Vòng sơ khảo Truyện ngắn TTGĐ 2018: Trở về – tác giả Trần Châu Ngân

Mời bạn đọc thưởng thức truyện ngắn Trở về của tác giả Trần Châu Ngân. Đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Tác phẩm Trở về của tác giả Trần Châu Ngân dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Ánh chiều đã chấm một vệt dài trên cánh đồng vừa gặt; nhuộm thêm màu vàng cho mấy gốc rạ chênh vênh. Mặt trời như lòng đỏ trứng gà chạy trốn; lửng lơ giữa luỹ tre già. Một vài chú chim lạc đàn cất tiếng gọi đàn tất tả tìm đường bay về tổ.

Nó ngồi đó, mắt nhìn xa xăm với nỗi nhớ không tên; nhớ nhà, nhớ quê hương hay nhớ cha, nhớ mẹ… nó cũng không biết. Từ rất lâu, kể từ ngày tuổi 18 lướt qua; nó mới có thời gian ngồi suy nghĩ về quá khứ; suy nghĩ về cuộc đời của một cô gái tuổi trăng tròn đầy nước mắt.

Nó cất tiếng khóc chào đời vào một ngày mưa trằng trời tại một bệnh viện nhỏ ngoại tỉnh. Không giống như những đứa trẻ khác là niềm hạnh phúc của cha mẹ; nó lại khiến mẹ nó khóc thật nhiều và làm nhịp thở của ba dài thêm mỗi khi nhìn về thiên thần bé nhỏ. Tuổi thơ đi qua không hơi ấm tình mẹ. Một tuổi, hai tuổi, rồi ba tuổi…

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) 7 tuổi – cái tuổi vào lớp 1 – cái tuổi chập chững nhận thức được mọi thứ diễn ra xung quanh. Và rồi nó cảm nhận rằng mình không giống bạn bè cùng trang lứa. Không được mẹ đưa đi học, không được mẹ ôm vào lòng; không được mẹ cột tóc,… và không được cùng mẹ làm những việc bình thường mà biết bao bà mẹ khác vẫn hay làm cùng con gái.

Mùa mưa qua đi, mùa nắng tới, khi tóc nó dài đến lưng; khi nó biết soi gương và thấy mình khác mẹ. Mắt của mẹ to; của nó một bên to một bên hơi nhỏ. Da của mẹ trắng, của nó đen. Tóc của mẹ dài, đen mượt, của nó vàng hoe, thưa thớt. Mũi của mẹ cao, thanh với khuôn mặt trái xoan, của nó giống như một cái nút đính lên chiếc bánh ga tô tròn trĩnh….

Nó không hiểu tại sao mình khác mẹ nhiều đến vậy. Nó nhớ đến mấy câu to nhỏ của bà hàng xóm: con bé này chắc là con nuôi. Nó bật khóc. Ba ôm nó vào lòng vồ về và kiên nhẫn nghe mấy lời hờn dỗi ngô nghê của một đứa trẻ 7 tuổi. Nó ấm lòng. Tuổi thơ trôi qua ….

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) 8 tuổi – Nó lên chức chị hai. Lần đầu tiên nó thấy mẹ cười âu yếm khi nhìn em ngủ say; lần đầu tiên thấy ba hào hứng khoe hình con gái với bạn bè dù em nó mới có 7 ngày tuổi. Chị hai như nó cảm thấy chạnh lòng và có tí ganh tị với em. Nhưng em gái nó đẹp thật, dễ thương thật, đôi má lúm đồng tiền; cái miệng nhỏ chúm chím như một thiên thần nhỏ, nó nhìn em không chán…

Ngày em gái nó về nhà cũng là ngày nó phải qua ở với ông bà nội; vì ba mẹ không có thời gian chăm sóc và đưa đón nó đi học, vì ba mẹ bận chăm em. Trẻ con vô ưu vô lo, nó cũng không cảm thấy buồn vì còn “hàng tá” thứ phải làm: đi học, đi chơi, thả diều, nhảy dây, chơi nhà chòi, tắm mưa… Ba thường qua thăm nó nhưng toàn vào lúc nó đã ngủ. Nó chỉ thấy những món quả nhỏ ba mua vào buổi sáng hôm sau; khi thì cây bút, lúc thì quyển truyện tranh. Nó chỉ được gặp mẹ những dịp lễ, tết. Lâu ngày thành quen, nó không buồn nhớ mẹ. Thời gian cứ trôi….

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) 16 tuổi. Mắt nó tròn xoe thích thú khi nhìn bộ áo dài đầu tiên; mà bà nội chuẩn bị cho nó bước chân vào cấp 3 phổ thông trung học. Ba tặng nó chiếc xe đạp. Cái tuổi “dậy thì” của con gái thật khó chịu; nó vô cùng bối rối; lúng ta lúng túng khi cảm nhận về sự thay đổi trong bản thân mình; nó không hiểu và không biết chia sẻ với ai.

Nó nghĩ đến bà nội. Nhưng bà nội nhiều hơn nó đến 74 tuổi; chắc nội không giải đáp được. Hay là hỏi mẹ?Thôi vậy! Nó mang “nỗi niềm” của mình chìm vào giấc ngủ…

cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018

17 tuổi. Lần đầu tiên mẹ đi họp phụ huynh cho nó. Niềm hạnh phúc dâng trào; nó tự hào khoe với tất cả bạn bè trong lớp và kế bên lớp. Mẹ nó đó, người phụ nữ đẹp; tri thức ngổi ở cuối lớp là mẹ của nó. Niềm vui chưa trọn vẹn; mẹ lôi nó về nhà phạt quỳ vì kết quả học tập của nó lúc nào cũng xếp cuối lớp. Mẹ vừa la mắng vừa khóc.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó đã rất cố gắng học hành; nhưng sự cần cù không bù lại được sự thông minh. Nó không được di truyền gen thông minh tiến sĩ của ba; cũng không kế thừa sắc đẹp “nghiêng thành” của mẹ. Nó cảm thấy hoang mang khi nghĩ đến câu nói cửa miệng của người bà tôn kính: “Tạo hoá rất công bằng, mọi bất hạnh, khiếm khuyết của một con người đều sẽ được bù đắp. Bất hạnh trước thì hạnh phúc viên mãn về sau và ngược lại”. Sao từ lúc biết nhận thức đến giờ nó chưa thấy mình được hạnh phúc. Hay nó sống chưa đủ lâu như nội để thấy điều đó.

Nước mắt trên mặt đã khô từ lâu. Mẹ nó cũng không còn sức để “chiến” với đứa lì như nó. Từ ngày đó, nó bắt đầu những cuộc cách mạng nổi loạn kéo dài để tìm kiếm sự quan tâm của mẹ….

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) 18 tuổi. Giờ lên lớp đếm trên đầu ngón tay. Nó nhập bọn với lũ bạn có hoàn cảnh giống mình; và thành lập băng nhóm do nó cầm đầu. Thành viên ngày một đông, thời gian tụ tập, ăn uống; chơi bời, đánh nhau ngày càng nhiều. Thầy hiệu trưởng gửi thư mời ba mẹ nó. Nó thấy vui khi nhìn mẹ đau khổ.

Nhưng nó cảm thấy nhói lòng khi nhìn cái nhíu lông mày và gương mặt thất vọng của ba. Ba mẹ cố xin thầy hiệu trưởng và hội đồng nhà trường để cho nó cơ hội tiếp tục đến trường. Nó cười mỉm, không vui cũng không buồn, gương mặt không cảm xúc. Bắt đầu nhen nhóm cuộc trốn chạy đầu tiên….

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Sau một tuần ngoan ngoãn đến trường, hôm nay, nó đến lớp với cái cặp đầy quần áo thay vì sách vở. Tan học nó không về nhà. Nó cùng đám bạn đi thu nạp thành viên ở xã bên. Cuộc sống “ăn bờ ở bụi” bắt đầu. Nó cảm thấy hả hê trong lòng. Ngày thứ bảy rời khỏi nhà, nó bắt gặp ba trên chiếc xe đạp cũ cọc cạnh đến từng con hẻm nhỏ, gõ cửa nhà từng đứa bạn cùng lớp để hỏi tin tức của nó. Ba nhìn nó nước mắt lưng tròng. Mọi dũng khí nổi loạn tan biến. Nó líu ríu ngồi phía sau để ba chở về nhà. Mẹ nó ngất khi nhìn thấy nó với mái tóc tém kiểu con trai nhuộm đỏ. Lòng nó cảm thấy vui lạ…

19 tuổi. Bà nội từ bỏ nó. Nó không thở được mỗi khi nhìn di ảnh của bà. Nỗi đau chạy qua trái tim non nớt, nó nằm suốt 1 tuần. Mẹ thì thầm với ba về kế hoạch gửi nó lên nhà cô ba ở thành phố để học nghề, nó không đủ sức để phản kháng. Nó đèo nhỏ em xinh đẹp trên chiếc xe đạp cũ. Hai chị em đi đến mọi nẻo đường, đi chợ, đi ăn kem, đi hái mận, đi câu cá,…. buổi chiều lại đi thả diều. Lòng nó nhen nhóm những đợt sóng ngầm….

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nhà cô ba mở trung tâm chăm sóc sắc đẹp. nó sẽ bắt đầu học nghề ở đây. Ngồi trên xe với ba mẹ 5 tiếng nó không buồn mở khẩu trang ra khỏi mặt. Nó sợ mọi người xung quanh nhận xét sao con gái không đẹp giống mẹ. Trong lúc ba mẹ đang hỏi đường thì nó thực hiện cuộc trốn chạy thứ hai….

