Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018: Vợ ơi! Dậy lấy chồng – tác giả Đỗ Chí Nhất

Câu chuyện Vợ ơi, dậy lấy chồng gửi đến Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 có tựa đề lạ và kết thúc cũng lạ. Mời bạn thưởng thức.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
– Mình chia tay anh nhé!
Cô bấm gửi tin nhắn và buông lỏng chiếc điện thoại rơi trên mặt bàn rồi bưng ly nước cam lên nhấp một ngụm. Nước cam ngọt nhưng không hiểu sao miệng cô lại đắng ngắt.

Bây giờ cô lại lan man trong những miền cảm xúc xưa cũ của chính mình, của anh và cô. Cô không đành lòng chấp nhận sự thật này; nhưng mọi thứ đã xảy ra…

Lần đầu gặp anh là một chiều cuối tuần. Cô và anh trên cùng một chuyến xe buýt từ Sài Gòn về Củ Chi. Xe chỉ còn hai ghế cuối dãy còn trống, vậy là cô ngồi cạnh anh.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cả ngày mệt nhoài vì công việc nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết đã ngủ bao lâu; nhưng khi giật mình tỉnh giấc mới biết đã tựa vào vai người ta ngủ cả tiếng đồng hồ. Cô chưa kịp ngượng mà mặt anh đã đỏ như quả sung chín. Cô luống cuống không biết làm gì đành ôm lấy con gấu bông để trên đùi; hai tay giữ chặt như sợ ai đó cướp mất. Anh sẽ nghĩ về cô thế nào khi chả biết người ta là ai mà lại ngủ trên vai suốt một quãng đường dài như thế? Rồi bây giờ phải cư xử với anh ra sao? Cô vẫn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì anh đã lay nhẹ vào vai cô: “Đến trạm rồi, xuống xe thôi em…”.
– Cảm – ơn – anh! – Giọng cô đầy ái ngại.

Anh thoáng qua cô một vệt nước hoa lịch lãm và nam tính. Nếu cô nhớ không lầm mùi hương này đã ngưng sản xuất từ rất lâu.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô định xách vali rời đi thì anh bước đến, giúp cô. Kể từ lúc đó chưa bao giờ ánh mắt hiền hòa của anh rời khỏi cô. Người đàn ông có nụ cười ấm áp đó làm cô bâng khuâng trong xúc cảm của chính mình.
– Em về đâu?
– Em về PT. còn anh?
Cô chưa dứt câu anh đã tiếp lời, thanh âm trong văn vắt như nước chảy:
– Thế à? Anh cũng đi ngang đó, chúng ta thật có duyên – Anh gượng gạo cười rồi nói tiếp như biện giải cho hai từ “có duyên” mà anh vừa lỡ lời – Tối rồi, em về một mình nguy hiểm lắm, để anh đưa em về nhé!
– Vậy thì phiền anh rồi!

Đúng như những lời anh nói, cô và anh thật có duyên. Mọi thứ đều đáng yêu cho đến khi anh ngỏ lời yêu cô tại quán Đợi.

Tối hôm đó là buổi tối lãng mạn nhất kể từ khi quen nhau. Anh đã đánh cướp nụ hôn đầu đời của cô. Nhưng, cô có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình là chân thành. Và bây giờ cô hướng về anh như đóa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Chỉ mới cùng nhau đi một quãng đường 3 tháng, nhưng quyển nhật ký của cô đã biên đầy những kỉ niệm. Buồn có, vui có, không buồn không vui cũng có. Cô xem đó là thước đo tình cảm của anh, người đàn ông có tâm hồn nghệ sĩ. Những lúc rảnh, anh thường đàn cho cô nghe bài Sóng của nữ sĩ Xuân Quỳnh.

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau?

Cũng tối hôm đó, cô hỏi anh, mình yêu nhau từ khi nào. Anh không trả lời được. Rồi cô tự hỏi mình, tim cô bảo không biết.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Câu hỏi ấy cứ vang vọng trong tim cô. Lúc nhói, lúc như có dòng thác nào cuộn xoáy chỉ để giúp cô trả lời được câu hỏi khi nào anh yêu cô và ngược lại. Cả hai chẳng biết được. Có lẽ con tim có lý lẽ riêng của nó. Anh nói với cô, khi tim ngừng đập anh mới ngừng yêu…

Rồi sau đó, cô và anh quyết định tiến đến hôn nhân. Những khó khăn trong cuộc sống vợ chồng chỉ thử thách tình cảm giữa cô và anh.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nhưng, sẽ không khó khăn nào tồn tại khi tim chúng ta luôn hướng về nhau. Cô không nhớ đã đọc ở đâu đó rằng: đời người ai cũng phải ký một hợp đồng. Một hợp đồng trọn gói bao gồm: niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc cùng nỗi đau xen lẫn nhau. Tất cả chỉ bán chung không thể mua riêng từng thứ được. Cô hiểu và ngấm ngầm vỡ lẽ để rồi chấp nhận mọi thứ, kể cả gia cảnh của anh.
Cô chấp nhận tất cả vì yêu.

Sau khi cưới, anh và cô sẽ sắm một khoảng trời riêng cho mình.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô vừa tốt nghiệp đại học sư phạm và hứa hẹn sẽ là một cô giáo dạy Văn trong tương lai. Còn anh, chưa tìm được việc nhưng anh muốn tự hai bàn tay trắng tạo dựng sự nghiệp chứ không sống dựa vào cha mẹ mình. Và cô tôn trọng quyết định của anh.

Có những buổi chiều anh về nhà muộn vì có hẹn với đồng nghiệp trên Sài Gòn. Biết anh mới bước vào cuộc sống vợ chồng nên họ giới thiệu việc làm để anh ổn định cuộc sống. Thấy công việc văn phòng hợp với mình; lại có khoản thời gian rảnh chăm sóc cô, anh đồng ý ngay. Tính anh bộc trực; không quan trọng bất cứ điều gì ngoài việc kiếm tiền và kiếm tiền để chăm lo tổ ấm của anh và cô. Anh không cố hữu với căn bệnh sĩ mà hầu hết đàn ông đều mắc phải. Anh tâm sự với cô rằng; anh miễn dịch với căn bệnh đó, dù có bán vé số hay ăn xin anh vẫn lo lắng cho cô đến cuối đời.

Để chia sẻ gánh nặng gia đình với anh, cô đi tìm việc. Phần vì cô không muốn phụ thuộc vào đồng lương ít ỏi của anh, phần vì muốn tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đêm. Anh ôm ghita lang thang ngoài vườn. Những tán cây nghe được tiếng đàn nó cựa quậy không ngừng như muốn nói điều gì, nhưng ánh trăng vô thức cứ đè nén nỗi niềm của nó. Cô lặng lẽ đứng sau lưng anh. Mẹ anh đã từng tâm sự với cô, giữa hai người đàn bà. Chung quy câu chuyện được kết thúc bằng câu nói chắc nịch: đã gọi là gia đình thì không thể thiếu tiếng khóc trẻ con.

Cô sụt sịt hồi lâu rồi lặng nhìn anh. Tiếng ghita đỏ soi rọi từng dòng suy nghĩ đang cuộn xoáy trong tim anh nhưng vẻ ngoài vẫn điềm nhiên như không việc gì xảy ra. Anh luôn thế, luôn tỏ ra mạnh mẽ, không hề để ai biết nội tâm mình đang tan chảy.

Nhưng, cô biết anh đang tự dằn vặt mình, tim anh đang gào thét. Nó không thể kìm nén nổi xúc động.

