Trúc sững người khi thấy hình ảnh quen thuộc ấy; tay trong tay với cô gái lạ, bước ra từ cửa hiệu thời trang; dáng vẻ âu yếm, tựa thể như một cặp đôi khắng khít. Giữa chiều tan tầm, người xe dọc ngang con đường; bỗng chòng chành quay tròn trong mắt cô. Chẳng phải anh đang đi công tác tận Hà Nội sao? Truyện ngắn hay
Cô cho xe chạy nép lề, phía sau đôi tình nhân đó; giữ khoảng cách đủ để nhìn thấy cái hôn vội nơi gò má mà anh dành cho cô gái kia. Mái tóc ấy, nụ cười đó; và cả chiếc áo thun có in hình thần tình yêu là của riêng cô mà. Lẽ nào ngần ấy năm yêu nhau, cô có thể nhầm lẫn!
Hèn chi, dạo này anh khang khác. Điện thoại luôn có những tin nhắn mà anh bấm tắt; chẳng mở ra để coi cùng cô như mọi khi. Những buổi trưa tranh thủ giờ nghỉ; cùng nhau tìm quán quen yên tĩnh mất dần. Những buổi tối hẹn hò; cùng nhau dạo phố đã thôi không còn như lệ thường.
Cô tấp vội vào hiên của một ngôi nhà khóa cửa; bất giác nước mắt tuôn rơi, con tim như muốn vỡ nát. Ngã tư, người qua kẻ lại, hối hả và hun hút. Đâu mấy ai dòm ngó chi một con nhỏ đang hoang hoải; với hai dòng nước mắt thi nhau rơi.
Giữa một chiều chớm hạ hâm hấp gió; Trúc nhìn dòng người giữa ngã tư mà chẳng biết sẽ đi về đâu. Ngã rẽ nào dành cho mình. Trên cao, đám kèn hồng đương thì con gái trổ bừng cái sắc thanh nhã phơn phớt ngọt ngào. Con đường quen thuộc hằng ngày hai buổi đi về; bao bận anh đã đón đưa, giờ hóa hư hao ngút ngát.
***
Tháng năm phủ trắng Mèo Vạc bằng những chùm hoa trẩu tinh khôi; thuần khiết đến nao lòng. Nắng chẳng hanh nồng, vừa đủ hươm vàng chiếu rọi khắp núi rừng. Những đám mây như bông ôm che đỉnh núi; bồng bềnh trên những thung lũng. Những triền dốc khô cằn, già cỗi bỗng sáng bừng ngọt ngào.
Hoa trẩu be bé, trắng xinh với những chiếc nhị vàng và cuống nhị đỏ hồng. Hoa mọc thành chùm, lấp ló trong những chiếc lá to như bàn tay. Một chùm hoa trẩu có hàng trăm bông hoa nhỏ. Loài hoa của núi rừng ấy, chỉ ngập tràn khi những cơn mưa cuối xuân; đầu hạ tưới mát cả vùng núi rừng. Những bông hoa trẩu cứng cỏi; ngay cả khi rơi thân mình xuống đất vẫn tươi nguyên nét rạng rỡ ban đầu.
Lãng đến Mèo Vạc, dưới vòm hoa trẩu trắng; lặng nghe đời mình xa xót những nỗi niềm riêng mang. Hồi đó, có lần Trúc bảo, nhất định sau này; bộ ảnh cưới phải được chụp tại nơi đây, giữa mùa hoa ngập tràn; giữa những áng mây bồng bềnh, giữa thênh thênh đất trời ngập gió. Và giữa một phiên chợ tình, bên chén rượu ngô; cả hai cùng thề ước. Vì Trúc thích thế.
Đời người con gái chỉ một lần khoác lên mình chiếc áo cô dâu; nên với Trúc, cái khoảnh khắc ấy phải thiêng liêng và đẹp lung linh nhất. Để sau này, khi tuổi đời chồng chất, tóc pha màu sương mai; mình ngồi bên nhau, nhìn lại thanh xuân nồng nàn yêu thương này; ít ra cũng là một thanh xuân chẳng hề hối tiếc.
Lãng nhìn ánh mắt hạnh phúc ấy, nhìn cái viễn cảnh mà cô vẽ ra; Lãng thấy thêm yêu thương cái người con gái ngọt ngào này. Trúc của Lãng là vậy đó. Hồn nhiên quá đỗi; dung dị và chân phương giữa xô bồ phố xá, giữa đãi bôi thiên hạ. Trúc vẫn cứ mãi là Trúc, thành toàn mà tin tưởng người con trai này.
Nhưng đâu phải hễ cứ yêu nhau là đến được với nhau Trúc à! Ngoài kia, biết bao nhiêu đôi tình nhân dẫu rất muốn nắm tay nhau đi đến tận cùng con đường; nhưng rồi vẫn cứ lạc nhau tít tắp về muôn nẻo xa. Cái vòng lẩn quẩn giữa hợp tan, âu cũng chỉ là trò dâu bể.
Trúc biết không? Đôi khi, với một người nào đó, vì yêu nên mới chia tay. Là những đêm dài đằng đẵng trong xa xót của Lãng. Là những cơn đau the thắt nhói buốt tận con tim. Cội rễ của tình yêu, há chẳng phải là sự hy sinh cho người mình yêu?
Dưới vòm hoa trẩu, Lãng nghe đời mình chênh chao giữa con dốc tình.
***
– Mình nói chuyện gì khi nói về một người đàn ông?
Cô gái ngồi đối diện Trúc, phả vòng khói trắng vào một buổi Sài Gòn chợt rì rào mưa; sau chuỗi ngày nắng rát bỏng.
– Chẳng có gì để thương lượng đâu chị à. Chị không cần biết về mối quan hệ của tôi và anh ta. Biết để làm gì? Con người ta đâu thể thay đổi những gì đã là số phận. Giờ thật lòng cũng là phụ nữ, tôi khuyên chị; sống một cuộc đời cho riêng mình đi. Giản đơn mà suy nghĩ, trong cuộc tình này; anh ấy vì tôi mà phụ chị. Người với người, gặp nhau là duyên; gắn bó hay không là cái nợ. Anh ấy và chị cũng chẳng nợ chi nhau; thì coi như là cạn duyên.
Cô gái ráo hoảnh nhìn những vệt mưa hắt xuống con đường. Ngoảnh mặt mà nói, chẳng thèm ngó lấy Trúc một lần; chẳng cần biết cái gương mặt xanh xao kia đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đầy uất nghẹn.
– Đàn ông suy cho cùng, chẳng ai vẹn toàn chị à. Tôi gặp anh ấy ở cái chốn lạc thú giải tỏa cho đám đàn ông. Nhưng có lẽ, tôi may mắn; hoặc đại loại là có phước theo cái kiểu ông bà mình hay nói. Anh ấy yêu tôi. Đưa tôi ra khỏi chốn mịt mù tăm tối ấy. Như chị thấy, như chị biết, giờ chúng tôi là một đôi.
Trúc lặng người đi. Hóa ra sự thể bẽ bàng đến mức đó sao? Lãng của cô nào giờ chẳng phải là loại đàn ông đam mê như vậy. Càng không thể vì một người con gái như vậy mà bỏ cô. Nhưng tại sao hơn trăm cú điện thoại cô gọi; chỉ đổi về dòng tin nhắn ngắn ngủi: “Xin lỗi em”.
– Nhưng tôi yêu anh ấy và tôi tin trên cuộc đời này; chẳng ai yêu anh ấy hơn tôi.
Trúc nhìn thẳng người con gái trang điểm cầu kỳ cẩn thận từng đường nét trên mặt. Trúc dám khẳng định như vậy, vì cô biết khoảng thời gian bốn năm bên nhau; có lẽ chưa đủ dài, nhưng cũng chẳng là quá ngắn để cân đo đong đếm được tình yêu của cô dành cho Lãng.
– Nếu một ngày nào đó, anh rời bỏ chị mãi mãi; là mãi mãi chẳng còn trên cuộc đời này; chị vẫn cứ là kẻ ngốc như vậy vì hai chữ tình yêu à?
– Cô… Có lẽ cô chưa bao giờ biết yêu một người là như thế nào. Nếu tình yêu mình đủ lớn thì dù có hay không có người đó cạnh bên mình trong cuộc đời này; thì vẫn cứ gọi là yêu. Là mãi yêu!
Cô gái quay sang nhìn Trúc, ánh nhìn dịu đi. Một điếu thuốc nữa được đốt lên. Ngoài kia mưa vẩn rỉ rả.
– Là lỗi của em chị à! Dẫu gì mình cũng là phụ nữ mà chị. Có lẽ ngày ấy, chẳng nên nhận lời thì đâu phải khiến cả ba người vương vào cảnh mỏi mệt như vậy. Chẳng ai có thể nhẹ lòng. Cả em, người vô tình làm kẻ thứ ba; xen ngang giữa anh ấy và chị. Mình tự tạo cái vòng xoay oan trái cho đời mình. Nhưng chị à, hãy cứ yêu thương khi còn có thể…
Cô gái vẫn cứ nói, lời chòng chành lẫn trong tiếng mưa. Lời đứt quãng giữa những tiếng nấc của Trúc. Người ta luôn tránh né những cơn mưa; nhưng kỳ thực, giữa phố chiều nay, hai người phụ nữ lại băng mình qua những cơn mưa. Một người hối hả khi biết thời gian chẳng bao giờ đợi ai. Một kẻ khoan thai mà điềm nhiên gột rửa lớp phấn son trên gương mặt; để lòng nhẹ nhàng cho những ngày sau.
***
Giữa phiên chợ tình Khâu Vai; bên ánh lửa bập bùng, Lãng gặp Trúc. Anh hốc hác sau nhiều ngày xa người mình yêu. Còn Trúc thì xơ xác suốt chặng thời gian gieo neo tìm người yêu mình.
Khắc giây gặp lại này, chẳng còn là yêu nữa; mà là thương, thương hơn chính phận mình.
– Tưởng kiếm được một cô gái nào đó, rồi dựng lên một màn kịch thế là xong à? Cô ta không là diễn viên giỏi, nhưng chắc chắn là người phụ nữ có tâm. – Trúc vừa nói vừa khóc, gục đầu lên vai Lãng.
– Anh…, nhưng có lẽ anh không còn bao nhiêu ngày nữa đâu, bác sĩ bảo các tế bào ung thư đã di căn. Anh chẳng muốn em khổ vì anh – Lãng khóc, lần đầu tiên trong cuộc tình này; anh thấy mình bất lực trước người mình yêu.
Lãng biết, những ngày dài tiếp theo, nếu ích kỷ giữ Trúc cho mình; thì thanh xuân tươi trong của cuộc đời cô, rồi sẽ chóng héo mòn theo thời gian.
Nhưng có một điều, Lãng không biết, dù ngắn hay dài; thời gian đối với tình yêu đều là vô nghĩa. Khi yêu một ai đó, chỉ cần bình yên mà nắm tay nhau đi qua giông bão; chỉ cần bên nhau dù chỉ khắc giây rồi trùng trùng xa cách, đó mới gọi là yêu. Một tình yêu tận hiến.
Sáng sớm hôm sau, giữa miền cao thênh thênh gió, mây bồng bềnh; dưới vòm hoa trẩu trắng tinh khôi, có một đôi tình nhân tự chụp cho mình những bức hình cưới mộc mạc nhất. Nhưng đó lại là những bức ảnh cưới đẹp nhất đời người.
Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay; Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay; Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay, Truyện ngắn hay, Truyện ngắn hay; Truyện ngắn hay và Truyện ngắn hay cùng Truyện ngắn hay
Tác giả: Trúc Thiên
Tiếp Thị Gia Đình