Sài Gòn đất chật, người đông, đi đâu cũng toàn là người và xe cộ, nhà cửa san sát. Bụng đói cồn cào mà trong túi còn năm mươi ngàn đồng, Kinh nghiệm đi bụi dạy nó phải biết chi tiêu tiết kiệm. Nó mua ổ bánh mì không lót dạ. Lang thang cả ngày đang không biết ngủ ở chỗ nào thì nó gặp một công trình xây dựng, nó xin làm công nhân thời vụ ở đây.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cuộc sống tạm bợ, ăn ngủ, sinh hoạt cá nhân trong láng trại không làm nó đau khổ bằng ký ức tuổi thơ bị mẹ chối bỏ. Công việc làm nó không có thời gian suy nghĩ và buồn bã về quá khứ, nó buộc phải bước đi trên con đường mà mình đã chọn. Và nó gặp anh. Không đẹp trai, không giàu có, mồ côi cha mẹ. Hai con người bất hạnh gặp nhau. Hai trái tim cùng chung nhịp đập. Hạnh phúc ùa về sưởi ấm cõi lòng băng giá. Bất giác hình ảnh bà nội hiện lên trong tâm trí, có lẽ nó đã sống đủ lâu đề chờ đợi được hạnh phúc….

20 tuổi. Nó biết được tin mình sắp làm mẹ. Không thể đặt tên cho tâm trạng lúc này bằng bất cứ tính từ nào. Sung sướng, hạnh phúc, vui, buồn, lo lắng… đều chạy qua rất nhanh trong suy nghĩ. Nhưng ước mơ ngôi nhà và những đứa trẻ giúp anh và nó vượt qua tất cả.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Vì cuộc mưu sinh cả nhà ba người của nó đi theo hết công trình này đến công trình khác. Tim nó run rẩy khi nghe tiếng ba gọi. Vết thương chưa lành giờ bị rỉ máu, Ký ức tưởng chừng sắp được chôn vùi xuống đáy biển sâu thì giờ trỗi dậy. Dấu vết thời gian đã hằn sâu trên gương mặt ba. Ba đã xin nghỉ dài hạn để đi tìm nó, ròng rã suốt một năm. Nó vùng chạy mặc cho ba nó hốt hoảng đuổi theo, bỏ lại sau lưng tiếng lòng ba thổn thức: về với ba đi con. Cuộc trốn chạy cuối cùng…

Quê hương của anh rất đẹp, có dòng sông tắm mát tuổi thơ, có đồng xanh mang hương của sự ấm no hạnh phúc, có cánh cò trắng bay la đà trên bầu trời bình yên, có con đường làng quanh co, có đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ… nhưng tất cả không làm nó nguôi ngoai nổi nhớ nhà.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tiếng gọi của con gái đưa nó về với hiện tại. Cả nhà ba người dìu nhau về căn nhà tranh nhỏ sau luỹ tre, nơi mà chiều nào ông mặt trời cũng chơi trò đuổi bắt. Sau buổi cơm đạm bạc anh đưa nó ba vé xe và khẳng định với nó rằng: chúng ta phải quay về. Mẹ nó đã mất, mẹ nó bị ung thư giai đoạn cuối. Bầu trời sụp đỗ trước mắt. Sự trở về đầu tiên…..

25 tuổi. Nó mồ côi mẹ. Nó từng cảm thấy vui khi làm cho mẹ đau khổ, nhưng bây giờ suy nghĩ lúc đó làm nó căm ghét bản thân mình. Suốt hai mươi lăm năm nó luôn khao khát vòng tay ấm của mẹ, nhưng bây giờ khao khát đó mãi mãi không thành hiện thực. Nó chưa kịp làm cùng mẹ làm bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất . Hai mươi lăm năm sau và sau nữa nó vẫn không có cơ hội gọi hai tiếng mẹ ơi.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Ba cài lên áo nó bông hoa hồng trắng, trao cho nó quyển nhật ký của mẹ, ôm nó vào lòng vỗ về theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Ba xoa dịu nỗi đau vì ba biết rằng suốt phần đời còn lại của mình lòng nó sẽ không bình yên mỗi khi nhớ về mẹ.

Cơn mưa thu ào về như cũng khóc thương cùng nó, ngày nó ra đi trời cũng nhỏ lệ. Nó cất tiềng hát hoà lẫn tiếng mưa rơi: …một bông hồng cho những ai cho những đang còn mẹ…đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn… Không biết đến bao giờ nó mới có đủ can đảm lật từng trang nhật ký của mẹ. Không biết ở phương trời xa xôi nào đó, mẹ nó có bình yên?

Trần Châu Ngân
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua