Truyện ngắn hay trên TTGĐ 04/19: Như một tình yêu – tác giả: Triệu Vẽ

Tình yêu chẳng phải đôi khi chỉ là cồn cào nhớ những cái nắm tay, những nụ hôn, những ôm chặt quấn riết đó sao?

Truyện ngắn hay

Đêm. Đồng hồ đã túc tắc bỏ lại con số 12 một quãng khá xa. Gáy mỏi nhừ như thể ai chất lên đấy cái gì nặng có đến hàng trăm ký. Chị với tay bậc đĩa nhạc hòa tấu quen thuộc của Richard Clayderman – bản A Comme Amour. Sao lại có những thanh âm trong trẻo, thiết tha, sâu lắng và tuyệt đẹp nhường ấy? Chị dường như nghe cái gì đó êm dịu xuyên qua hết phần da thịt gõ từng nhịp lên tim mình.

Nhớ có lần ở một quán cafe nào đó chỉ có hai người, chị đã nói với chồng về cảm giác này. Và rồi khi ánh mắt anh hướng về phía mình, chị ước gì lời nói có hình hài để khi muốn có thể cột lại thành một xâu rồi thu về vì đã lỡ thả ra. Chị không biết từ lúc nào mình chẳng muốn thổ lộ hay tranh luận điều gì với anh nữa. Mọi thứ cứ như hụt một bước chân, chệch choạng chông chênh. Bao quanh hai người là sự im lặng đông cứng cơ chừng như sờ được.

Dạo gần đây, cứ đứng trước một dòng sông tựa nhánh sông Tiền sau lưng nhà ba, là chị thôi không còn mong ước những con sóng đừng có xô đẩy nữa. Có cái gì đó uể oải tựa như dòng nước đã chảy đến trũng, không còn chút ham muốn len lỏi tìm kiếm hay khát khao gì nữa.

Tự nhiên chị nghĩ, sự yên lặng đó có thể như kẻ trộm, len lén bò vào nhà, nằm chờ ở đâu đó, chực sơ hở, nó đứng lên và khoắn sạch không chừa thứ gì. Ý nghĩ ấy như vết dầu, mỗi ngày loang thêm ra một chút bám riết lấy chị. Vậy mà không hề có mảy may một nỗ lực đổi thay nào le lói nơi chị. Chị không cảm thấy, không nghe thấy sự thôi thúc bới tung nhau để nhặt nhạnh, khơi gợi, thổi bùng ngọn lửa của xúc cảm xa cũ. Hàng ngày, hàng tuần sẽ qua, rồi đến tháng đến năm.

Có cái gì nhanh hơn thời gian đâu? Người ta ai cũng thấy gia đình chị yên ấm. Anh chị đối xử với nhau nhẹ nhàng, chưa từng tiếng chì tiếng bất. Duy chỉ có chị hiểu cái gì đang gặm mòn mình từng ngày. Ai mà chẳng có những cái hố thẳm sâu của riêng mình và đâu dễ dàng gì người khác nhìn thấy? Trong những lần ngỡ như ngạt thở, chị tưởng đến một cái gì đó khác hơn, lạ hơn mới hơn…

***

Bé Su con chị đi du học. Những đêm dài sau đó, cũng đồng hồ đã qua vạch 12 giờ, cũng giai điệu của Richard Clayderman, chị nghe được từng hơi thở khó nhọc của chính mình. Trong cơn trống trải, chị miên mải về việc người ta phải lấy cái này để đổi chác một thứ khác trong đời? Có đổi được không, hay chính mình cũng mất nốt?

Su như con chim con lớn, đã bay ra khỏi vòng tay chị. Con có cuộc đời của con, chị không thể lấy hạnh phúc hay đau khổ của con làm lẽ sống của mình. Ai rồi cũng phải đi con đường của chính mình. Chạy theo con đường của người khác, kể cả là con, liệu có kịp và nên không? Ở tuổi nào cũng vậy, thiếu niên thanh niên rồi trung niên, tất cả đều hướng về phía trước. Mặt trời của ngày hôm qua liệu có hong khô cái áo của ngày hôm nay?

Tiếng chuông báo thức kêu lên từng chập riết róng. Giấc ngủ nhọc nhằn khiến đầu ong ong. Mắt nhắm mắt mở chị đưa tay tắt chuông hẹn giờ trên điện thoại di động. Đã sáng rồi sao? Không gian yên ắng. Hình như có một cảm giác tưng tức rân rân nơi thềm ngực hãy còn tròn căng.

Chị đưa tay lướt nhẹ từ ngực xuống bụng, nghe như có ai đặt hòn than ấm vào bàn tay mình. Hôi hổi. Đột nhiên chị thèm một bàn tay mơn man lên da thịt, không phải tay của mình. Bao lâu rồi chị không thức dậy trong vòng tay chắc nịch của một người đàn ông?

“Anh quen ngủ một mình!” Chị mường tượng ra khuôn mặt bẽn lẽn cười cười, nửa như phân bua nửa như có lỗi của anh vào sáng hôm sau. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu chị như một vệt sáng. Sao chưa bao giờ chị tự hỏi mình làm vợ kiểu gì để người ta quen ngủ một mình?

Chị nhớ mình đã hờn dỗi, đã lặng im. Lòng tự tôn của chị từng lên tiếng chao chát: “Mình phải tìm anh ư? Không cần!”. Những thưa thớt yêu thương gắn kết về thể xác phải chăng kéo theo sự nhàn nhạt lỏng lẻo trong mối quan hệ vợ chồng? Sự san sẻ vì thế cũng đóng băng theo.

Tình yêu chẳng phải đôi khi chỉ là cồn cào nhớ những cái nắm tay, những nụ hôn, những ôm chặt quấn riết đó sao?

***

Điện thoại chị reo và rung lên bần bật.

– Chị ơi! Anh Nam đột quỵ. Bọn em đang trên đường đưa anh ấy vào 115. Chị đến gọi em!

Chị nghe như có ai lấy đá lạnh nhét vào sống lưng mình. Tê cứng. Chỗ trái tim cứ thắt lên từng hồi cơ chừng muốn ngạt thở. Đó là cảm giác lúc bé Su mổ ruột thừa và ba mổ đại tràng. Nó là cái gì đó khó chịu kinh khủng. Nó khiến cho người ta có thể đi mà không biết dưới chân mình có gì, nước mắt có chảy ra cũng không hay.

Không đói không khát, cả người lưng chừng chơi vơi, xung quanh nghìn nghịt người vẫn chỉ thấy có mỗi một mình mình. Chị chưa từng nghĩ sự an nguy hay những gì liên quan đến anh sẽ tác động lên chị như thế này. Chị đã từng nghĩ anh không nằm trong trái tim chị…

Anh nằm im trên chiếc băng ca trắng toát. Dây nhợ loằng ngoằng giăng mắc. Chị cúi sát ngực anh. Nhớ hồi nhỏ chị và các em thích tranh nhau đứa úp tai lên ngực, lên bụng ba để nghe âm thanh ngồ ngộ trong ấy rồi cười ré lên. Năm đứa con gái lít nhít cách nhau năm một, bu lấy ba như đàn nòng nọc quấn mẹ.

Hồi mới cưới, chị cũng hay úp mặt, áp tai mình vào ngực anh, có khi ngủ quên vì những nhịp đập đều đặn.

Chị rón rén áp nhẹ má mình vào lồng ngực phập phồng dưới tấm mền mỏng. Nó vẫn ấm áp như ngày xưa mà. Chị nghe như có bàn tay ai đó mềm mềm xoa xoa nơi trái tim. Chị rất mau nước mắt. Ngoài 40, một cơn đau hành kinh của phụ nữ mỗi tháng, chị cũng ôm gối khóc rấm rức. Sao giờ muốn khóc mà nước mắt bỏ đi đâu?

Điện thoại chị rung. Đó là tin nhắn của bé Su.

“Mẹ! Bên đây mới chớm thu mà lạnh nhiều rồi. Đám hoa trước sân nhà bữa con và dì trồng bắt đầu héo. Hôm qua con tự nhiên chập chờn khó ngủ. Con nghe lạnh lắm! Con nhớ ba mẹ. Con nhớ là mình mơ thấy ba mẹ nắm tay nhau đứng ở sân bay và nhìn con hoài.

Hồi ở Việt Nam con mong từng ngày để đi. Con thấy nhà mình không có gì vui. Ba mẹ cứ im lặng bên nhau. Có đôi lần con nghĩ chắc ba mẹ không yêu nhau nữa luôn! Con còn đâm ra chán nhà mình… Con xin lỗi mẹ. 19 tuổi rồi con mới nhận ra cái mình đang có là cái quý nhất phải không mẹ. Con biết không đâu bằng nhà mình rồi mẹ ơi. Con yêu ba mẹ!”.

Chị nhẹ nhàng luồn bàn tay nhỏ bé của mình dưới bàn tay dày và luôn ấm của anh.

– Anh nghe nhạc với em nhen!

Chị run run mở điện thoại, khẽ khép hờ mi mắt nặng trĩu, kéo bàn tay chồng đang úp lên tay mình áp vào ngực. Từng giọt âm thanh quay đi quay lại gõ từng nhịp lên trái tim chị – bản A Comme Amour.

“Em sẽ ôm anh vào lòng. Ghì chặt bàn tay ấm áp của anh lên trái tim mình”.

Tác giả: Triệu Vẽ
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua