(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) – A lô!
– Bà giáo đừng quên cái hẹn chiều nay đó nghen.
– U……U…….U, đầu dây bên kia không chờ đợi sự phản kháng đã vội tắt máy.
Nhìn điện thoại, Thy nhíu mày, suy nghĩ một hồi, rồi xuống xe, mở cửa vào nhà. Thy lên gác. Uể oải thả mình xuống giường. Bốn giờ đứng lớp hôm nay. Sự tập trung cho lũ trẻ ôn thi học kỳ mà Thy cảm thấy mệt hẳn ra. Tâm trạng nóng bức, khó chịu, Thy đưa tay nhìn đồng hồ, mắt hơi nheo lại vì trang phục đi dạy về vẫn còn nguyên trên người.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bật dậy, như người máy biết cử động. Thy mở tủ, tìm bộ đồ. Cô nhanh chóng xuống nhà dưới, tiến về phía phòng tắm.
Dùng ngón trỏ, ấn vào vòi, nước chảy. Đưa tay chạm nước, không cảm giác. Tra tay vào khóa, nước từ vòi sen cứ lã chã rơi khắp người. Thy vẫn cứ thấy nóng rang trong lòng. Bao nhiêu câu hỏi giằng xé. Phải gặp sao? Nghĩ rằng hiệu nghiệm cho sự thay đổi chắc?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Thy vuốt mặt liên hồi, cô soi mặt mình trong gương. Hai tròng trắng ở mắt lúc này không còn trắng nữa, thay cho một màu hồng cay cay. Chải lại mái tóc rối, vắt khăn tắm vào móc. Thy kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Một mình trong cuộc sống lặng lẽ, âm thầm với từng bữa ăn. Thy quen dần cho hoàn cảnh của cô. Đưa miếng đậu hũ xào giá vào miệng. Nước mắt cô bắt đầu rơi.
Tuần trước, vào ngày tái khám định kỳ. Thy gặp Linh ở phòng khám của Khang.Cuộc nói chuyện diễn ra thật chóng vánh.
– Xin chào người bạn lạnh lùng, bí ẩn.
– Ơ…..Uả …..,mà sao Linh cũng có mặt ở đây!
– Xin lỗi đã tạo sự ngạc nhiên, dọa lắm anh Khang mới chấp nhận cho cuộc gặp này đó chứ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Thấy Khang ngập ngừng, Thy đủ nhạy cảm để nhận ra điều ấy. Lạnh lùng, bí ẩn. Cô buồn phiền nhìn Khang trách móc. Khang biết, anh cười nhẹ theo cử chỉ chăm sóc bệnh nhân đặc biệt. Linh theo dõi, chị nhìn ánh mắt trìu mến, mong đợi của Khang, khịt mũi.
– Tui ghen tị đó nghen.
– Chuyện gì nói ra, định nhiễm khuẩn bí ẩn từ tui luôn hả?
– Không dám đâu! Chỉ có bà giáo mới thích bí ẩn.Tui ghen tị là vì tui phải tự ngồi ghế. Còn bà giáo thì được chăm sóc. Chả lẽ chỉ có bà giáo là phụ nữ thôi sao?
– Khổ quá, để tui kéo ghế cho bà bác sĩ ngồi nhé.
– Thôi không dám, bà giáo cho tui một cái hẹn vào tuần sau được chứ. Bây giờ tui rút lui để hai người tự do.
Kỳ cuối cùng nhận thuốc. Tám tháng cũng đã qua.Thy bắt đầu cuộc hành trình đối diện chính mình.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô cảm thấy lòng buồn vô hạn. Cô chưa biết phải đối diện lần cuối như thế nào với Khang. Nhất là sau ngày mẹ Khang gọi điện hẹn gặp : Sức khỏe là điều quý nhất. Mong cô giáo hiểu mà giải quyết giúp tôi. Giá mà cô mang bệnh Tim như thằng Khang nhà tôi nói thì vấn đề tạm cho qua. Đằng này cô lại mang vi khuẩn…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Một lần trong đợt nhận thuốc. Lời thành kiến của cô nhân viên phát thuốc:
– Hình như bệnh của chị thuộc dạng tái phát. Nếu là em, em sẽ không gieo hy vọng bệnh tật cho người mình yêu.
Lời cay độc của người chị gái :
– Thứ mang vi khuẩn Lao như mày ai mà thèm.
Bao nhiêu ý kiến hà khắc cho vi khuẩn Lao khiến trái tim mệt mỏi, u uất của Thy chấp nhận rút lui hoàn toàn.
