Tác phẩm Tình em bé nhỏ của tác giả Thư Nhã dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!
Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Khi cơn mưa dầm dề cuối cùng của mùa đông tạnh hẳn; người ta vẫn còn khó chịu với cái ẩm ướt chằng chịt; bịt bùng trong chiếc áo mưa to sụ, thì tôi ngồi đó; tưởng tượng ra một viễn cảnh mùa xuân tràn đây sắc nắng lung linh. Sở dĩ như vậy là vì tôi đang phân vân không biết cho hai nhân vật chính của mình gặp lại nhau như thế nào; khung cảnh mùa xuân vừa ấm áp; vừa say đắm lòng người có vẻ thích hợp với một cái kết có hậu mà tôi mong muốn.
Và khi đang cặm cụi lọ mọ từng con chữ trên laptop; tôi chợt phát hiện có một cô gái đang ngồi đối diện mình tự bao giờ. Xinh và trong suốt. Khác hẳn nhân vật nữ chính của tôi. Có rất nhiều lần tôi bị ám ảnh bởi chính nhân vật của mình. Việc thấy họ đi lòng vòng trước mặt; hay ngồi đâu đó xa xa, thậm chí là đứng chênh vênh trên nóc nhà; tôi gặp họ thường xuyên đến mức nghĩ rằng cô gái trước mặt kia; cũng chỉ là một hồn văn lãng đãng nào đó mà thôi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cho đến khi có dấu hiệu khe khẽ vang lên từ đối diện; tôi mới tin rằng cô gái ấy là có thật. Và tim tôi đứng khựng một vài nhịp. Giọng nói chẳng khác nào dấu vân tay; dù khuôn mặt có đổi thay thì giọng nói vẫn nguyên sơ như thế. Như chính lúc này đây, dù đôi mắt kia u buồn tê tái; và đôi môi không ngừng mỉm cười để dối lừa cảm nhận của người đối diện; thì tôi vẫn nhận ra rằng, đó chính là mối tình đầu của tôi.
– Hồng Hà?
– Lâu rồi không gặp, Vũ An!
Hồng Hà nở một nụ cười thật tươi; mà tôi có cảm giác như em vừa gồng hết sức mình để nắn nặn. Nụ cười trên môi em bây giờ không khác lắm; tuy không còn trong trẻo như lần đầu tiên tôi gặp em; nhưng đúng là nụ cười lần cuối em tiễn biệt mối tình đơn phương vụng dại của tôi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi gấp chiếc laptop cũ kĩ của mình lại; loay hoay tìm vài thứ vụn vặt gì đó từ dưới đáy cặp; như để thời gian trôi qua nhanh hơn; để bận rộn đến mức không có thời gian nhìn thẳng vào mắt em. Nhưng dù không nhìn thẳng vào đôi mắt như chực khóc của em; tôi vẫn biết được rằng; hôm nay em mặc một chiếc váy voan màu hồng nhạt, tay dài; chẳng khác nào em cố giấu mình sâu hơn vào lớp da nhờn nhợt. Tự nhiên tôi nhớ quay quắt cái hình ảnh em xỏa tóc trong chiếc áo dài trắng tinh; miệng líu lo cười nói vang một miền dĩ vãng.
– An đẹp trai quá! Không còm nhom và khắc khổ như ngày xưa!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Hồng Hà lại cười. Em loay hoay với nỗi mặc cảm của mình; còn tôi vụng về với sự thương hại đang chất chứa đầy trong lòng tôi. Ngoài kia trời không còn mưa nữa; nhưng những vũng nước đọng lại vẫn khiến cho nhiều người cau mày, bực dọc.
– Hà tiều tụy quá! – tôi xuyên những lời sáo rỗng đi thẳng vào đôi mắt em. Em bận tâm rồi, vì tôi thấy em chợt ngưng nụ cười lại, nuốt một tiếng nấc vào trong. Tiếng phong linh leng keng trên đầu tôi; như những tiếng thôi miên giục giã người ta chìm vào nỗi nhớ. Tôi nhìn Hà; em cúi đầu vân vê chiếc quai xách mong manh; giọng cất lên từ một nơi xa vắng.
– An đã có người yêu chưa?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi bỗng nhớ người yêu mình như lên cơn nghiện. Thèm chạy ngay đến bên cạnh; thỏa thuê ghì lấy đôi môi đêm ngày tôi say đắm. Khi nhìn thấy Hồng Hà xa xôi đang ngồi trước mặt mình; dù thương hại em nhiều vô kể; nhưng trong lòng tôi không dập tắt được sự ngạo nghễ; muốn trả thù. Tôi với lấy chiếc điện thoại trên bàn; quẹt vài đường lạnh lùng, đưa đến trước mặt em.
– Đây là người yêu An!
Mắt Hà tròn vo, bỗng khô hẳn nước; cố nhìn vào cái màn hình to tướng trên tay tôi; miệng hơi mở ra một chút; như có hàng ngàn cơn khát đang vò nén cái cổ trắng mướt của em.
– Vũ An…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi cười, nụ cười có chút hứng khởi, thỏa thuê. Nhưng ngay lập tức; nhìn vẻ mặt khổ sở vì bất ngờ của Hồng Hà; tôi lại thấy chạnh lòng. Phụ nữ thật kì lạ, dù họ không thích; nhưng họ sẽ không bao giờ phủ nhận. Họ tìm mọi cách để che giấu mình đến tận cùng. Cũng như Hồng Hà, nhìn vào mắt em; tôi nhớ ra, em chưa bao giờ phủ nhận rằng, em thích tôi.
Đó là một buổi sớm thu trong trẻo; gió cứ trượt qua trượt lại trên da thịt; và mặt trời thì loe lóe chẳng khác gì ánh sáng của một chú đom đóm yếu ớt. Tôi nhìn thấy Hồng Hà lần đầu tiên. Em khoác lên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi; tóc xõa dài qua vai, rũ mềm xuống ngực. Bước đi của em như bước của một con bọ gậy uyển chuyển trên mặt nước xanh veo; có chút chênh vênh, mơ hồ nhưng rất cuốn hút.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi biết rằng tôi thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi vào buổi sáng hôm ấy; tôi nghe tiếng gì đó cứ nổ lùng bùng hai bên thái dương; và tim thì rộn rã. Bạn rất dễ cảm nắng một người; nhưng để khiến cho cơn cảm nắng ấy trở thành một căn bệnh nan y thì hoàn toàn khác. Tôi yêu Hồng Hà từ lúc em bước đến bên tôi; cất giọng nói đáng yêu như một chú thỏ ngọc, và cười lúng liếng:
– Hồng Hà ngồi đây được không?
Tôi thấy mình là người may mắn nhất quả đất này. Tự nhiên có một người con gái tự nguyện đến bên; cào cào vào trái tim non nớt của tôi; và thả vào đó một hạt giống thật tuyệt. Chỉ cần vậy thôi, việc tưới nước; bón phân sẽ do tôi đảm nhiệm. Đến ngày hạt giống nở hoa, tôi sẽ ngắt nguyên bông hoa đầu tiên ấy tặng Hồng Hà. Tình yêu của tôi đơn giản vậy thôi, và đôi khi nhớ lại; tôi thấy mình đáng thương quá đỗi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi tìm đến văn chương cũng vì Hồng Hà. Đêm thất tình đầu tiên; tôi giấu bố mẹ mang vào phòng vài lon bia không đá. Cái thứ nước vốn dĩ ngon lành mà thằng con trai nào cũng thích; hôm đó đối với tôi như một liều thuốc độc; cứ nghĩ uống vào sẽ có thể chết được. Tôi khóa trái cửa phòng, tự chuốc say mình; tự an ủi trái tim rách nát trên ngực tôi.
Phải một tháng ròng rã như vậy; ngày ngày tôi khoác lên mặt mình một chiếc áo tang viếng mối tình chết yểu; đêm đến, tôi thả mình vào bia rượu; một thằng con trai mười tám không đủ lớn để hiểu hết sự cô độc và đau đớn; nhưng thất tình thì có. Cho đến khi tôi giết Hồng Hà lên một trang giấy; tôi mới thấy lòng mình vơi đi đôi chút.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đến bây giờ, nhớ lại nỗi đau đầu đời ấy; tôi vẫn còn có chút rùng mình. Đôi khi ngồi giữa công viên Lạc Lối; tôi hay tưởng tượng lại ánh mắt xót xa; hoảng loạn cuối cùng mà Hồng Hà đã nhìn tôi để tìm kiếm cho nhân vật chính của mình một cảm giác là lạ nào đó. Cây bàng vàng lá chẳng thèm rơi nữa; chỉ bởi vì mặt đất đã quá đỗi mệt nhoài. Có chăng chỉ là cảm giác thương hại bản thân mình mà thôi. Khi gió nổi lên; những ánh đèn bắt đầu nhập nhằng trong hoàng hôn lãng đãng; tôi liền quên ngay tình đầu bé nhỏ.
Có quá nhiều thứ để quan tâm trong cuộc đời này. Một gã trai đa tình tha phương như tôi lại càng có nhiều điều để vướng bận. Nhớ đêm nào đó cô đơn trên con đường Điện Biên Phủ; thèm một chút hơi người để khỏi lạc lõng; bèn ghé vào quán cháo lòng của ông chú nói giọng miền Trung đặc sệt. Cái chất giọng nghe đã biết nghèo nàn. Ghé vào không chỉ để ăn cháo; mà còn để đỏ mắt khi nghe kể về những số phận bèo bạc như lục bình trôi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Khóc đã rồi đứng dậy trả tiền; muốn lao đi thật nhanh vì sợ sẽ ôm lấy chú bán cháo lòng mà thương xót. ” Chú đâu có tiền thối, tô cháo có mười ngàn à; mai mốt gì ghé trả chú cũng được!”. Tờ một trăm xanh lè trong tay tôi tự nhiên hóa thành thứ phù du; phận người trôi lại đằng sau, ngọn đèn dài lê thê đổ ập lên cái xe bán cháo cọc cạch đơn độc; tôi khóc mãi đến tận nhà. Tôi đặt tên cho quán cháo ấy là quán Lục Bình.
Tôi trở nên nhạy cảm và hay khóc như vậy; có lẽ là từ sau chia tay mối tình đầu của mình. Tình đầu bao giờ cũng tan vỡ; huống chi đó là một mối tình đơn phương. Nhưng tôi đâu ngờ cái kết lại bi thương như vậy. Thằng con trai mới lớn ngày ấy là tôi chết không thương tiếc; sau khi giết Hồng Hà, tôi cũng đã chết theo, từ dạo ấy.
– Hồng Hà vẫn còn nhớ về bài thơ An tặng! Đến bây giờ Hồng Hà vẫn còn giữ nó!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Em nói có phần bẽn lẹn, xấu hổ. Chết tiệt, tôi tự chửi mình! Bài thơ tôi tặng em cũng chính là chiếc quan tài tôi chôn em ngày ấy; em nhận rồi để quên trong hộc bàn, em để quên tình tôi lông lốc; vậy mà giờ đây; em nhìn thẳng vào mắt tôi và nói những điều trơ tráo, rỗng tuếch. Tôi tặng cho em một nụ cười thương hại; em lại cứ ngỡ đó là một nụ cười nhung nhớ. Tôi không biết làm sao để diễn tả lòng mình; bèn an ủi con tim bằng cách nhấp thêm một ngụm cà phê đắng.
Ngày Hồng Hà yêu chàng trai ngồi ở cuối lớp; tôi buồn cho tôi thì ít mà buồn cho em thì nhiều. Nhìn cái dáng mong manh của Hồng Hà mỗi bận lẽo đẽo đi sau tình yêu, tôi lại thấy xót. Cô gái với mái tóc dài như suối, giọng nói như tiếng thỏ trắng và đôi môi như quả chín mọng bỗng biến mất. Hồng Hà lao vào cuộc tình đầu đời như một cơn bão, xơ xác, hoang tàn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Người ngoài cuộc chỉ cần nhìn vào đôi mắt để biết; còn em kéo cả tâm hồn lãng mạn, thơ ngây của mình khoác lên nảy nở đầu đời. Ai cũng biết đó là một con bão khốc liệt; em lại thấy đó là một bộ quần áo lộng lẫy của chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh. Những vết tím bầm xuất hiện trên tay em ngày càng nhiều; tôi hỏi, em cười gượng gạo nói ngã xe.
