bằng những khát khao cháy bỏng về một mái ấm của người đàn ông.

Ngày Khanh nhận được lá đơn từ chức của Mi, Khanh ghì Mi vào lòng, giọt nước mắt đàn ông nóng hổi bờ vai Mi. Khanh yêu Mi đến khánh kiệt con tim, vậy mà lòng Mi chỉ là tờ giấy trắng.

Mi không hiểu nổi tại sao mình không yêu Khanh dù chỉ là chút ít. Mi chỉ xem Khanh như là một người bạn nếu hơn nữa thì chỉ là một người anh, một người sếp thế thôi. Con tim có lý lẽ riêng của nó, Khanh đừng hỏi vì sao, chỉ biết với Mi, Khanh mãi mãi là Khanh, không xa hơn mà cũng chẳng gần lại được.

(Truyện ngắn hay) Còn với nhóc Mi có cảm giác rất lạ. Từ buổi gặp gỡ đầu tiên có lẽ đã như là định mệnh ấy. Nhóc nhẹ nhàng đi vào đời Mi. Từ ánh mắt nụ cười cho đến cái giọng Bắc cáu gắt ấy.
Mi nhớ như in. Nhóc mạnh mẽ, cương quyết và tinh tế. Có những chuyện Mi giấu mãi trong lòng nhưng nhóc lại khơi gợi được, chia sẻ và đồng cảm. Cứ vậy mà nhóc lưu lại trong trái tim Mi, điều khiển từng nhịp đập.

Nhưng nhóc cứ mãi là một cậu nhóc thế thôi! Giữa Mi và nhóc là một khoảng cách…rất xa. Mơ hồ như là tình yêu nhưng không thể là tình yêu. Mơ hồ như là chị em nhưng chắc chắn không thể là chị em. Vậy sợi dây nối Mi và Nam là gì? Mi không biết.

(Truyện ngắn hay) Mi cảm thấy lòng mình chòng chành quá! Mi như đứng giữa ngã rẽ không có sự chọn lựa. Mi trằn trọc thao thức rất nhiều đêm để đi đến quyết định ngày hôm nay. Mi ra đi, như một lẽ tất yếu, cho những người còn lại rồi sẽ bình yên.

Rẽ đêm – máy bay cất cánh giữa cơn gió chênh chao.

Trúc Thiên
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua