(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Xóm nhỏ nằm cuối con ngõ sâu hun hút. Không số. Không tên. Cư dân của xóm hầu hết từ các tỉnh lẻ kéo về. Đàn ông làm thuê tối ngày. Đàn bà mua ve chai, giấy vụn. Các cô gái chuyên “làm” đêm, ngủ ngày. Số ít là sinh viên “vượt khó” trọ học. Và chị.
Chị ba mươi lăm tuổi. Chưa chồng. Chị từng bảo: “ Lấy chồng làm gì, phải để cho đàn ông thèm chứ. Thèm mà không làm gì được ấy”. Chị không có vẻ đẹp sắc sảo để người ta mới nhìn lần đầu mê ngay.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Gương mặt chị cũng chẳng có lấy một điểm nhấn đặc biệt. Nhưng nếu ai đã nghe chị nói thì sẽ ấn tượng ngay.
Giọng nói khéo léo từ khuôn miệng hơi rộng có thể “đánh đổ” bất cứ người đàn ông nào chị thích. Chị biết ăn diện đúng mốt, áo luôn rộng cổ và trễ, để lộ ra một khoảng vai trần và nửa vú. Chiếc xe ga trắng của chị như tương phản với những bức tường đen đúa vì rêu và mốc nơi đây. Chị đi, về căn nhà trọ không theo một giờ giấc nào. Chị luôn là đề tài bàn tán của mọi người nơi đây.
Nhà chị ở phía bên trái nhà gã. Hình như chỉ có nhà chị và nhà gã là ở một mình.
Tất cả những nhà khác đều có nhiều người. Thường thì bốn năm người cùng thuê chung một nhà. Ngôi nhà với họ đơn giản chỉ là chỗ nghỉ chân sau một ngày bươn bải ngoài phố xá. Trong nhà chỉ có vài tấm phản ngả xuống nền đất, chăn màn lộn xộn như nó vốn có hàng thế kỷ nay.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Dân xóm trọ đều đi sớm về muộn. Phải ở đây khá lâu mới biết được hết mặt họ. Đàn ông đa phần nghiện thuốc lào và nước chè. Buổi tối rỗi việc là lại tụ bạ ở quán nước bà goá để buôn chuyện rặt những mụ đàn bà lắm điều.
Chỉ có gã là khác. Gã không tụ bạ. Không thuốc lào. Không chè chén. Và gã lại hiền. Do đó chị đã chủ động làm quen.
Nhìn gã chị đoán gã chừng bốn lăm tuổi. Chị cũng đoán được hồi trẻ chắc cũng đẹp trai lắm. Sau này do một tai nạn mà một vết sẹo to ngự ngay trên trán gã. Đã thế gã lại để râu mọc tự nhiên làm cho khuôn mặt tối đi. Gần bước sang cái dốc bên kia của cuộc đời mà gã vẫn độc thân.
Gã là kỹ sư xây dựng chuyên làm các công trình nhà ở quy mô nhỏ trong thành phố. Làm một mình, ăn một mình. Và gã không có một người họ hàng nào thì phải. Thỉnh thoảng chị gọi gã bằng Cưng. Gã thích cách gọi đó. Chưa ai gọi gã một cách thân mật thế!
Thời gian có thể tạo nên một mối gắn kết vô hình giữa những người sống gần nhau. Chẳng hiểu từ lúc nào chị bỗng thích gã. Nhưng chị không nói ra. mà chỉ âm thầm mình biết.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đã nhiều lần chị bắt gặp cái nhìn rất khó hiểu của gã. Tất cả như là yêu thương, trìu mến, tha thiết, nhớ nhung… Ánh mắt như muốn chứa đựng một cái gì đó mà gã muốn gửi cho chị. Đã có lúc chị nghĩ đó là tình yêu. Và một ngày nào đó gã sẽ tỏ tình với chị. Nhưng gã vẫn thế, chỉ cười, nói, ân cần, tử tế, vẫn nhìn chị và không bày tỏ thành lời. Không- gì- cả.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Có một lần, nhà chị bị hỏng công tắc điện, chị nhờ gã sang sửa giúp.
Vừa làm, gã vừa hỏi chị:
– Sao tuổi này vẫn độc thân?
Chị cười, nói luôn chẳng đắn đo gì:
– Bọn đàn ông chưa vợ toàn những kẻ rỗng tuyếch và nhạt nhẽo, không đáng để lấy làm chồng. Những người tử tế thì đã bị vợ lấy hết rồi- Chị nói xong buông theo điệu cười dí dỏm.
– Đâu phải đã hết đàn ông. Ngoài kia vẫn còn nhiều người tốt lắm. Cô tinh ý sẽ thấy.
– Ôi trời, cuộc sống vợ chồng cũng phức tạp lắm. Nhiều người lỡ đâm đầu vào lại muốn chui ra. Mình đang tự do sao phải cố làm gì. Chỉ cần cặp bồ là đủ, một người tình lý tưởng có tiền và biết chiều mình…
– Cô định sống thế suốt đời sao?
– Phải! Cho đến khi nào gặp đợc một nửa kia hợp với mình- Chị cười chua chát.
Gã không nói gì. Chị biết những lời ì xèo của hàng xóm đã tác động đến gã. Chị làm việc tại một tòa soạn báo. Công việc của một phóng viên tuy vất vả nhưng chị thích và dám dấn thân. Chị không thể dứt nó ra để làm một nghề khác mặc dù biết sẽ đỡ “va chạm” hơn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Xóm trọ yên tĩnh nhất vào ban ngày. Chị thích khoảng thời gian buổi sáng khi những người lao động lục tục kéo nhau đi gần hết chỉ còn lại vài cô gái lấy đêm làm ngày thu mình sau những cánh cửa gỗ lâu ngày, sơn bợt bạt. Không một tiếng động nào lọt ra ngoài từ các cánh cửa ấy.
Chị bước ra khoảng sân con con, hít một hơi thật sâu đón những luồng khí mát lạnh tràn vào cơ thể. Nhìn sang dãy nhà đối diện chị thấy một cô gái đang gục đầu bên bể nước. Chị vội chạy đến đỡ cô gái. Cô gần như lả đi trong vòng tay chị. Thoang thảng mùi rượu bay ra từ thân thể “mình dây” của cô. Chị dìu cô vào phòng đặt nằm lên giường. Bàn tay xức dầu gió day đi day lại như múa trên vầng trán và hai thái dưong cô gái.
Lát sau cô ta đã khá hơn. Cô ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường, trân trân nhìn chị.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Chị cười xòa, cố xua đi bầu không khí u ám đang bủa vây căn phòng.
– Em tên gì?
– Em là Nhàn. Nhưng Nhàn mà chẳng có lấy một ngày nhàn nhã. Cảm ơn chị đã quan tâm.
– Có gì đâu em. Ai thấy thế mà chẳng làm như chị.
– Cũng tùy thôi. Đa phần họ chỉ biết bản thân mình. Thân phận em chẳng thể nghĩ khác hơn. Những ánh mắt xa lánh, những cử miệt thị nhiều lúc làm em ngã quỵ. Ngay cả đến người mình thương cũng không dám nói ra. Cực thế đấy chị ạ. Giá như anh ấy không phải là một người tử tế…
– Người như vậy mới đáng để mình yêu chứ!
– Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận em. Mà chị không định lấy chồng à?
– Chị xấu thế này ai thèm rước – Chị khẽ nhếch miệng cười- Mà thôi, em nghỉ đi. Chị về nhé!
Có một luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng. Chị bước đi mà trong lòng hậm hực như vừa cãi nhau với ai đó. Chị không thích người khác cứ nhắc mãi đến chuyện chồng con của chị.