Tôi thấy hạt giống trong lòng mình thôi muốn uống nước; cứ vậy mà trơ mình chịu hạn, như muốn lao vào gã trai cuối bàn kia một trận sống chết. Vậy mà hèn, tôi có là gì của Hồng Hà đâu.
Tôi biết em say tình kể từ lúc lỡ uống phải tiếng đàn ma mị của gã cuối bàn. Vào một chiều nọ, gã vung cây ghita màu nâu nhạt lên; cố làm ra vẽ thật lãng tử, ngân nga hát. Một khúc hát khá lạ, có thể là do gã tự sáng tác, cũng có thể chôm chỉa từ đâu đó, chỉ biết rằng đôi mắt Hồng Hà tự nhiên trở nên đờ đẫn như bị bỏ bùa.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi nhìn gã nhếch mép, đĩ thõa liếc đôi mắt trăng hoa chạm vào mắt Hồng Hà; rồi tưởng tượng ra bàn tay đểu cáng của gã đang khều khào lấy thân thể em. Trong đêm tình hôm ấy, chiếc lá yếu ớt nhất cũng đã lìa cành, chỉ có mỗi hạt giống trong lòng tôi còn thao thức chút hy vọng; nhưng rồi vài tháng sau, cũng tan tành theo mùa đi mất.
Những ngày đầu vừa chân ướt chân ráo đến Sài Gòn; tôi vẫn còn nhớ đến Hồng Hà. Tôi hay lang thang đêm Sài Gòn; để có thể gặp gỡ những mảnh đời trôi nổi, để thôi nhớ về nỗi đau của riêng mình. Ngày ấy, tôi gặp Lâm; một chàng trai ẻo lả, trắng như con gái, hay ngồi một mình ở Hàn Thuyên. Có những kẻ lẻ loi tìm thấy nhau; tự nhiên như cố nhân trùng phùng sau bao nhiêu năm.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Lâm hay hát cho những tay ghita đường phố; giọng không vang, nhưng đầy cảm xúc. Tôi ngồi chống cằm ở Hàn Thuyên chỉ để nghe Lâm hát. Thể loại gì cũng chơi ráo, từ rock đến cải lương; kiểu nào cũng hát được nửa bài rồi lấy tay quẹt nước mắt. Mấy tay ghita kêu trời nhưng vẫn thích được đàn cho Lâm hát. Lâm kể ngày xưa ở dưới quê, người ta không cho phép được yêu con trai, thấy ẻo ẻo là chậc lưỡi buông những lời tàn nhẫn, độc địa ghê gớm.
Lâm sống mà như không sống; suốt ngày chỉ nghĩ đến cái chết và đi tu. Rồi người yêu cưới vợ, Lâm lên hát bài “anh hứa sẽ đưa em đến hết đoạn đường, mà sao chưa đưa được nửa đường em qua…” cái bật khóc nức nở. Họ hàng trố mắt không biết mô tê gì hết. Lâm quẳng micro rồi bỏ lên thành phố luôn.
– Đó là mối tình đầu của em đó anh! Ảnh “chơi” em rồi đi cưới vợ; nhưng em biết chắc ảnh cũng buồn lắm!
Lâm nói, nước mắt đầm đìa. Tôi bỗng thấy Hồng Hà nhỏ bé quá; so với nỗi đau của Lâm, nỗi đau của tôi chẳng thấm tháp gì…
– Hồng Hà đã có chồng chưa?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Em không trả lời, chỉ có mái tóc hơi rũ xuống. Câu hỏi của tôi tưởng chừng vô hại; nhưng nó kéo cả hai ngược vê với những mảng kí ức đen tối; dù không mong muốn. Tôi nhìn thấy Hồng Hà mắt đỏ hoe; lúi cúi xếp sách vở vào cặp; tiếng em nấc nghe như tiếng quả bàng rơi. Rồi tôi nghe tiếng tôi hỏi mà xa xôi quá chừng:
– Tụi nó bảo Hồng Hà có bầu. Có thật không?
Hồng Hà nhìn tôi với đôi mắt bất lực, nhục nhã; xấu hổ nhưng không có vẻ gì là em sẽ từ bỏ kết quả của mối tình đầu. Gã trai cuối bàn không còn ngồi ở đó nữa; chỉ còn Hồng Hà chênh vênh ôm cặp bước ra sân trường dưới hàng trăm ánh nhìn khinh bỉ. Mặt trời chếch về hoàng hôn; bóng em dài ngoằng mà mỏng manh như lá. Sau này khi tôi đã vơi đi nỗi đau của mình; tôi mới nghĩ đến nỗi đau của người con gái mười tám tuổi là em; và thầm mong sao ở nơi xa xôi nào đó; em đừng từ bỏ bông hoa nhỏ trong dạ mình.
– Hồng Hà bỏ rồi. Chỉ vừa tròn một tháng đã bỏ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi không còn bất ngờ trước những lời nói nhẫn tâm nữa. Đó là cuộc đời; là gánh nặng mà con người ta phải chịu nếu muốn sống. Có ai đã từng nói đời là bể khổ; muốn qua bể khổ thì phải qua đời. So với lần đầu tiên tôi nghe mấy đứa con gái trong lớp thầm thì chuyện Hồng Hà có bầu; thì mười năm sau, khi nghe Hồng Hà nói đã giết con mình khi nó vừa tròn một tháng tuổi chỉ như cơn gió thu nhẹ nhàng nào đó lạc qua đây. Không bận tâm, không se lòng nữa.
Dù tôi không còn coi Hồng Hà là nỗi đau nữa; nhưng em vẫn là người con gái đầu tiên; và duy nhất trong cuộc đời tôi. Đôi khi nhìn bản thân mình trong gương; tôi tự hỏi, bắt đầu từ bao giờ nhìn ngực; nhìn mông đàn bà thôi không làm tôi rùng mình và ướt át nữa. Và tôi thấy mình cười đắc ý trong gương; chắc từ khi tôi chôn tôi cùng với Hồng Hà.
– Hồng Hà vẫn ổn chứ?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Một lần nữa, hình như tôi đã đụng chạm đến nỗi đau của em. Vì em nhìn tôi kì lạ quá, cứ như tôi vừa xâm chiếm một góc nào đó bất hợp pháp, mà em là một vị cảnh sát khắt khe và khó tính. Tôi thu người lại, tỏ vẻ nếu không tiện nói thì cũng không vấn đề gì, nhưng sau đó, ánh mắt em lại vô tình hướng về chiếc cầu Thị Nghè đang xẩm xẩm tối như sợ bị phát giác điều gì đó.
Tự nhiên tôi thấy lạnh xương sống. Tôi nhớ nhà em cũng đâu khá giả gì, và em, một cô thôn nữ bỏ học giữa chừng, mang theo một vết nhơ lớn nhất đời con gái. Bỗng nhớ đến cảnh con bé ăn mày miệng nhầy nhểu nước bọt, mắt trợn trừng trắng xác lay lay tay tôi giọng thỏ thẻ anh ơi anh nói má em đừng bắt em giả khùng nữa, em sợ mình khùng thiệt mất…mà thôi anh cho em xin ít ngàn đi…Một lần nữa tôi để số phận của Hồng Hà xếp sau những số phận đáng thương đã từng đi qua cuộc đời tôi, mà không chút phân vân…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nhìn cái dáng nhạt nhòa của em lẫn vào dòng người chen chúc ngoài kia, tự nhiên tôi thấy lòng dâng lên một niềm thương cảm. Cuộc hội ngộ bỗng chốc hóa thành cuộc chia ly mãi mãi. Có lẽ cả em và tôi đều cần gặp lại nhau một lần cuối cùng để thanh toán những vướng bận ngày xưa.
Sau khi nhìn gương mặt thanh tú của người yêu tôi trong điện thoại, có lẽ đến lúc đứng dậy ra về, Hồng Hà cũng không thể hiểu được hết cớ sự. Có lẽ em đang cố giấu những thắc mắc vào trong ánh mắt điềm tĩnh của mình để rồi đứng ngẩn ngơ đâu đó ngoài kia mà suy ngẫm. Đến tôi cũng đâu có giải thích được, rằng vì sao cuối cùng người yêu của tôi lại là Lâm?
Phan Mai Thư Nhã
Tiếp Thị Gia Đình