Truyện ngắn hay Chuyện Lan Quyên của tác giả Trúc Thiên
1.
(Truyện ngắn hay) Sáng đầu tuần nhàn nhạt như thường lệ, phòng kế toán bỗng xôm tụ khi nhỏ Oanh ùa vào phòng, tay gỡ vội khẩu trang, miệng liên thuyên:
– Tin nóng hổi nghen. Bữa Chủ nhật, tui gặp nhỏ trợ lý đặc biệt của giám đốc đó.
Chữ “trợ lý đặc biệt” được kéo dài theo vành môi cong, đầy ngụ ý. Mọi hoạt động ngừng hẳn, hơn chục cặp mắt của phòng kế toán đổ dồn về nhỏ Oanh.
– Bữa đó nó cặp kè với ông ngoại quốc già chát, tung tăng phố Tây, bận cái đầm cũn cỡn, tay nắm tay buông, trông chả khác nào…
Oanh bỏ lửng câu nói, nhưng rồi mọi người cũng hiểu. Vốn từ trong đầu của hội chị em hàng ngũ ba mươi trở lên đủ để suy diễn được cái chữ còn bỏ trống của Oanh.
– Thấy vậy mà hỏng phải vậy đâu. Đời nhiều cái khó nói, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Diễn trò thanh trong cho dữ vô rồi có ngày cũng lòi cái đuôi cho thiên hạ cười.
– Đó nghen, mấy thằng đàn ông trong công ty còn tơ và tưởng đi. Còn một tiếng xinh, hai tiếng hiền, ba tiếng ngoan. Cái ngữ này, giờ nhan nhản khắp Sài Gòn.
– Đó nghen…
Nhiều cái đó nghen nữa rôm rả như buổi chợ sớm họp vội, khi có món hời được rao bán. Chuyện không có liên quan đến ai, kẻ thêm mắm, người nêm chút muối, rồi lèo lái qua thêm năm bảy cái ngã rẽ thành xao động cả phòng làm việc.
2.
(Truyện ngắn hay) Con nhỏ 12 tuổi đoạt giải nhất học sinh toán cấp thành phố đem về sự vẻ vang cho trường dòng La Saint. Ngày nó cầm cái bằng khen về, cả trường đều nô nức, con bé chỉ nhoẻn miệng cười, rồi lại lúi húi phụ mấy sơ chăm em.
Buổi tối, nó thơ thẩn ngoài cái hoa viên, lòng trĩu trịt câu hỏi tha thiết nhất của đời mình. Nó là ai giữa mênh mông biển người. Nó chỉ biết mình là trẻ mồ côi, lớn lên giữa tình yêu thương và bảo bọc của các sơ.
Trường không thể nuôi mãi những đứa trẻ ấy, lên 18, tất cả đều phải rời trường mà tự lập mưu sinh. Có người thành danh đỗ đạt, quay về trường phụ các sơ chăm nom đám em côi cút chẳng máu mủ ruột thịt nhưng là tình thân duy nhất. Cũng có kẻ biền biệt mất hút giữa bôn ba cơm áo gạo tiền, giữa gian lao cùng cực cuộc mưu sinh.
Rồi con nhỏ sẽ ra sao, khi mà ngay cả cái tương lai của mình vẫn cứ vô định mơ hồ như chính thân phận của nó.
Đêm rất sâu, đêm của một ngày vui, nhưng cũng là đêm của một đứa trẻ 12, chớm biết nghĩ suy về hai chữ số phận.
3.
(Truyện ngắn hay) Nắng tháng Tư rải quanh thành phố những vệt chói chang, hanh nồng cả buổi trưa. Sâu trong con hẻm cụt đối diện cổng công ty, quanh bàn cà-phê, sự thể của con nhỏ trợ lý lại được luận bàn như chuyện rầm rộ mà ai cũng cần phải cập nhật.
– Nó nghe đâu ở trại trẻ mồ côi, nghèo không còn cái mồng tơi để rớt luôn đó mấy cha. Hình như là ông nhà giàu nào đó tài trợ qua bên Úc học. Mà học hành chi đâu, thể như tình hờ của ổng, đặng hú hí mỗi lần ổng sang đó công tác.
– Chừng cầm cái bằng lẹt đẹt ở bển về xin vào đây làm. Lạ ở chỗ chưa có kinh nghiệm mà chễm chệ vị trí chưa có tiền lệ trong công ty. Đời giờ nhiều cái không thể ngờ đâu nha.
– Có khi nào cái ông nhà giàu là… Vậy nên mới vào đây mà làm…
– Bà giám đốc biết vụ này hông tụi bây?
Ai đó thốt lên câu hỏi giữa những cái cười nhếch môi.
– Biết thì bả cạo đầu ổng mất tiêu rồi. Ở đó đợi mày hỏi. Sớm muộn gì, chuyện cũng tới tai thôi. Dễ gì qua được mấy cái ăng-ten bả cài cắm ở đây.
Xế trưa quá buổi, đám đàn ông vẫn còn bù khú bên câu chuyện không liên quan đến ai. Nắng nghiêng về Tây, hắt lên con hẻm nhỏ hun hút.
4.
(Truyện ngắn hay) Sơ ngồi cạnh con bé một đêm trời Sài Gòn lộng gió. Đêm của tuổi 15.
– Từ mai con theo cha nuôi rồi, con sẽ phải bắt đầu một hành trình mới mẻ nhưng cũng đầy ấm áp tình thân. Hãy sống như những nụ hoa vốn dĩ sinh ra để dâng cho đời bát ngát sắc hương. Người ta không ai sinh ra mà lựa chọn được số phận con à! Nhưng mình có quyền sống một cách đẹp nhất với chính chiếc áo số phận của đời mình.
