Chiếc xe chở tôi, một người miền Nam chỉ quen với khí hậu nắng nóng; đi từ bến Mỹ Đình theo quốc lộ 6 ngược lên mạn Tây Bắc, Mộc Châu. Tiết Xuân phương Bắc, càng đi về cao nguyên càng lạnh tê tái. Xe rời khỏi nội thành náo nhiệt; lướt qua dãy hàng rực sắc cam Cao Phong; lên đèo Thung Khe xám xịt màu đá trắng… Trước mắt tôi là từng dãy, từng dãy nhấp nhô xanh thẳm; ẩn hiện theo những đợt sương mù phả ra từ khe núi.
Xe bắt đầu vào địa phận huyện Vân Hồ, dọc theo quốc lộ 6. Tôi đã mơ màng thấy những vườn cây khẳng khiu; gốc lẫn thân đều mốc xanh và bạc phếch theo từng đốm tròn loang lổ; nhưng cành thì mãn trắng một sắc hoa. Tiết trời lạnh giá, đường xa mệt mỏi; tôi thỉnh thoảng lại gục đầu vào thành ghế phía trước ngủ quên. Mỗi lần bác tài phanh vội, lại thấy chậm chờn sắc trắng. Tôi tưởng mình say xe nên mộng mị.
Du lịch Mộc Châu: Hoa mận bạt ngàn như tiên cảnh
Cho đến khi tôi đặt chân vào bản Mộc Châu. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy hoa mận!
Không phải một bông hoa mận, một chùm hoa mận; một rừng hoa mận mà là bạt ngàn hoa mận. Hoa mận quấn quanh cành, hoa mận là là theo cơn gió vừa nghịch đùa thốc nhẹ. Rồi hoa mận rụng rơi đầy những gốc; chen lẫn với màu vàng hoa cải dưới nền đất đỏ nâu. Cánh hoa mỏng manh, trắng muốt; tinh khôi, gót chân nào nỡ giẫm lên?
Tôi lạ lẫm nhón từng nhón chân, hạ thấp người; luồn mình len sâu vào sắc trắng bông hoa. Tôi tưởng mình như kẻ quê mùa lần đầu được ngắm nàng hoa trong chiếc áo lụa tinh tươm; thơm mướt tơ tằm, tay đưa lên thẽ thọt định chạm vào hoa rồi tự xấu hổ mà rụt lại; sợ thô kệch này sẽ làm xước cánh hoa. Đến cái nhảy mũi vì cơn rét cũng phải khẽ khàng; sợ cánh hoa giật mình mà rơi xuống, hoa bám vào áo rồi; về nhà nhìn thấy có khi lại nhớ thương?
Tôi không biết dùng từ gì để có thể miêu tả chính xác hương thơm hoa mận; hoặc có chút mơ hồ, thảng hoặc “biết hoa thật có hương không?” khi mà cái hương ấy có lúc như không tồn tại; cũng có lúc hiển hiện rất rõ ràng, lấp đầy tiết trời giá rét. Người đi từ rừng mận về, dưới chân; trên áo có thể vương theo vài cánh hoa chứ hương thơm thì rừng giữ lại.
“Hoa mận”, tên mộc mạc vậy thôi, chứ có khí chất lắm! Kẻ thị thành nào lỡ mang trong mình ít nhiều lòng tham; cứ thấy bông cây hoa cỏ đẹp là ôm mộng gói gọn đất trời; thiên nhiên bằng cách vin cành, bứng gốc về chưng chậu cắm bình chỉ để cho sang; cho ra thì thôi, hoa nào cũng không hợp chứ nói gì đến hoa mận; cái loài hoa chỉ đẹp khi nở vào độ đông rét mướt giữa chốn bao la đất trời.
Lạc bước Mộc Châu người cũng như mơ
Lại nhắc đất trời. Đất trời Mộc Châu xênh xang thế; đâu chỉ có sắc trắng hoa mận mà còn có cả sắc màu sặc sỡ từ những váy áo cô gái H’Mông. Như cái vẻ nguyên sơ của hoa mận, những trắng; xanh, đen, đỏ truyền thống trên váy áo người H’Mông nơi rẻo cao Mộc Châu; vẫn chưa bị xổ toẹt bởi cái màu tím công nghiệp như các vùng du lịch khác. Nó điểm trang cả một góc trời xám ngoét ngày giá rét.
Các cô ngồi đấy, theo từng nhóm chợ dọc Quốc lộ hoặc con đường vào vườn mận. Các cô bán đủ thứ: cải mèo trên rẫy, tầm bóp bên sườn đồi; bắp ngô tím trên nương và cả mấy xếp bánh giầy trắng đục; dẻo quẹo được quết từ gạo nếp nương.
Tôi hỏi cô “bánh giầy bao tiền một cái”.
Cô nhoẻn miệng cười nói giọng Kinh lơ lớ: “5 tiền 1 cai”.
Tôi lại hỏi “thế mua 10 cái là 50 tiền đúng không?”.
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “không, 1 cai 5 tiền thôi!” môi mím cười; má ửng hồng như ai quệt phấn.
Tối về, người miền Nam ngồi bên bếp lửa, nướng bánh giầy mua được; bánh không chỉ thơm mà còn làm ấm lòng; không biết vì bếp lửa hồng hay vì đôi má hồng lúc chiều?
Như con ong theo mùa nhớ hoa vườn cũ; tôi sẽ còn nhớ và gọi tên Mộc Châu theo những mùa hoa. Mộc Châu mùa hoa cải, mùa dã quỳ, mùa tam giác mạch và Mộc Châu mùa hoa mận; cắt ngang khoảng trời xám, hoa mận trắng bạt ngàn như mơ.
Bài: LÊ HUYỀN TRANG
Tiếp Thị Gia Đình