Vòng sơ khảo Truyện ngắn TTGĐ 2018: Trăng vỡ – tác giả Trần Châu Ngân

Mời bạn đọc thưởng thức truyện ngắn Trăng Vỡ của tác giả Trần Châu Ngân. Đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Tác phẩm Trăng vỡ của tác giả Trần Châu Ngân dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó co người vào lòng mẹ để tìm hơi ấm. Buổi sáng mùa đông ở miền quê thật yên bình. Trời lạnh nên tất cả đều thức giấc muộn. Chỉ có ông Tư hàng xóm đã ngồi nhâm nhi chén trà và chuẩn bị ra đồng. Tiếng cô Ba cạnh nhà ơi ới gọi thằng cu Tèo chuẩn bị dắt trâu phụ ba đi cày. Màn sương đêm còn dày đặc. Nó được dịp giành mẹ với thằng út, nó chui cái đầu đầy mùi khét nắng vào lòng mẹ.

Cảm giác chiến thắng không tràn qua suy nghĩ mà thay vào đó là sự ngạc nhiên non nớt của đứa trẻ vừa tròn bảy tuổi. Từng tiếng nấc nghẹn ngào, khe khẽ. Bờ vai gầy rung rung, hình như mẹ nó đang khóc. Tại sao nhỉ?Nó cố nhớ xem mình có làm gì để mẹ buồn, nhưng hôm qua nó mới lĩnh giấy khen học sinh giỏi mà. Hay mẹ giận vì nó không ở nhà chăm thằng út mà bù khú với đám bạn cùng xóm cả buổi chiều ngoài đồng. Hay là mẹ giận ba lo chuyện làng xã bỏ bê gia đình.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Ba nó là chủ tịch xã lận! – nó thường tự hào với đám bạn như thế. Những ngày đầu đông nó bận rộn với hàng tá hoạt động cùng đám bạn chung xóm, nào là may áo ấm cho búp bê, xây nhà chòi rơm để cả bọn có chỗ bày trò chơi đồ hàng, phụ ông Tư tết ống cúi sưởi ấm trâu bò.…Đứa con gái đã quên nổi buồn của mẹ . Cho đến một ngày…

Chiều hôm đó cả lớp được về sớm do cô chủ nhiệm bận việc gia đình, nó tung tăng chạy về nhà cất tập vở để ra đồng tham gia đốt rạ với gia đình ông Tư. Vừa đặt chân lên thềm nhà nó nghe tiếng ba mẹ cãi nhau. Mẹ nó – người đàn bà có khuôn mặt đẹp nhất làng, đôi mắt long lanh trong như mặt nước hồ mùa thu, mái tóc dài đen óng ả.

cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018

Nhưng bao nhiêu người trong làng theo đuổi cũng đành chào thua trước một người đàn ông lịch lãm như ba nó. Ba là con trai gia đình giàu có, lại là chủ tịch xã tương lai nên mọi đối thủ đều phải rút lui vô điều kiện. Chuyện tình của ba mẹ dài như chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa Lọ Lem với một kết thúc đẹp và hai chị em nó lần lượt chào đời.

“Vợ bé cái gì? Bà im ngay” – Tiếng ba nó thét vào khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ. Ba giận dữ bỏ đi không thèm để ý đến đứa con gái cũng đang nước mắt ngắn dài vì sợ. Nhưng “vợ bé” là gì vậy nhỉ? Có phải là cách gọi yêu của ba dành cho mẹ không?. Chẳng hiểu gì cả. Nhưng sao mẹ khóc? Tối đó ba lại không về!

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Rồi nhiều đêm sau đó, mẹ không hề chợp mắt. Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Thằng út ngây ngô chẳng biết gì cứ ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ mỗi khi được mẹ gãi lưng. Nó thương mẹ quá! Nó quay sang ôm mẹ, mẹ khóc nhiều hơn. Mẹ lặng lẽ như một cái bóng bế thằng út và nắm tay nó – ba mẹ con cùng bước đi.