Giọt nước mắt đêm lăn tròn trên má con bé. Đêm bao dung cho những tuổi hờn, để từ mai, nó xin cuộc đời hai chữ an nhiên.
5.
(Truyện ngắn hay) Những đóa xuyến chi cuối mùa, mỏng manh trắng tinh, từ cao nguyên đá Hà Giang, theo Lan Quyên về thành phố. Con nhỏ gói gọn trong tờ giấy báo, tự tay thắt một cái nơ. Bó hoa dung dị thanh trong như lòng của nó với mẹ.
Bữa cơm tối muộn mằn bên nhà mẹ và chú, sau chuyến thiện nguyện đến với trẻ em vùng cao. Bó hoa được trao tận tay mẹ.
Rất lâu sau này, trong cuộc đời mình, Lan Quyên không thể nào quên cái cảm giác mẹ mân mê những nụ xuyến chi, loài hoa mang tên của mẹ. Loài hoa mà từ trong đất đá, vẫn lặng lẽ dâng đời những tươi xinh.
Mẹ từ lỡ bước sa chân của thời trẻ dại, giờ đằm thắm viên mãn bên chú. Mừng cho mẹ, và cũng càng trân quý chú.
Người đàn ông gá nghĩa đã đến với mẹ thời khắc hoang hoải ấy. Người đàn ông đã âm thầm nâng bước con đi, đưa con về với mẹ. Để hôm nay, mẹ con mình ngồi đây, nhìn chặng đời đau thương đã qua, chẳng trách mẹ vì đã bỏ rơi con giữa đời chơ vơ, vì con cũng chỉ có một cuộc đời này để sống, cũng chỉ có một mình mẹ là mẹ của con thôi.
Cuộc đời này mẹ cho con, chỉ là số phận đẩy mẹ con mình bôn ba nghiệt ngã lạc nhau một đoạn đường dài. Từ trong số phận ấy, mẹ tìm thấy hạnh phúc cuối đường, để rồi, giờ nẻo về lại có thêm con.
Cũng từ trong số phận ấy, con học được bài học vững vàng lúc còn non dại và hiểu rằng cuộc đời nếu biết tha thứ thì còn đó rất nhiều những yêu thương sẻ chia. Cũng chẳng trách người đàn ông sớm rời bỏ mẹ khi con chỉ vừa tượng hình. Vì con giờ có mẹ yêu thương, và đã có chú bao dung dang tay đón nhận.
6.
(Truyện ngắn hay) Anh choàng vai chị đang rưng rức bên cạnh bó xuyến chi. Một đêm tháng Tư trời chợt nổi gió sau quãng dài hanh nồng.
Ngày ấy, anh trở về sau chuyến du học, biết cô bạn cùng thời cấp ba lỡ dỡ duyên số, giữa đường gãy đổ, phải gởi con vào viện cô nhi để cực lực nuôi người mẹ già bệnh tật, cùng người anh ngây dại nửa tỉnh nửa điên. Anh tìm đến, đau đáu nỗi thương người con gái ấy, lẫn trong u uất chìm nổi cuộc đời, là tấm lòng hiếu thuận đáng trân quý.
Rổ rá cáp lại, thuyền tình cập bến từ trong những gian lao cơ hàn, anh vẫn âm thầm theo dõi đứa con ấy, cho đến ngày cơ ngơi vững vàng. Anh đón nó ra, đùm bọc cô bé thông minh và giàu lòng bao dung ấy.
Anh tập tành cô con gái chân cứng đá mềm từng bước vào đời. Tập cô trưởng thành từ những điều dung dị đầy yêu thương. Rồi anh nối liền mẹ con họ, để ngày sum vầy đong đầy hạnh phúc.
Chị bật khóc như một đứa trẻ khi gặp con gái. Những đằng đẵng nhớ thương chỉ chực trào bằng tiếng nấc nghẹn. Chị ngã khụy gối, như một lời xin lỗi.
Cô bé ngày xưa, thảng thốt đỡ người phụ nữ trước mặt, và bập bẹ hai tiếng “mẹ ơi”, lần đầu tiên trong đời, cũng bằng những xúc cảm đứt quãng.
Anh đứng đấy, mỉm cười cho quãng đời dài mình đã vun vén. Hạnh phúc như loài cỏ nát, trải qua bao bận mưa gió nắng nôi; vẫn cứ sinh sôi biếc xanh trên cánh đồng đời.
7.
(Truyện ngắn hay) – Thì đó ! Tám chỉ biết vậy, sáng Tám quét dọn ở đây; chiều tối mần thêm việc nhà cho ông bà chủ, thỉnh thoảng vô tình nghe vậy thôi; rồi để bụng, lời lỡ từ miệng thì khéo họa cũng liền kề nghen bây.
Dì Tám ngừng tay lau bàn, thêm vào câu chuyện vài thông tin, khi đám dân tình lại nhen nhóm chợ đời cuối tuần. Dân tình mắt tròn mắt dẹc, há hốc ừng ực nuốt từng lời Tám. Không nhốn nháo, lặng im mỗi người một suy nghĩ.
Chuyện con nhỏ Lan Quyên, suy cho cùng, chẳng liên quan đến cái đám dân tình; nhưng tụi nó vẫn đeo mang trong lòng suốt chặng đường về.
Hết tháng Ba, khi những cơn gió xuân thôi không còn gõ nhịp đều trên tán lá; cũng là chuỗi ngày mưa dầm dề não nuột. Ấy vậy mà, những loại cây trễ nải lỡ hẹn với mùa xuân; lại nảy chồi, đâm cành biếc xanh, bum búp nụ hoa cho một mùa mới của đời mình; dẫu muộn mằn nhưng vẫn bát ngát sắc hương.
Trúc Thiên
Tiếp Thị Gia Đình