Nhưng tiếng thét ấy không vượt qua nổi tượng đài tình yêu mang tên mãi mãi mà anh cùng cô vun đắp ba năm nay. Tối hôm ấy anh đi làm về, say khướt. Cô lục túi áo anh thấy tờ giấy khám nam khoa. Cô hiểu ra mọi thứ rồi vò nát nó trong nỗi đau tột cùng. Thì ra nguyên nhân chính không phải ở nơi cô, mà là anh. Vậy mà mẹ anh… Tim cô dội lên cảm giác đau nhức tận xương tủy, cô tự hỏi mình phải làm bây giờ…

Nếu là khoảnh khắc này của ba năm trước, cô sẽ vòng tay ra phía sau, ôm chằm lấy tấm lưng to bản của anh. Cô áp má vào đó cảm nhận hơi ấm phát ra từ con tim của anh rồi tan vào nhau như thỏi kẹo mặt trời tan trong nắng. Nhưng bây giờ thì không được nữa.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Anh vẫn ngồi đó, dưới ánh đèn vàng hươm quen thuộc, nhưng dường như có một lực đẩy vô hình nào đó đang xô cô ra khỏi anh… Cô rũ người. Chả hiểu sao anh ở ngay trước mắt nhưng tay cô với chẳng tới; dù là một tiếng anh nhưng nó lại ứ nghẹn nơi cổ họng; chẳng thể thoát ra được. Có lẽ, mẹ anh đã đúng. Bà không chấp nhận một cô dâu không biết sinh con, nhưng đó không phải là điều mà cô mong muốn…

Và những ngày sau đó, giữa hai người chỉ là khoảng cách và im lặng.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đêm không ngủ được, cô choàng tỉnh giấc. Trông anh ngủ cũng thú vị đấy chứ. Gương mặt anh hiền hòa làm sao. Cô còn nhớ, ngày hôm sau, khi tỉnh rượu anh hỏi cô có nhặt tờ báo cáo mà anh bỏ quên trong túi áo không? Báo cáo sao? Cô bảo không. Anh mỉm cười và hôn cô như mọi khi rồi vội vã đến công ty. Có lẽ anh không muốn chia sẻ với cô niềm đau ấy…

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô hít một hơi thật sâu rồi nhấc điện thoại gọi cho Tân – người bạn thân của cô thời phổ thông trung học. Điện thoại vừa đổ chuông, cô vội tắt. Lần thứ hai, bên kia đã có tiếng người alô cô cũng tắt. Lần thứ ba, anh gọi sang, cô định nói “nhầm số” nhưng kết nối đến ba lần thì nhầm thế nào được?
– Mai anh sang nhà vợ chồng em chơi nhé! – Cô thì thầm hơi gió.

Hôm ấy là chủ nhật. Chủ nhật nào anh cũng hay đàn đúm với đám bạn học cũ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Như thường khi, cô chuẩn bị vài món cho các bạn gái; còn đám bạn của anh thì chuẩn bị mồi để lai rai đường dài. Anh còn chuẩn bị mấy xị rượu thuốc để tiếp bạn. Cuối tuần là anh say, cô luôn hiểu người đàn ông của mình mà. Chỉ có say anh mới quên đi nỗi đau đang cào xé tâm can mình.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đám bạn biết vợ chồng cô chưa có con nên chẳng dẫn theo đứa trẻ nào. Tục ngữ có câu: “Trước mặt người lùn chớ nói chuyện lùn”, không khéo lại làm hai vợ chồng cô mủi lòng thì tiệc mất vui. Giữa bữa tiệc; cô vác cây đàn ghita treo trên góc tường ra trổ tài. Những nốt nhạc của bài Hãy yêu nhau đi vang lên ngọt ngào đầy tình cảm, bài tủ của cô thời áo trắng.

Mỗi khi cô đánh đàn, anh hay ví von nó như bản Sonate Ánh trăng thứ hai của Bê-tô-ven. Nhưng bây giờ, anh say, anh chẳng khen được.

Còn Tân, gã lắc lư theo điệu nhạc tỏ ra hưởng ứng hết mình. Lúc đấy cả bọn đã ngà ngà say. Anh vẫn tiếp tục uống…

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Trong cơn say, anh có thể nghe tiếng ghita bạc và tiếng cười nói í ới của cô vợ xinh đẹp của mình. Anh nói lý nhí gì trong miệng như mũi kêu, chỉ vì cô đẹp như hoa. Lòng vả cũng như lòng sung; Tân vẫn ngồi bên cạnh, mặt đỏ lừ. Từ đầu buổi đến giờ gã cứ nhìn chằm vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tân giúp cô dìu anh về phòng nghỉ.

Ba năm. Đã ba năm, anh tìm mua các vật phong thủy đặt trong phòng ngủ để cô chóng mang thai. Cô thắc mắc anh chỉ cười trừ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Mỗi khi anh chơi ghita, cô nhìn thấy tận sâu trong đáy mắt anh như ngọn lửa kìm nén lâu ngày không thể bột phát.

Bên anh, cô được nghe tiếng ghita vui vẻ chuyển sang trầm lắng rồi kết thúc bằng một âm điệu trầm buồn. Cô cảm được những dòng tâm trạng anh gửi vào tiếng đàn. Một đứa trẻ đã làm cho cô, anh và cả gia đình anh đau khổ. Áp lực đã đè nén lên đôi vai người đàn ông của cô. Đến giây phút thiêng liêng được làm chồng cũng bị người đàn ông khác cướp đi mất.

Cô khóc. Giây phút ân hận dội lên trong lòng mình.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Việc làm lỗi đạo như thế là đúng hay sai, cô không tự trả lời được. Nhưng từ trong câu hỏi đã có câu trả lời; có gì sai khi lượng tinh trùng mà người đàn ông cô yêu không thể tạo con. Mắt cô ngân ngấn nước. Cô xoa bụng, chỗ mầm sống mà cô phải vay mượn của người đàn ông khác đang lớn từng ngày… Cô nhắn tin cho anh. Bây giờ cô chỉ muốn đi đâu đó một thời gian đến khi bình tâm sẽ trở về. Chẳng biết anh có cho cô cơ hội không?

5 phút, 10 phút rồi nửa tiếng vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi âm của anh. Cô biết, khoảng cách giữa cô và anh bây giờ không thể tính bằng giây phút mà tính bằng năm trong cuộc đời.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô biết cho dù cả đời này; anh cũng sẽ chẳng tha thứ cho hạng đàn bà như cô. Một người đàn ông đã làm tất cả vì cô nhưng cô lại đối xử với anh như thế. Nhưng, anh không hề hay biết cô còn đau đớn hơn vì những lời sắc như dao của mẹ anh và… những khi anh một mình với cây đàn ghita độc tấu, tim cô muốn rỉ máu.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô đã suy nghĩ kỹ, mình không thể ích kỉ như vậy được. Cô vỡ òa.
Anh vẫn lặng im. Xung quanh cô như đóng băng bởi dòng nước mắt mặn đắng. Không ai thấu hiểu cho nỗi đau của cô. Nếu anh không chấp nhận, cô sẽ một mình nuôi đứa bé khôn lớn. Nó sẽ mang họ của cô.

Tít tít…
Có tin nhắn, cô vội mở ra xem. Trong một phút, cô như ngưng thở.
– Hôm đó, anh không hề say. Vợ chạm vào anh, anh biết. Người lạ chạm vào anh, anh biết. Anh muốn giết hắn, nhưng chỉ hắn mới cho em được làm mẹ…

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô không thể kiềm được nước mắt. Trên đời vẫn tồn tại một người đàn ông như vậy sao? Đến bây giờ cô mới hiểu thế nào là tình yêu. Cô lạc vào dòng xoáy của số phận nhưng đâu đó, tình yêu trong anh vẫn tồn tại. Nó nâng đỡ cô. Cô chỉ có thể chấp nhận mà không thay đổi được gì. Quán Đợi vang lên tiếng ghita đánh lạc nhịp. Sóng… là lời bài Sóng… nó giục cô… nó gọi những yêu thương trong cô quay về. Tim cô co thắt dữ dội, cô muốn thét lên thật to… nước mắt trong cô đã bốc hơi. Cô không khóc được nữa.

Bây giờ cô có thể trả lời được câu hỏi: khi nào ta yêu nhau…

Đó là khi chúng ta hy sinh cho nhau, khi ta dành tất cả cho tình yêu…
Cô không thể đợi được nữa. Cô phải tìm anh ngay, và khi cô xoay người lại, anh đã ở đứng trước mặt cô với đôi mắt đầy nước.
Cô lao tới ôm chặt hạnh phúc của mình.

Đừng bỏ qua