Hẹn 18:00, đúng 18:00 Thy mới xuất phát. Cô cho vận tốc nhanh hơn mọi thường. Nếu không có liên quan đến Khang, lòng Thy sẽ háo hức hơn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Linh trái ngược với tính cách của cô. Linh thì năng động, hòa nhã, chan hòa. Cái hẹn hôm nay do Linh đề nghị. Thy thừa sức hiểu. Linh sẽ can ngăn cô không được rut lui. Vừa nhớ Linh, vừa giải quyết cho xong ý nguyện của mẹ bác sĩ Khang. Thy thở ra sau khi trao xe cho người phục vụ. Mở túi xách, lấy điện thoại, nhấn phím xem Linh đang ẩn náu chốn nào. Chưa kịp, giọng nói của Linh phát lên.
– Bà giáo! Bà giáo! Tui ở đây.
– Xin lỗi bà bác sĩ, vì tiếp phụ huynh đột xuất nên chậm.
– Không sao! Bà giáo đến là may lắm rồi đây.
– Nghe ngữ điệu,xem ra bà bác sĩ ghét lắm thì phải.
– Bà giáo vẫn như xưa cứ dè dặt mãi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cười nhẹ điểm phớt trên môi. Thy dáo dác nhìn không gian nơi quán. Chủ thể là nhìn xem có người thứ ba ẩn náu, phục kích cuộc nói chuyện hôm nay không.
Linh hiểu ý nên kịp thời thám tử suy tư của Thy.
– Đừng nghi ngờ rồi gò bó nữa bà giáo. Chỉ mỗi mình tui hẹn bà giáo mà thôi. Mở rộng suy nghĩ cho thoáng cuộc sống đi nào.
– Hay quá ta! Làm bác sĩ hay làm cảnh sát vậy trời!
– Làm bạn bà giáo mà thôi hi…hi…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đỡ lấy ly nước cam mật ong từ tay người phục vụ. Thy khuấy nhẹ ly nước để lãng tránh Linh. Ngồi nhìn sự thao tác, nhìn ly nước vô tội phải lãnh chịu sự chọc phá của Thy, Linh phẫn nộ.
– Bà giáo! Tui là người chứ không phải là ma đâu mà không dám nhìn. Nhìn ly nước để tìm cách chứ gì.
– Mỹ Linh này !
– Trước khi nói gì, bà giáo phải trả lời tui cái đã. Bà giáo có yêu anh Khang không?
– Gật đầu.
– Thế còn thương?
– Gật đầu.
– Nhớ thì sao?
– Gật đầu.
– 3:0. Như vậy là thắng hay thua vậy bà giáo?
– Nhưng cuộc sống thì không thay đổi được.
– Ý bà giáo là…
– Nói với anh Khang,cho tui xin lỗi TY của anh ấy. Mong hai người hiểu cho tâm tư của tui. Đừng bắt tui làm điều khiến lòng tê tái.
– Thì ra là vậy. Bà giáo luôn luôn từ chối TY của anh Khang, chỉ vì bà giáo luôn nghĩ rằng Anh Khang cứ yêu mà không nghĩ gì. Chẳng lẽ TY mà anh Khang dành trọn cho bà giáo; với khoảng sáu năm trôi qua trong âm thầm là hư ảo sao? Chẳng lẽ thời gian tám tháng điều trị cho bà giáo, kể cả sự quan tâm, chăm sóc, chia sẻ cho bà giáo là điều vo vô vị hết sao?
– Nhưng tui là người không có sức khỏe. Là người mang bệnh truyền nhiễm. Là người có vi khuẩn Lao không được tôn trọng. Mọi người nhìn vào người mang bệnh Lao như một đống phế thải bỏ đi. Nếu tui cứ dựa vào TY để mà sống thì đến đồ phế thải tui cũng không bằng.
– Thì đã sao! Anh Khang là bác sĩ chuyên khoa Lao kia mà. Bà giáo là người phụ nữ anh Khang yêu. Chẳng phải hai người cũng yêu nhau đó sao.
– Nhưng tui là người luôn sống trong suy nghĩ. Là người bằng lòng và tự trọng. Tui muốn được mọi người tôn trọng. Vì thế trước tiên tui phải tôn trọng mình.
– Bà giáo!
– Nếu sống mà gieo mầm bệnh cho người mình yêu thì không nên chút nào. Vì làm như vậy khác nào một tên trộm, âm thầm lấy đi nhựa sống của người khác, ác lắm.
– Bà giáo! Đợi đã bà giáo.
Nói được vấn đề, Thy vội vã rút lui.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Linh chạy theo. Đồng lúc, Khang như máy ghi âm, ẩn náu sẵn đâu đó. Anh bần thần chặn lối cả hai. Thần sắc anh biến dạng. Giọt nước mắt xé lòng chạy theo từng lời
– Đành tâm xé nát con tim anh sao em.
Nhìn đôi mắt buồn của Khang.Thy giống như con ngựa bị chùn chân. Quá khứ, hiện tại, tương lai. Cả ba cùng đang hiện diện.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Dù cho trái đất xoay chuyển thế nào chăng nữa. Dù cho thời gian không thể dừng lại. Dù cho vạn vật có thể thay đổi. Nhưng cả ba tâm hồn họ thì không thay đổi. Bởi vì sự chân thành trong tình bạn, sự thổn thức của hai trái tim đang nghĩ về nhau vẫn tồn tại. Nhìn xuống tay phải, Linh đang nắm chặt. Nhìn sang tay trái, Khang đang níu kéo. Thế rồi, ánh mắt lạnh lùng của mẹ Khang. Lời trông cậy của bà ấy, như dây cương đang căng. Thy ngó thẳng về góc độ quyết định.
– Anh đó, cố gắng nâng cao chuyên môn luôn cả phần ước mơ ngày xưa của em. Cứu người là trách nhiệm của hai người không lo. Đừng thương em nữa mà anh. Đừng quan tâm đến mình nữa nha bác sĩ Mỹ Linh. Coi như là em van xin hai người đó .
– Bà giáo!
– Thy!
Dứt lời,Thy xoay vòng cổ tay để nới lỏng hai bàn tay của Linh và Khang.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nước mắt cô lại rơi khi nghĩ đến lời nói của Khang – Người phụ nữ lạnh lùng, cho anh xin ước mơ của em. Thương anh hãy nhận hy vọng từ anh nhé Thy – Giọt nước mắt thầm kín ấy, có lẽ không bao giờ Khang sẽ được thấy. Thy đi mà nhớ lại khoảng thời gian đầu gặp lại. Những lo lắng cho trận ho đến vã người. Cảm nhận, cảm xúc làm tim Thy thổn thức …
Yêu là gì?
Ai đó bảo.
Yêu là cảm xúc.
Nhìn lại mình.
Nước mắt rơi.
Yêu là hãm mình ….
Thế còn thương?
Quay mặt đi.
Thương là chịu đựng ….
Nhớ thì sao?
Tự hỏi mình.
Trong lặng lẽ.
Nếu anh biết.
Anh sẽ bảo.
Nhớ làm yêu …..
Nhớ là thương….
….Vậy hóa ra….
Yêu…Thương…Nhớ ….
Rồi ….
Nhớ …Thương …Yêu ….
Cái vòng xoay.
Xoay xoay mãi.
Còn cảm giác.
Ngớ ngẩn người …
Điều hư ảo.
Anh lại bảo.
Là hương vị ….
Thiếu vắng chúng.
Hết ý nghĩa.
Em phì cười.
Không tâm đắc.
Anh thắc mắc.
Em bỏ nhỏ.
Yêu là tiếc….
Thương sẽ nuối….
Nhớ thì đau….
Anh chấp nhận.
Chỉ mong em.
Yêu….Thương….Nhớ….
Rồi….
Nhớ….Thương….Yêu….
Bóng Thy khuất dần khi ra khỏi cổng. Linh và Khang nhìn nhau .Khang buông người tuyệt vọng xuống chiếc ghế bên cạnh. Linh thở dài ngao ngán.
– Đúng là nồi nào thì nắp vung ấy. Nàng từ chối, chàng cũng hiệp thông. Như vậy mới gọi là tôn trọng và quý trọng ư! Chả trách bác sĩ khoa Lao, chỉ tiêm phòng, tiêm dịch….
Khang nhìn Linh rồi anh nặng thiểu não quay gót. Anh đã chấp nhận lời xin lỗi TY của Thy. Nhưng nỗi đau này chính là con dao khứa nát trái tim anh.
Anh không đoán được mẹ anh đã nói gì. Anh giận mẹ, anh không hỏi. Anh thương Thy phải một mình chịu đựng sự tổn thương. Anh bước đi lòng nặng trĩu. Có khác gì đâu những buổi chiều mòn mỏi nhớ thương.
Đối diện với chính mình, bác sĩ khoa tổng quát, ẩn chứa bao suy cảm: Vi khuẩn thể xác,vi khuẩn tâm hồn. Phải chăng lực bất tòng tâm…