(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bốn mươi; bước từng bước chẳng nhanh chẳng chậm đến món quà sinh nhật đón đầu đoạn đường hai mươi năm cuối là bao ở căn phòng cuối dãy; một buổi làm tình; nếu quả thật có thứ gọi là tình trong vài tiếng đồng hồ sắp tới.
Người nữ chờ sẵn, vừa tắm, nằm trên giường, chỉ còn hai mảnh vải trên người.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Hắn nhướn lông mày, liếc nhìn cô khắp cả, đi vào nhà tắm, gột hết mùi bia.
Căn phòng tối đi. Hắn nằm cạnh người nữ. Khi nào anh muốn bắt đầu thì nói.
Hắn nhìn trần nhà, với tay lấy điện thoại, kiểm tra thư điện tử báo giá hôm qua, thêm vào lịch cuộc hẹn được đặt sau buổi nhậu ban chiều, xem hình cô gái cách hắn mười xuân mà hắn đang bị mối mai.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Hắn quay sang nhìn cô. Người nữ đang quay lưng về phía hắn; với ánh sáng từ màn hình điện thoại đang nằm trên những gờ tóc; đường khuôn mặt; ven cổ; bờ vai; viền áo ngực.
Nốt ruồi giữa gáy cổ lạ lùng.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Em không như miêu tả sao anh. Người nữ nói, ngón tay lướt đi những con chữ trên màn hình.
Anh không để ý, bạn anh đặt hẹn.
– Anh có vẻ mệt.
– Một chút.
– Nếu mệt thì đừng cố gắng làm gì, anh không phải kiểu người đó phải không; cố gắng rồi lại chẳng đạt được mục đích mua vui ban đầu, em mang tiếng thì tội.
Hắn im lặng.
– Tuần sau anh vẫn có thể gặp em, tiền cọc sẽ không mất.
– Em cột tóc lên được không, để lộ cổ ra. Người nữ ngồi dậy, xoay người về phía hắn, mỉm cười.
– Hết mệt rồi sao anh, đừng chơi trò cầm cương phi ngựa nhé, đau lắm, tội em.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô ngửa đầu cột tóc, cánh cổ dài chảy về vạch ngực.
Tay cô đặt vào đùi hắn, vuốt ve.
– Em nằm quay lưng lại phía anh như khi nãy. Cô nhìn hắn, tròn mắt.
– Anh không phải kiểu bạo dâm, đừng lo. Miệng hắn cười khi ấn đường vẫn hằn hai vết. Cô sững người trong vài giây; nằm xuống, chầm chậm xoay lưng về phía hắn; cầm điện thoại sát ngực; ngón tay hờ trên số của gã ma cô đang lang thang gần khách sạn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nốt ruồi giữa gáy cổ ơ hờ nằm sau những sợi tóc mai. Một hình ảnh hiện về, tưởng như đã cũ thành bụi bặm.
Một cô gái ôm hắn. Chiếc cằm đặt trên vai hắn; đôi gò má thiếu nữ kề cổ hắn; những sợi tóc mai nơi gáy cổ của cô lãng đãng vờn trên mặt. Nốt ruồi giữa gáy cổ lạ lùng.
– Em sao vậy?
– Em sợ anh bỏ em đi mất.
– Khùng hở cô. Chỉ có khùng mới không nghĩ đến điều đó.
Cô khóc. Chiếc cằm, khuôn mặt dần từ vai trượt xuống ngực anh, quay mặt đi.
Nốt ruồi giữa gáy cổ.
Chuông điện thoại reo vào tờ mờ sáng. Cô gái đã ngủ. Quần áo vẫn còn trên người họ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Hắn rời khỏi giường, vào phòng tắm. Trong gương, là khuôn mặt, liệu có phải của hắn không. Không có nụ cười giao tế, hay cái hằn ấn đường lạnh tanh, hay cái nhướn lông mày để lộ chất chồng nếp nhăn nơi trán, hắn thấy mình trông tệ hại làm sao. Một xác người chẳng có tiếng nói, uy quyền.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Hắn trở lại giường, nhìn vào nốt ruồi nơi gáy cổ. Hắn cúi xuống, bất giác hôn vào cái đốm đen nâu nọ, chẳng cần suy tính. Thứ nhăn nhám tách bạch khỏi cái trơn tru làn da gần sát. Thứ màu sắc lồi lên bất thường khỏi mảng trắng phẳng bằng.
Em không như miêu tả sao anh. Người nữ nói, ngón tay nhấc điện thoại lên, lướt đi những con chữ trên màn hình.
– Hôm qua anh mệt nên ngủ quên. Anh phải gửi đến em bao nhiêu nhỉ, anh quên mất.
– Không cần đâu, em tự sắp xếp.
Hắn nhíu mày, nhìn cô. Cô vẫn chẳng quay mặt lại.
– Nếu anh nghĩ em đạo đức quá mức cần thiết, thì cứ thoải mái để lại hai chai.
– Anh không nghĩ như vậy, chỉ sợ em không tự sắp xếp được.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)Hắn đặt bốn tờ tiền trên bàn. Quay lưng đi.
Chìa khóa tra vào ổ.
Khi anh không nhướn chân mày, không nhăn ấn đường, trông anh rất khác.
Những thứ đó đã là một phần của cuộc sống này, không thay đổi được.
Cánh cửa mở ra, đóng lại.