Bộ phim điện ảnh Ống kính sát nhân đang công chiếu rộng rãi tại các rạp trên toàn quốc. Phim nhận được khá nhiều sự chú ý của khán giả; không chỉ bởi thể loại phim trinh thám hấp dẫn; mà còn có sự tham gia của Hứa Vĩ Văn trong vai nam chính. Nếu ở những bộ phim trước, anh vào vai chuẩn “soái ca”; thì ở phim lần này, anh thay đổi 180 độ, gai góc hơn.
TTGĐ đã nhanh chóng liên lạc với chàng diễn viên đẹp trai này; để trò chuyện về vai diễn hoàn toàn mới lạ này.
Nếu chạnh lòng sẽ không theo nghề tới bây giờ
Trước giờ hình ảnh của Hứa Vĩ Văn luôn là “soái ca” trong lòng công chúng. Vậy với mạo hiểm thay đổi hình tượng trong bộ phim mới, anh có thấy áp lực không?
Với những gì mọi người biết về tôi, đó chỉ là 1/4 con người; và tính cách của Hứa Vĩ Văn. Phần còn lại có lẽ sẽ rất ít người hiểu; và biết được tôi mong muốn điều gì. Thường mọi người đánh giá Hứa Vĩ Văn có một vẻ ngoài ưa nhìn, điển trai. Điều đó đôi khi cũng rất bất lợi đối với bản thân tôi. Bởi mình còn muốn thể hiện nhiều thể loại vai khác nhau; chứ không đơn thuần là chỉ vào các vai đẹp.
Trong một bài báo gần đây; tôi có chia sẻ là trở thành soái ca nằm ngoài dự tính của mình. Thật ra, trong bộ phim Em là bà nội của anh; tôi không nghĩ mình sẽ thành công và được mệnh danh là “soái ca”. Tâm tưởng làm diễn viên của tôi không phải ở hướng đi đó. Cái tôi hướng đến là trở thành diễn viên có tư duy tốt; và cách diễn thể hiện được chiều sâu của nhân vật.
Thú thật, tôi không cần tham gia dự án gây “sốt” vé; đem về doanh thu cao hàng trăm tỷ. Cá nhân tôi vẫn thích những dòng phim độc lập, phim tầm trung; hoặc phim đầu tư của các bạn trẻ dám nghĩ, dám làm. Miễn là trong vai trò là diễn viên; tôi được hóa thân vào nhiều vai diễn mang nhiều tính cách khác nhau.
Với anh là sự vô tình trở thành “soái ca”; nhưng đó lại là hướng đi của nhiều bạn trẻ đang hoạt động nghệ thuật. Anh có thấy trớ trêu không?
Khi tôi vào vai Mạnh Đức trong Em là bà nội của anh; mọi người cứ bảo đây là vai diễn chỉ cần diễn viên đẹp là đủ. Nhưng không phải như thế! Vai diễn này đòi hỏi người thể hiện có một kỹ thuật biểu diễn chắc chắn; mới có thể làm tốt được.
Tôi nghĩ, các bạn trẻ bây giờ đang thiếu sự trau dồi, thiếu nhạy bén. Họ quá chăm chút về ngoại hình; mà quên bổ sung cho bản thân những kỹ năng và kinh nghiệm sống. Nếu đầu tư kỹ lưỡng cả bề ngoài lẫn bên trong; tôi tin thành công và cơ hội rồi cũng sẽ mỉm cười với họ.
Kinh nghiệm sống cũng như kỹ năng diễn xuất của anh đã nằm ở mức độ “gừng càng già càng cay”?
Tôi bôn ba ở lãnh địa truyền hình hơn 16 năm. Cũng từng thành công và thất bại; nhiều dự án phim không tốt cũng bị mọi người đánh giá này nọ. Gặp nhiều khó khăn thì bản thân mình mới trưởng thành và có thêm nhiều kinh nghiệm. Đâu ai mới sinh ra là giỏi được liền. Chính khoảng thời gian đó đã cho tôi nền móng vững chắc như ngày hôm nay. Và khi có được nền móng chắc chắn; tôi mới dám chia sẻ những điều này.
Trước những lời chê bai, nhận xét thiếu tích cực trong diễn xuất; anh có khi nào chạnh lòng?
Nếu thấy chạnh lòng hay tự ái, tôi đã không theo nghề tới bây giờ. Tôi đã nghe lời chê mười mấy năm; và đã tồn tại tới ngày hôm nay thì đó là cả một bản lĩnh. Bởi nếu tôi bất tài, không làm được thì chả ai mời. Khi ra trường quay làm việc với cả 100 người; nếu không làm được việc, không bản lĩnh; thì bạn sẽ không bao giờ có được lời mời thứ hai.