Đã một giờ khuya. Ánh trăng như cao hơn, xa hơn giữa cái lạnh giá của mùa đông, ba người hai cái bóng in trên đường. Thằng út chốc chốc lại trở đầu ngủ say trên vai mẹ. Ba mẹ con dừng trước ngôi nhà nhỏ khang trang, mẹ kê dép bên vệ đường cho nó ngồi, từng cơn gió thổi qua lạnh buốt. Đôi bàn chân bé nhỏ của nó run lên, nó muốn hỏi mẹ tại sao mình đến đây nhưng lại thôi khi thấy ánh mắt mẹ dán vào ngôi nhà đang chìm sâu trong giấc ngủ, ấm cúng.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Ba giờ sáng thì ba mẹ con về đến nhà. Đêm thứ hai, thứ ba và đêm thứ mười mấy, nó cũng không nhớ rõ… Ánh trăng vẫn tròn, vẫn sáng, vẫn in bóng của mẹ và nó lên mặt đường, liêu xiêu, mệt nhọc. Mùa đông năm đó thật dài, thật lạnh trôi qua mang theo bóng mẹ, đôi mắt nhìn xa xăm. Nó giật mình khi đang ngủ gật thì nghe tiếng của ba vọng từ xa. Ba bước ra từ ngôi nhà đó, giật thằng út trên tay mẹ và nắm tay nó…, cả nhà bốn người lầm lũi bước đi.

Không gian xung quanh như đặc lại, không một tiếng động, chỉ có tiếng dép lẹp xẹp khua trên mặt đường. Sương đêm ướt đẫm vai áo cũng không lạnh bằng biểu cảm trên gương mặt ba. Ánh trăng vỡ nhiều mảnh qua đôi mắt nhoè lệ của nó. Nó bắt đầu ghét trăng. Trăng soi rõ ánh nhìn lạnh lùng của ba, trăng chiếu rõ gương mặt đẫm nước mắt của mẹ, trăng cố tình ghi lại nỗi đau khổ trong lòng đứa trẻ non nớt như nó.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Ba chở người phụ nữ trong ngôi nhà đó, lướt qua. Nó không đếm nỗi số lần. Mùa xuân ấm áp đã về cũng không sưởi ấm được mùa đông trong đôi mắt mẹ. Nó thấy mẹ ngày càng khác thường, từ hành động, cử chỉ đến lời nói. Mẹ ngồi đó mặc cho thằng út khóc đến lạc giọng, mẹ không nấu cơm, mẹ không giặt quần áo, cũng không buồn chải tóc ….Và điều quan trọng là nó không tìm thấy ánh mắt yêu thương mỗi khi mẹ nhìn nó. Nó lo sợ.

Chiều nay, lúc đi học về nó đã thấy xe ba ngoài sân, tiếng mẹ nó gào thét, tiếng loảng xoảng của đồ thủy tinh vỡ, tiếng thằng út khóc, chỉ không có tiếng của ba nó. Ba đang dùng dây trói mẹ, mẹ nó đau đớn đôi mắt đỏ lên giận dữ. Bản năng thôi thúc, nó chạy lại cắn thật mạnh vào tay ba và lần đầu tiên từ lúc sinh ra nó bị ba đánh. Ông bà ngoại đến, lặng lẽ nhìn con gái, nước mắt lưng tròng. Ba mang mẹ lên chùa để các sư chữa bệnh “điên” cho mẹ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó không hiểu thế nào là “bệnh điên”, nhưng nó thấy mẹ không giống bà Vãi trên chợ huyện. Mẹ không ca hát, không nhảy múa lung tung trên đường, không đuổi bắt đám con nít, không làm mọi người tránh xa mỗi khi đến gần. Nó còn quá nhỏ để có thể làm điều gì đó cho mẹ. Ông bà ngoại thì quá nghèo, tự nuôi mình chưa xong thì tiền đâu lo cho con gái. Mọi sự đều do ba quyết định. Chưa bao giờ nó cảm thấy ghét ba như lúc này! Nó và thằng út phải về nhà ngoại để người phụ nữ với cái thai hai tháng sẽ là bà chủ mới của căn nhà.

Tổ ấm mà mọi người hằng mơ ước phút chốc vụn vở, chỉ còn lại hai đứa trẻ tội nghiệp, bơ vơ, lạc long giữa đời. Hai cuộc sống già nua cưu mang hai mầm non đang tuổi ăn tuổi lớn. Cuộc sống khắc nghiệt đã biến nó thành một con người mạnh mẽ, nó sẽ tìm lại ánh mắt yêu thương ngày nào của mẹ – ánh mắt đã xuất hiện trong hàng trăm giấc mơ từ lúc cô bé mới học cấp một cho đến lúc sắp trở thành một bác sĩ khoa nội thần kinh.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó lớn lên đặc biệt giống mẹ. Bà nhìn nó lo lắng, trăn trở bao đêm. Thằng út cũng đã bắt đầu vào năm nhất đại học. Ước mơ tìm sự giải thoát cho mẹ mà nó ấp ủ sắp thành hiện thực…

Cuộc sống sẽ vẫn mãi một màu xám vô định, không buồn, không vui, không mùi vị nếu không có sự xuất hiện của anh. Anh như làn gió xuân tưới mát tâm hồn khô cằn của nó. Nhưng ánh mắt của mẹ, sự trăn trở của bà và cái tuổi thơ đầy nước mắt kia là vết thương không thể nào lành. Hình ảnh người cha năm nào luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí. Bản năng trổi dậy khiến nó như một con nhím xù lông tự vệ khi gặp người lạ. Anh bất chấp và tiến lại gần hơn. Kiên trì, cần mẫn suốt hai năm vẫn không tìm được chìa khóa mở cửa trái tim nó.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó không đủ tự tin và can đảm để xây dựng một tình yêu. Với nó tình yêu không có thật. Nó quyết định trốn chạy. Nó đăng ký tình nguyện về các xã nghèo phục vụ y tế, nó sẽ trở về nơi tuổi thơ đi qua với sự nhọc nhằn của ông bà ngoại và sự ghẻ lạnh của xóm làng đối với đứa con có bà mẹ điên loạn. Quê nó vẫn nghèo như ngày nó và thằng út leo lên chuyến xe đò cuối cùng lên thành phố. Kinh phí của xã không đủ để xây một trạm xá nhỏ, dịch vụ y tế kém. Lịch khám của nó dài như sớ táo quân cộng với việc lên chùa chăm sóc mẹ làm cho nó không có thời gian nghĩ về anh.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày mà vùng quê nghèo của nó nô nức đón chào người có tấm lòng hảo tâm tài trợ tiền xây một bệnh viện. Cả làng vui như trẩy hội, nó thầm cảm ơn người nào đó vì nó sắp tìm lại được ánh mắt yêu thương của mẹ khi mẹ có điều kiện chữa bệnh tốt hơn. Nó nhớ cái xoa đầu của mẹ, nhớ cơm mẹ nấu, nhớ giọng hát ru ầu ơ ngọt ngào….Nhà từ thiện không ai khác là anh – người thường xuất hiện trong những giấc mơ của nó.

Nó bỏ chạy khỏi buổi lễ trước sự ngạc nhiên của nhiều người. Nó loạng choạng bước về nhà khi ông mặt trời vừa đi ngủ. Anh đang lăng xăng thổi bếp nấu cơm, thằng út chạy ra chạy vô xách nước cho ngoại làm mấy con rô mề. Mọi người chuẩn bị cơm tối. Chỉ có nó đứng ngây ra đó. Nó lại bỏ chạy, có tiếng bước chân chắc nịch phía sau. Tim nó ngừng đập, anh đã tóm được và ôm nó vào lòng. Nó vỡ òa trong hạnh phúc.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Chiều mùa đông năm đó cũng lạnh lẽo như mùa đông của hai mươi tám năm về trước, mọi thứ xung quanh vắng lặng chỉ nghe tiếng nấc của nó, vai áo anh nóng hổi vì nước mắt của cô bé bướng bỉnh mà anh gọi là lẽ sống của đời mình. Nó có biết đâu những ngày trốn chạy của mình là chuỗi ngày đau khổ của anh. Anh đã đi tìm nó ở những nơi xa xôi nhất, trèo đèo lội suối đến kiệt sức. Mẹ anh xót xa khi thấy cậu quý tử bỏ bê việc công ty, cực khổ, héo mòn nên đã giúp anh tìm nó.

Ánh trăng mùa đông năm nào sao ấm áp lạ thường; có lẽ ngày mai nó cùng anh và thằng út sẽ đến thăm ba; nghe ngoại nói ba nó trở bệnh nặng; khi phát hiện đứa con trong bụng người phụ nữ kia; không phải là máu mủ của mình; và bà ta đã mang hết tài sản trốn theo nhân tình; khi ba nó bị kỷ luật không được làm chủ tịch xã nữa…

Trần Châu Ngân
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua