Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018: Nỗi thương lạc loài

Có những tình yêu lạc loài nhưng chẳng dễ quên. Đã có bao người rơi vào hoàn cảnh giống như chàng Lâm trong câu chuyện Nỗi thương lạc loài này?

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Mãi cho đến tận bây giờ, Lâm vẫn không thể nào đặt tên cho chuyện tình của chính mình.
Chuyện tình ấy, từng là cả một trời hạnh phúc trong Lâm. Nhưng, cũng chính cái chuyện tình ấy, khiến Lâm đớn đau trong nghiệt ngã.

Anh gặp cô vào một đêm Đà Lạt ngập gió, lạnh the thắt qua từng thớ thịt. Góc quán nhỏ, lưng chừng triền đồi, giọng hát ma mị liêu trai ấy cuốn hút anh từ những lời ca đầu tiên vang lên. Nó gieo vào lòng anh những xúc cảm lạ lùng. Anh như đắm chìm vào cái không gian mênh mông mà cô tạo ra, nó trầm buồn, khàn đục mà xoáy vào tận con tim anh.

“ Cuộc tình nào rồi cũng phôi pha, một đường tàu biết mấy sân ga, xin anh xem em như một ga nhỏ dọc đường”

Cô rời quán nhỏ, ra về. Anh cũng lững thững theo sau, chẳng biết để làm gì? Cái khắc giây anh nán lại làm vị khách cuối cùng rời quán, đã là anh chẳng hiểu nổi lòng mình.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tình yêu vốn diệu kì là thế. Chẳng ai có thể lý giải tình yêu có từ nơi đâu ? Chỉ biết rẳng khắc giây con tim khẽ lay động, chỉ từ một điều giản dị nhất, thì đó chính là yêu.

Nhà cô ở cuối con dốc, trước rào nhà trồng đầy nguyệt quế. Cô chỉ thảng thốt nhận ra có kẻ theo sau khi dừng lại mở cái cổng rào. Ánh nhìn chạm vào nhau. Tim anh đập liên hồi. Cô bối rối. Anh quay gót chạy vội.

Đêm đó anh về thao thức với trăng khuya. Anh chẳng còn trẻ dại để không thể thốt nên lời tán tỉnh một cô gái. Thế nhưng anh lại chẳng hiểu nổi cái rụt rè, nhút nhát bỏ chạy là vì đâu? Hay vì anh đã yêu cô!

Tình yêu này nó khác xa những lần yêu trước. Nó khiến anh như gã say mèm ngay từ ly rượu đầu, chẳng thể thốt nên lời, chẳng thể làm chủ bản thân, và có lẽ, cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã từng là gã trai đi qua bao nhiêu hạn kì yêu đương.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bàn chân anh vẫn lững thững theo sau cô mỗi bận rời góc quán nhỏ, mãi đến lần thứ tư, cô mới dừng chân lại cạnh dàn nguyệt quế thơm lừng buổi đêm. Đó cũng là lần đầu tiên anh như tên trộm len lén nhìn cô thật gần. Cũng chẳng có từ nào được thốt ra, ánh đèn vàng hắt bóng cả hai vệt dài xuống con đường vắng, giữa cái lạnh tê tái. Anh trao cô đôi găng tay. Cô gật đầu cười, rồi mở cổng rào vào nhà. Anh quay gót, lòng ấm áp lạ kì, như có nụ hòa nào đó nảy nở từ con tim mình.

Anh và cô đến với nhau, mà chẳng có lời thương lời yêu nào thốt ra từ cả hai.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Lạ kì là khi con người ta đồng điệu tâm hồn, tim chung nhịp đập, thì mọi lời nói đều như vô nghĩa. Chỉ cần cô rụt vai, là anh sẽ choàng chiếc khăn thật kĩ. Chỉ cần cô xoa tay hít hà, là anh lại khẽ đan lòng bàn tay ấm áp của mình vào. Chỉ cần cô cười là anh như con sáo hót vang cả trời đông. Chỉ cần ánh mắt xa xăm, là đêm đó anh về, từng bước chân thêm trĩu trịt.

Cô đẹp, thể như nụ hồng, mỏng manh run cánh trước những cơn gió mùa the thắt. Anh hay ví von như vậy mỗi bận cả hai ngồi bên nhau. Chỉ cần có anh kề bên, bốn mùa vẫn cứ mãi là xuân căng tràn nhựa sống, bốn mùa vẫn cái mãi là yêu với bao điều ngọt ngào.

Anh chỉ có hai tháng cho chuyến công tác rồi sẽ về lại Sài Gòn, nhưng chẳng xá gì, với cô anh đã nghĩ, mình sẽ dành cả đời chỉ để có người con gái này cạnh bên.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cái cảm giác khi yêu cô, nó khiến bản năng anh trỗi dậy. Anh cần có một gia đình của riêng mình. Một nơi, mỗi sáng anh sẽ hôn lên đôi gò má thanh xuân ấy, rồi lăn vào đời bôn ba ngược xuôi mà chẳng hề biết mệt. Mỗi buổi chiều tàn, anh lại háo hức bên mâm cơm đong đầy những ấm êm. Cô sẽ hát những bản tình ca da diết vào mỗi đêm, trước khi cả hai đưa nhau vào giấc ngủ yên bình. Rồi nhà ta lại bi bô tiếng trẻ, rộn vang tiếng khóc cười của con.

Anh thủ thỉ cái ước mơ tràn ngập tin yêu ấy vào một chiều chớm xuân, trên đồi cỏ hồng ngọt ngào bát ngát gió. Cô vẫn tựa đầu lên vai anh, nhìn chiều bảng lảng trôi xa về phía cuối trời.

Đêm ấy, giọng hát cô lại đầy thổn thức, khắc khoải, tiễn anh bằng bài hát cũ.

“Giọt lệ này giành để mai đây, về cùng người khóc giữa đêm vui…”
Ngày ấy, anh chỉ ngây dại thả trôi lòng mình theo cái giọng hát ma mị liêu trai, mà đâu nhận ra rằng, phía sau câu hát ấy là cả một nỗi niềm
“…hơi đâu, hơi đâu mà xót thương thân em…”

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Anh về lại Sài Gòn cũng là lúc mọi liên lạc với cô bị cắt đứt. Anh như gã điên, mơ hồ trong mớ bồng bông đời mình. Anh đã dành cả một tình yêu mãnh liệt nhất cho cô, dành cả một khao khát hạnh phúc nhất cho cô. Vậy thì tại sao? Tại sao?

Những câu hỏi luôn khiến trái tim anh vỡ vụn. Anh gầy xộp già nua chỉ trong ba ngày. Anh không cam lòng.

Anh lại về với cái cổng rào dậy mùi nguyệt quế đêm tìm cho mình câu trả lời, nhưng Lâm không thể nào biết trước, cuộc đời này, luôn có những cánh cửa mà ta không nên mở ra, vì đôi khi nó khiến ta hoang hoải cả quãng đời dài.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Lâm gục ngã thật sự.
“ Ngay khi anh đọc những dòng chữ này, thì em đã đến một nơi rất xa. Cuộc đời mỗi người sinh ra không thể lựa chọn cho mình số phận. Nhưng vẫn được quyền sống một cách tốt đẹp nhất vời chính số phận ấy. Chỉ tiếc một điều, số phận đôi khi lại dung rủi mình đi trên con đường đầy nghiệt ngã.

Em cũng từng mơ một mái ấm đong đầy hạnh phúc. Nhưng anh à, ước mơ ấy khó thành hiện thực, nhất là đối với một thằng con trai chuyển giới như em.

Mình đến với nhau như một giấc mơ đẹp. Vì nó đẹp nên em không thể cứ mãi sống giả dối với tình yêu của anh. Lời chân thật dẫu đớn đau biết bao thì vẫn là chân thật nhất. Mong anh hãy cho em được cái quyền ấp ôm kỉ niệm đẹp này, mà sống trọn với số phận của mình.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Và đừng trách em khi đã quá ích kỉ cho chính cái hạnh phúc ngắn ngủi này, để lại trong anh một niềm đau ám ảnh. Là vì em thương anh, một nỗi thương lạc loài. Từ trong tim mình , em mong anh bao dung và sẽ lại tìm cho riêng mình một tình yêu đẹp nhất, một mái ấm hạnh phúc nhất”

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cho đến tận bây giờ, khi ngồi lại góc quán cũ, anh vẫn cứ mơ hồ chuyện tình này. Lâm nên gọi cô là An, hay phải gọi An là cô. Nghiệt ngã quá đỗi.

Nhớ thương bây giờ nó lưng chừng như chính triền đồi.
Ai đó đã nói, tình yêu trên thế gian này đủ sức để phá vỡ mọi rào cản. Không có một tình yêu nào khác lạ hết, chỉ khác chăng là cái nhìn lạ lẫm của chúng ta vào tình yêu ấy. Vì mọi tình yêu đều giống nhau, đều xuất phát từ sự rung động thẳm sâu bên trong con tim mình. Thế tại sao luôn có những người phải đắn đo với cái khoảnh khắc nắm trong lỡ làng và buông trong xót xa.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Lâm không biết.
An biết không.
Chuyện tình này, rốt cuộc nó là gì ?
Giữa lưng chừng đồi, câu hát cũ vang lên
“ …Những ngày còn nồng ân ái, giữa đôi ta, giữa đôi ta, đã bao cách biệt trùng trùng…”
Giữa lưng chừng đồi, có một nỗi thương …lạc loài…

(Trích lời bài hát “Lời Đắng Cho Cuộc Tình” của Nhạc sĩ Nhật Ngân)

Đừng bỏ qua