(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) 7h30 sáng….
Không như mọi ngày, Nhã Phương không mở cửa hàng. Cô chỉ nhanh chóng quét dọn cho sạch sẽ và đỡ bụi bặm. Mặc dù cửa hàng đã rất sạch rồi, nhưng tính của Nhã Phương là thế, rất tỉ mĩ.
Gương mặt xinh đẹp nhưng đầy nỗi u uất, khiến bao nhiêu chàng trai phải động lòng. Họ là những khách hàng của cô ở mọi thành phần nhưng chẳng ai trong số họ có thể làm lay động trái tim cô.
Và nụ cười cũng chẳng bao giờ nở trên môi cô.
Bởi không ai có thể biết rằng, trái tim cô từ lâu đã chết..đã giá băng kể từ ngày anh ra đi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Vậy là đã bốn năm rồi, thời gian đã trôi qua nhưng cái khoảnh khắc của ngày hôm ấy, không bao giờ phai nhạt trong kí ức của Nhã Phương. Một kí ức đau thương!!!!!!
Trời đã chuyển sang mùa thu…cây hoa tử vy đang nở rộ. Sắc tím của những bông hoa ấy, thật nhẹ nhàng quyến rũ nhưng cũng phảng phất nỗi buồn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nhã Phương cũng cầm trên tay một đóa hoa tử vy màu tím, phía trên có một dải ruy băng màu trắng, cùng dòng chữ màu đen.. “Ngàn nhớ thương gửi đến anh, Lý Khải Vinh”…
Ngồi trên chiếc xe buýt, chiếc xe đang hướng thẳng về phía ngoại ô thành phố…
– Khải Vinh, đợi em với! -Cô gọi với theo bước chân của chàng trai đang chạy phía trước mình. Môi nở những nụ cười không dứt.
Anh..con trai của một tập đoàn lớn, gương mặt tuấn tú và thân hình dong dỏng cao, nhưng trong đáy mắt luôn ẩn chứa nỗi buồn.
Nghe tiếng gọi của cô, anh đứng lại. Quay đầu về phía sau. Anh mỉm cười, rồi hươ tay làm một vài động tác..
– Sao anh lại bảo em là cô rùa vậy? Sao lại bảo em chậm chạp…Giận anh, không thèm chơi với anh nữa – Cô tỏ vẻ dỗi hờn…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Thế rồi, anh nhẹ nhàng bước đến, ôm lấy cô. Vuốt nhẹ mái tóc và hôn nhẹ lên vầng tráng cô… Nhã Phương cảm thấy vô cùng ấm áp…cô ôm chặt lấy anh…
Kể từ ngày, cô quen anh và yêu anh, cuộc đời cô là những chuỗi ngày ngọt ngào và ấm áp. Anh đã mang đến cho cô làn gió mát dịu nhất. Nhưng có nằm mơ cô cũng không thể nghĩ rằng, cô có thể yêu anh.
Bởi trước khi gặp anh, cô luôn ác cảm với những gia đình cao sang quyền thế; cô hận những con người ỷ mình có tiền mà ngang nhiên tự cho mình cái quyền tước đoạt đi hạnh phúc của người khác.
Không ít những chàng trai là con của những gia đình quyền quý ấy tán tỉnh cô; nhưng họ chỉ làm cô thêm căm ghét họ.
Bởi cuộc đời cô…đã bị những người nhà giàu gây ra những vết thương!!!!!
Lên bốn tuổi…cô mất đi bố vì tai nạn giao thông, người gây ra tai nạn là một công tử nhà giàu.
Nhưng vì gia đình hắn đã dùng tiền để mua chuộc hội đồng xét xử nên hắn nghiễm nhiên thoát tội; còn bố cô thì chết không nhắm mắt. Sau đó không lâu mẹ cũng bỏ rơi cô để đi lấy chồng giàu sang.
Cô nhớ lắm…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngày hôm ấy, mẹ dẫn cô; một cô bé chỉ mới có bốn tuổi đến công viên giải trí, và được mẹ mua cho rất nhiều đồ chơi. Cô thích lắm bởi cô bé đã từng ao ước được đến đây chơi
Rồi mẹ bảo, cô đứng ở tiệm kem chờ mẹ, mẹ đi một chút rồi mẹ sẽ về.
Nhưng…cô bé đợi mãi đợi mãi..đợi rất lâu…Vẫn không thấy mẹ quay trở lại…
Rồi cô bắt đầu khóc!!!!!…khóc đến đôi mắt sưng vù, khản đặc tiếng, khóc đến ngất đi
Khi tỉnh lại…Cô bé thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, cũ kĩ nhưng sạch sẽ. Có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường.
Nhã Phương…trở thành trẻ mồ côi từ khi ấy.
Chính vì nỗi đau bị bỏ rơi từ khi còn quá nhỏ như vậy nên Nhã Phương sống rất thu mình. Và trên môi cô chẳng bao giờ có lấy một nụ cười. Dù cô luôn là học viên có thành tích xuất sắc nhất trong lớp, tên cô luôn đứng trong top 5 của trường.
Các mẹ trong cô nhi viện chỉ mong một ngày nào đó, Nhã Phương có thể gặp được một người có thể mang đến nụ cười cho cô..!!!!!
Hôm đó, anh bước vào cửa hàng của cô. Một tiệm ăn nhỏ nhưng món ăn ở đây lại rất ngon; dù cô chủ nhỏ của cửa hàng này không bao giờ nở nụ cười…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Dừng trước quán là một chiếc lambroghi bóng loáng…màu đen.
Có một người mở cửa xe cho anh.
Nhưng rồi cả hai trao đổi điều gì đó…và anh một mình bước vào.
Anh bước đến bàn. Một chiếc bàn nằm gọn trong góc cửa hàng.
Anh đưa tay ra hiệu cho cô.
– Dạ, quý khách dùng gì ạ?-Cô bước đến nhẹ nhàng hỏi
Không một tiếng trả lời..
– Tôi hỏi anh, sao anh không nói ? Anh ăn gì?- Cô vẫn hỏi nhẹ nhàng nhưng đã bắt đầu thấy bực bội. Và anh ngẩng lên ra tay chỉ trỏ điều gì đó.
– Anh không nói được hay sao mà cứ chỉ chỉ như thế, làm sao tôi hiểu.
Nói gì thì nói đi. Mấy tên nhà giàu như anh…tôi còn lạ gì. Bày đặt vênh váo à???
Thế rồi đập vào mắt cô là một ánh mắt man mác buồn cứ đăm đăm nhìn cô như rất giận. Nhưng rồi anh khẽ cầm cây bút và viết vào tờ giấy nhỏ đặt trên bàn…
– “ Ừ! Tôi không nói được…Cô cho tôi một tô súp nhỏ và một ly sữa nóng”
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Điều đó khiến cho Nhã Phương cảm thấy ân hận vô cùng..Vì cô đã vô tình chạm vào nỗi đau của anh.
Thì ra…lên năm tuổi, sau cú sốc vì sự ra đi của bố mẹ, anh bị á khẩu và mất tiếng luôn cho đến bây giờ!
– Khải Vinh..anh xem kìa..hoa Tử Vy nở rồi kia…đẹp quá…
– “Em thích lắm đúng không?, anh hái tặng em nhé”.-Anh huơ tay.
– Em thích, nhưng thôi, cái đó hoa của người ta, hái người ta mắng cho đấy.
– “Không sao đâu, không ai dám mắng anh đâu”- Anh lại đưa tay lên ra hiệu và mỉm cười lém lỉnh.Rồi anh bước đến thật nhanh đến chỗ cây hoa Tử Vy rực sắc màu ở phía trước..
– “ Có hoa rồi này, đẹp không em”
– Dạ, đẹp lắm anh.
Rồi cô tay trong tay bước bên anh trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Kể từ khi yêu anh..cô đã biết cười.
Anh chính là niềm an ủi lớn nhất của cô. Anh chính là người lấy lại niềm tin cho cô về tình thân..
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Một đợt gió mạnh thổi qua…
Chiếc khăn len Nhã Phương đang quấn trên cổ bị gió thổi bay xa. Một chiếc khăn len có thêu một bông hoa Tử Vy màu tím. Loài hoa mà Nhã Phương rất thích, kỉ vật duy nhất mẹ để lại cho cô..
– “Khăn len của em bay rồi, để anh đi nhặt lại”- Anh hươ tay
– Thôi không sao đâu anh. Dù sao cũng chỉ là một chiếc khăn thôi mà. Đường phố đang đông đúc lắm.Thôi bỏ đi anh…
– “Không..đó là chiếc khăn len của mẹ em mà. Để đấy, anh làm được mà’
-Nhưng mà…- Nhã Phương ngăn. Cô linh cảm thấy có một điều gì đó không may sắp xảy ra.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Một chiếc ô tô đang phóng với tốc độ rất nhanh. Người đàn ông trong chiếc xe lại đang mải mê nói chuyện điện thoại mà không chú ý phía trước mình…
-Kít!-Tiếng phanh gấp của chiếc ô tô…
– Không…Khải Vinh..Khải Vinh….- Cô hét lên thất thanh…Cô chạy đến ôm lấy thân hình đầy máu của anh nước mắt tuôn như mưa…Người tài xế bước xuống xe…người đi đường xúm lại đông kịt…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Một chiếc xe cấp cứu mau chóng được gọi đến. Nhã Phương cầm chặt tay Khải Vinh. Nước mắt cô ướt đẫm gương mặt anh…
– Nhã…nhã…Phương…đừng…khóc…hãy…sống…vì…anh….yêu…em…
– Khải Vinh cất tiếng.Điều đó khiến Nhã Phương rất đỗi ngạc nhiên. Cô không biết mình có nghe nhầm không. Anh đã nói ư???…nhưng rồi…bàn tay anh buông xuống… Anh đã mất trên đường đi cấp cứu vì mất máu quá nhiều.
Tiếng nói đầu tiên mà Nhã Phương nghe anh nói cũng là tiếng nói cuối cùng…
Nhã Phương đứng lặng trước mộ của Khải Vinh. Cô ướt nhòe nước mắt. Hôm nay là tròn bốn năm ngày anh mất.
Anh đã đến bên cô, ở cạnh cô tròn một năm sáu tháng mười hai ngày. Nhưng đã mang đến cho niềm hạnh phúc vô biên. Anh đến cho cô nụ cười thật nhiều..thật nhiều…chưa bao giờ cô hạnh phúc như thế khi ở bên anh.
Cô đặt trên mộ anh đóa hoa tử vy…đã thành thông lệ rồi..bốn năm qua..ngoài ngày này thì cứ cuối tuần cô lại đến mộ thăm anh và nói với anh rất nhiều chuyện…
Đã bốn năm rồi…Sắc tím hoa tử vy lại nở rộ…nhưng anh đã không còn ở bên cô….
Nhã Phương lê từng bước chân cô đơn trở về…về đến căn phòng nhỏ…nhìn vào khung ảnh…bức ảnh của anh…cô ôm nó vào lòng và nước mắt tuôn rơi…
Mãi mãi…cô chỉ yêu anh mà thôi…Không ai có thể thay thế được anh…
Chỉ trừ khi hoa tử vy không còn sắc tím…cô mới có thể hết yêu anh…