Chị hay trang điểm mỗi khi đi ra ngoài. Make-up xong chị như trở thành một người khác. Quyến rũ hẳn. Những lúc thấy gã ở nhà chị thường ngó vào, toét miệng, cong môi hỏi “ Cưng thấy em thế nào? Có xinh không?”
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cái gương treo trên tường đột nhiên rơi xuống nền nhà, vỡ toác. Chị nghĩ sắp có điềm gở.
Tuy nhiên chị vẫn sắm gương mới. Đàn bà không thể thiếu gương lược chải chuốt được. Chị sang nhờ gã đóng hộ cái đinh chắc chắn để treo gương. Gã đóng xong, ngồi chơi được một lúc, nói vài câu ngượng ngập rồi đứng dậy đi về. Chị khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: “Đàn ông gì mà nhát”! Vừa bước ra khỏi nhà chị, gã bị thằng Hãnh chặn lại. Bộ dạng hắn lẻo khẻo lèo khèo, chân tay nghềnh ngàng. Nước da mai mái kiểu người sốt rét rừng. Với hắn thì trộm cắp, móc túi đủ cả.
Hắn trợn mắt, hất hất cái miệng rộng với chiếc môi dày, xám ngoét lên:
– Ai cho mày sang nhà nó?
– Anh lấy quyền gì mà cấm tôi – Anh nghiêm nét mặt.
– Ông ghét cái tính sĩ hão của nó. Tưởng mình cao quý lắm mà “lên mặt” với thằng này
– Tránh ra cho tôi đi.
Có tiếng quát đanh lại sau lưng:
– Đừng có gây sự với anh ấy. Đồ hèn!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Dẫu biết rõ người đó là ai nhưng cả gã và thằng Hãnh đều quay lại. Chị đang đứng chống nạnh bên sườn, căm căm nhìn hắn. Hãnh cười. Tràng cười ré lên kéo theo cả những tiếng khục khàn nơi cuống họng. Hắn lừ mắt về phía gã và chuyển sang chị rồi bỏ đi. Chị thở dài như vừa hất được một tảng đá to uỳnh chắn lối.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Các “tiểu thư xóm trọ” bận rộn nhất vào tối. Khi các cô trang điểm xong, cả xóm rực lên một mùi hỗn tạp.
Dường như màn đêm là một chất xúc tác đặc biệt khiến các cô tươi tỉnh, hoạt bát hơn ban ngày. Chị đi ngang phòng Nhàn cũng thấy cô đang đứng trước gương bôi bôi, trát trát. Cô làm việc ấy mải miết, chẳng còn biết đến xung quanh.
Có những buổi tối, không khí của xóm trọ căng lên bởi tiếng còi xe, máy nổ, những cảnh tranh giành khách của một vài nhóm bảo kê. Nhẹ là tiếng chửi rủa, “cao hứng” hơn là động tý tay chân, rồi lại rồ ga phóng thẳng chở theo sau vài ba cô gái. Ánh đèn pha loáng nhoáng xé toạc đêm đen. Để rồi ba, bốn giờ sáng những chiếc xe ấy lại chở họ về. Chị và tất cả cư dân trong xóm cũng đã quen với với cuộc sống đêm hôm này của họ nhưng cũng khó mà cảm thấy bình thường được. Vẫn có những cái nhíu mày, nhăn mặt khi tiếng xe máy lướt qua nhà.
Một đêm gần về sáng, trời đổ mưa lớn. Căn nhà chị bị dột vài chỗ.
Thau chậu to, nhỏ được huy động ra hứng nước. Những giọt mưa lanh tanh nhảy nhót trong chậu nhôm. Chỗ giường chị ngủ không việc gì. Chị kéo chăn trùm kín đầu, đếm tiếng mưa rơi. Mãi rồi giấc ngủ cũng đến. Chị mơ. Giấc mơ hãi hùng! Một cô gái chết trẻ hiện ra với gương mặt đầy máu và mái tóc xoã sượt. Cô ta rú lên tràng cười ghê rợn. Chị quá khiếp hãi, chẳng thể hét lên được lời nào, cứ thế vùng chạy cho đến khi chân vấp phải một cái rễ cây to giữa đường. Chị bật dậy. Xung quanh lặng ngắt. Hoảng hốt chị ôm chặt cái gối dài. Lòng dậy lên nỗi khát thèm một người đàn ông bên mình.
Sáng dậy, mở cửa thấy nước ngập lênh láng ngoài đường. Rác rưởi từ mọi xó xỉnh nào đó cũng bị cuốn ra, dập dềnh theo dòng nước. Chị muốn đi, phải mau chóng thoát khỏi cảnh sống này.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Thế mà lốp xe máy bị xẹp. Chị ngó sang nhà gã than thở. Gã bưng hòm gỗ ra, tháo và lắp, thành thạo. Chị ngồi, chăm chú quan sát từng cử động dù là nhỏ nhất trên gương mặt gã. Nhìn gã bằng ánh mắt trìu mến. Chợt gã ngẩng lên nhìn chị. Hai ánh mắt gặp nhau. Cả chị và gã đều lúng túng… Rồi gã cười. Cái cười gượng gạo kéo các cơ trên khuôn mặt dãn ra, xô lệch cái sẹo trên trán.
Mệt nhoài, chị thiếp đi trên bàn làm việc. Tỉnh dậy thì trời đã xẩm tối. Hoàng hôn hờ hững buông xuống xóm trọ. Mọi người đi làm ăn, buôn bán lục tục kéo về, chuyện trò râm ran cả con ngõ nhỏ. Chị hé cửa trông sang nhà gã. Gã đã về, đang chúi đầu vào bản vẽ tính toán gì đó. Chị đứng dậy lấy giá xúc gạo. Chị sẽ nấu cho cả gã cùng ăn. Có hai người ăn, sẽ vui hơn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cơm chín. Chị định mời gã sang nhà ăn cùng thì thấy Nhàn hớn hở ló đầu vào kéo tay chị.
Trước mặt chị là một mâm cơm tươm tất. Ngạc nhiên, chị nhìn sang là ánh mắt rạng rỡ của Nhàn:
– Cải thiện cuối tháng đấy chị ạ. Em sẽ mời người đàn ông em thích. Chị ngồi cùng cho vui nhé.
– Nhưng chị cũng đã nấu cơm rồi.
– Chị phải nhìn thấy người ấy của em đã chứ.
Tò mò. Chị gật đầu. Nhàn chạy đi và khi về cùng với một người đi sau cô. Chị ngẩng đầu. Gã! Thì ra người Nhàn thích là gã. Rõ ràng cô ấy đã đến ở xóm này trước chị, đã thích gã từ lâu. Ôi, ước gì thời gian quay trở lại. Chị sẽ được gặp gã sớm hơn. Biết đâu chị và gã sẽ …
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bữa ăn trôi trong lặng im. Thỉnh thoảng chị bắt gặp ánh nhìn tình tứ của Nhàn về phía gã. Nỗi ghen tuông cuộn lên trong lòng chị. Chị thấy ghét thậm cô gái đang vui vẻ trước mặt mình. Rồi chị cười khẩy khi nghĩ đến thân phận cô ta. Đúng là cô gái mơ mộng viển vông! Đã chung đụng với bao thằng đàn ông rồi mà còn tính chuyện yêu đương…
Tối ấy chị đi về khá muộn. Vừa ở ngoài phố xá nhộn nhạo xe cộ, đèn sáng là thế mà vào đến đây đúng như nghĩa địa. Tối tăm. Quạnh vắng.
Một vài tiếng dế ri ri từ một khe nào đó càng làm cho không gian đêm càng thêm hiu hắt. Một người đàn ông nhảy bổ ra đứng chắn đường. Trong ánh đèn loang loáng chị nhận ra thằng Hãnh. Chỉ chực có thế hắn lao đến rút chiếc chìa khoá điện, dứ dứ trước mặt chị:
– Anh mày đã nắm được thì đừng hòng thoát.
– Anh định giở trò bỉ ổ à? Đồ nghiện ngập bẩn thỉu.
Hắn cười rú lên, tiến tới ép chặt chị vào tường rồi một tay bịt mồm chị, tay kia luồn vào trong ngực áo bóp lấy bóp để. Chị dãy dụa, kêu lên: “ Cứu tôi”.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Vừa lúc ấy, có một chiếc xe máy sáng đèn đang tiến về phía chị và thằng Hãnh. Chị liền dồn hết sức kêu thét lên: “Cứu tôi với”. Thằng Hãnh văng mạnh tay tát bốp một cái khiến chị nổ đom đóm mắt.
Chiếc xe dừng lại chỗ chị, chị nhận ra là gã. Gã vội tắt máy, để nguyên đèn sáng, lao về phía chị.
Thấy gã lao đến, thằng Hãnh buông tay chị ra, cúi xuống ống chân rút con dao nhọn hoắt: “ Thằng kia, cút mau, đừng giây vào chuyện của tao”. Gã chẳng nói gì, vung tay đấm. Thằng kia bật tay ra ôm lấy bên má rồi lao vào bên tay cầm con dao sáng loáng nhằm bụng gã đâm tới. Chị rú lên…
Rất nhanh một bóng người lao vào hắn. Liền sau đó là tiếng thét của một cô gái.
Người ấy đổ vật xuống khi thằng Hãnh rút mạnh lưỡi dao cắm phập lồng ngực. Hãnh điên cuồng vung dao, đâm búa xua về phía gã. Gã hơi đảo người, túm được tay cầm dao của hắn rồi thuận đà kéo tuốt sang bên. Mất đà, Hãnh chúi đầu lao vào tường, chỉ nghe một cái bịch đã nằm quay đơ, giãy lên rồi nằm thẳng cẳng.
Lại gần xác cô gái, chị kinh hãi:
– Trời ơi, Nhàn chết rồi! Cô ấy đã lao vào cứu anh – Chị khóc nấc lên- Nhàn ơi, em còn trẻ thế mà…
– Thằng côn đồ tàn ác! – Gã vò đầu đau khổ rồi vung tay đấm vào thinh không vẻ bất lực.
Khi nghe gã nhắc đến Hãnh chị quay sang nơi thằng Hãnh nằm im, không cựa quậy. Giọng chị lắp bắp:
– Hình như… thằng Hãnh đã chết.
Gã đặt hờ tay lên mũi thằng Hãnh:
– Chưa đâu. Nó vẫn còn thở. Mau lên đưa nó đến bệnh viện.
Suốt đêm nỗi dằn vặt cứ ám lấy chị. Chị tiếc người xông ra hứng trọn lưỡi dao nhọn không phải là chị. Chị xấu hổ khi đã đánh giá thấp những cô gái làm nghề “buôn hương bán phấn” như Nhàn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nhàn đã đem thân mình đổi lấy mạng sống cho người mình yêu. Chị lớn tuổi nhưng chẳng bằng một cô gái mới hai mươi. Chị yêu gã thế mà chỉ nghĩ đến nỗi sợ hãi của mình. Chị thật ích kỷ. Nước mắt chị ứa ra, lăn xuống má, xuống cổ mằn mặn. Tiếng khóc bật ra làm vợi bớt nỗi khổ tâm trong lòng chị. Tiếng khóc không thể cứu cánh cho cuộc đời Nhàn và những thân phận như cô nhưng chỉ có tiếng khóc là sự chia sẻ bớt nỗi đau của người đã khuất và người còn sống. Cuộc sống chẳng qua cũng là sự chịu đựng tất cả để tồn tại thôi.
Thằng Hãnh xuất viện cũng là lúc công an đến còng tay giải hắn đi. “Phen này nó phải ngồi bóc lịch đến hết đời”. Chị nhủ thầm rồi đi vào nhà gã.
Chị muốn tìm gã để nói chuyện cho hết hả hê về thằng Hãnh. Nhìn thấy vẻ mặt tươi vui, hớn hở của chị khi nói về thằng Hãnh mà con tim gã như muốn nổi loạn. Gã gắt lên:
– Cô thật quá lắm. Đến giờ này mà còn cười được nữa à?
– Anh sao thế- Chị ngỡ ngàng.
– Cô…cô có biết vì cô mà tôi khổ sở suốt bao ngày qua không?- Gã ngập ngừng nói rồi đưa hai tay lên vò đầu, khiến mái tóc hơi dài chưa kịp cắt rối tung, đan vào nhau, tạo thành vồng trên đầu.
– Em đâu có làm gì?” – Nét ngạc nhiên thảng thốt trên gương mặt chị.
– Chẳng lẽ cô còn không hiểu. Tôi… tôi… – Gã ngập nghừng.
– Anh nói gì, em không hiểu?
– Em không hiểu thật sao…
Gã ngập ngừng, đi tới chỗ chị, vòng tay ôm lấy chị. Chị sửng sốt, rồi cũng bồng bềnh trong một niềm khoái cảm tột cùng.
Ánh mắt chị nồng nàn nhìn gã. Sự mời gọi khiến gã không thể làm chủ được mình. Gã bế chị vào buồng ngủ. Đôi tay vụng về đặt xuống trong niềm đam mê chinh phục đôi gò bồng đảo đã ám ảnh gã suốt bao tháng ngày qua. Một đêm huyền diệu của hai kẻ yêu nhau.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Chị ôm chặt gã, thì thầm hết mọi chuyện cho gã nghe.
Từ lâu chị đã không chịu để mắt đến người đàn ông nào. Dấu ấn của mối tình đầu để lại quá sâu sắc như một vết chém đã thành sẹo trong lòng. Người ấy đã có vợ con, có cuộc sống hạnh phúc. Với lại công việc của một nhà báo phụ trách mảng Bạn đọc đã chiếm hết thời gian và ảnh hưởng đến tính cách của chị. Chị cũng thích gã từ lâu nhưng ngại nói ra. Chị càng hổ thẹn hơn sau vụ Nhàn tình nguyện chết vì gã.
Gã thốt lên: “Trời ạ. Sao không nói trước cho anh biết”. Chị e ấp: “Em tưởng anh không yêu em. Ai bảo anh kín đáo quá.” “ Anh cũng đâu biết em thích anh từ hồi nào”. “ Ghét!” Hai người lại quấn lấy nhau… Cả chị và gã cùng chao đảo… Đêm bình yên trôi trong niềm hân hoan của lứa đôi hạnh phúc.
Đám cưới được tổ chức ngay sau buổi tối ngọt ngào ấy không lâu. Gã cười tít. Bộ râu thường ngày đã được cạo đi, nhẵn nhụi. Nhìn gã như trẻ ra đến chục tuổi. Còn chị chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc đến thế.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Những lời chúc tụng của đồng nghiệp, bà con hàng xóm làm chị đê mê. Lần đầu tiên, khi đã đi được nửa chặng đường đời con gái chị mới được khoác lên mình màu trắng tinh khôi của chiếc váy cưới. Hạnh phúc dẫu muộn mằn nhưng thật đáng trân trọng.
Đêm tân hôn, chị và gã cùng nâng ly rượu vang đỏ sóng sánh. Đến ly thứ ba chị thấy má nóng bừng. Gò má vốn ửng lại thêm hồng. Đôi môi căng mọng chúm chím. Đôi mắt ướt cũng thêm phần long lanh. Chị mỉm cười. Gã cũng nhìn chị cười, kéo vết sẹo trên trán xô đi….