Bản thân tôi vẫn đi đúng hướng của mình. Trong vòng 5 năm nay, những bộ phim tôi tham gia đạt được thành công; ở một mức độ nào đó mà không phải ai cũng có thể làm được.
“Cái tên phòng vé” là một áp lực rất lớn
Anh quan điểm sao về danh xưng “cái tên phòng vé” dành cho một diễn viên?
Thật ra danh xưng “cái tên phòng vé” là điều rất mơ hồ; dành cho một diễn viên nào đó. Ngay cả Hollywood, những siêu sao đình đám cũng có thể thất bại khi phim của họ ra rạp. Với các diễn viên Việt Nam; khi được mang danh xưng “cái tên phòng vé” thì áp lực đè lên họ rất nhiều.
Theo quan điểm của tôi; giá trị của một diễn viên không nên chỉ dựa trên doanh thu phòng vé; mà phải trên tổng thể bộ phim. Có những phim không hay về nội dung, nhưng vì nó thuần chất giải trí, nên vẫn được mọi người đón nhận, vẫn bán được nhiều vé.
Riêng với một diễn viên, cái đã nhất là bộ phim của họ thành một huyền thoại; chứ không phải là doanh thu phòng vé ở một thời điểm nào đó.
Trong thời gian tới, hình tượng hay vai diễn nào anh muốn thể hiện?
Tôi không phải nhà sản xuất, nhà đầu tư hay nhà biên kịch. Đồng thời tôi không có quyền chọn vai diễn cho chính mình. Tùy vào kịch bản thời điểm đó, môi trường Việt Nam có những dòng phim nào; có phù hợp với bản thân mình hay không. Tôi đã từ chối 12 bộ phim giải trí; để đóng những bộ phim mà tôi thích.
Những bộ phim tôi từ chối cũng ra rạp; cũng có những cái tên đình đám, nhưng có phim cũng chẳng đi đến đâu. Tôi nhận thấy, không có mình vẫn có người khác thay thế. Vấn đề ở đây là nền điện ảnh của Việt Nam đang thiếu những kịch bản; để tạo ra vai diễn để đời cho diễn viên.
Các thể loại phim về hành động, kỹ xảo, tâm lý tội phạm; thậm chí cả dòng phim lịch sử cũng còn là thử thách đối với các nhà làm phim Việt; thì việc tìm kiếm các vai diễn để đời cho diễn viên là chuyện khá xa xôi. Riêng cá nhân Hứa Vĩ Văn vẫn luôn nuôi dưỡng niềm đam mê với điện ảnh. Tôi xem rất nhiều phim và rất muốn sáng tạo; cống hiến cho nghề; nhưng chỉ tiếc là chưa có đất để dụng võ mà thôi.
Ngoài phim Ống kính sát nhân, sắp tới anh có dự án nào khác?
Tôi có tham gia diễn xuất trong bộ phim Chàng vợ của em do anh Charlie Nguyễn làm đạo diễn; và sẽ được công chiếu trong tháng 8 năm nay.
Ngoài ra, tôi cũng đang quay một bộ phim mới với thể loại trinh thám; do đạo diễn trẻ Tạ Nguyên Hiệp thực hiện mang tên Trái tim quái vật. Đây là một vai diễn khá lạ lẫm đối với tôi. Tôi vẫn chưa được phép bật mí quá nhiều. Hy vọng một ngày không xa sẽ có dịp được chia sẻ nhiều về vai diễn thú vị này.
Dành nhiều thời gian cho công việc. Vậy anh cân bằng giữa công việc và cuộc sống riêng; đặc biệt là chuyện tình cảm của bản thân như thế nào?
Công việc và cuộc sống riêng của tôi đều liên quan đến phim ảnh thôi. Tất cả bạn bè, người quen của tôi đều liên quan trong lĩnh vực đó. Có lẽ vì tôi yêu công việc của mình nên đành tạm gác chuyện tình cảm sang một bên. Ở độ tuổi này, tôi rất mãn nguyện với công việc của mình. Và muốn dành thời gian rảnh để làm những công việc thiện nguyện có ích cho xã hội.
Tôi muốn giúp những người có hoàn cảnh khó khăn; đặc biệt là những em bé dị tật, những người không gia đình; những người già neo đơn. Mọi người đang rất cần tình yêu thương; thì tại sao mình không dành cho họ.
Ở độ tuổi này, tôi nhận ra nhiều thứ đáng trân trọng hơn là chuyện tình yêu nam nữ. Có nhiều chuyện mình giải thích thế nào, mọi người cũng không hiểu. Vì thế, cứ sống theo cách của mình, cảm thấy thoải mái, không vướng bận là được rồi.
Cảm ơn Hứa Vĩ Văn đã dành thời gian chia sẻ.
Bài: Hiến Tửu
Tiếp Thị Gia Đình
Hứa Vĩ Văn Hứa Vĩ Văn Hứa Vĩ Văn Hứa Vĩ Văn