Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018: Những vết cắt – tác giả Nguyễn Thị Lan

Tình mẹ luôn vĩ đại, chỉ là bạn nhận ra hay chưa thôi. Đấy là điều nhắn nhủ trong truyện ngắn Những vết cắt mà tác giả Nguyễn Thị Lan gửi đến Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng thở, những vết cắt nhẹ nhàng tạo ra những mạch chảy đỏ thắm, chậm rãi thành từng dòng nối tiếp nhau nhỏ xuống nền đất. Khuôn mặt cô gái không mảy may một cảm xúc nào cả, dần dần chìm vào mơ hồ…

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Trong sự mơ hồ đó; có tiếng bước chân chạy; có tiếng nói quen thuộc gọi tên cô và những âm thanh va đập đầy chát chúa. Ngoài những thứ đấy ra, cô gái không ý thức được gì khác nữa; tất cả chỉ còn là những khoảng trống tối đen; mênh mông bất tận; duy nhất một thứ ánh sáng bé nhỏ, lấp lánh phát sáng từ một nơi xa; có một bàn tay nào đó dắt cô đi.

– Linh này, cậu tỉnh rồi ư? – Tiếng nói trầm ấm của Huy khiến cả căn phòng như dịu lại; thứ ánh sáng lấp lánh của sớm mai len vào tấm rèm cửa đang bay trong gió nhẹ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cô gái từ từ mở mắt; một màu trắng toát của bệnh viện và thứ ánh sáng hắt vào từ cửa sổ khiến cô bất giác thu mình lại đầy sợ hãi; siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Sự im lặng của Linh không khiến chàng trai bất ngờ, cậu đặt bàn tay còn lại lên tay cô, nói khẽ.
– Đừng sợ, tớ vẫn ở đây – Giữa khoảng lặng đáng sợ ấy, cậu tiếp lời:
– Từ nay trở đi, cấm cậu không được làm điều dại dột. Nghe không?
Chàng trai nói, khẽ vuốt những lọn tóc lòa xòa trước trán của cô gái rồi nhỏ giọng.
– Cậu đói không? Tớ đi mua chút gì đó cho cậu nhé?

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bàn tay Huy vừa định rụt lại thì bị Linh bị siết chặt hơn. Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn sâu vào chàng trai đối diện, nước mắt ứa ra khỏi hàng mi cong và đôi mắt buồn như thốt lên “đừng đi”.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Chàng trai có chút bất ngờ rồi mỉm cười hiền lành:
– Vậy tớ không đi nữa, tớ ở đây canh chừng cậu ngủ!
Chỉ nghe có vậy, tay Linh hơi buông lỏng, dần dần khép hờ đôi mắt rồi yên lặng.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cho đến khi cảm giác được rằng Linh đã ngủ, Huy kéo tấm chăn mỏng đắp hờ lên người Linh rồi nhìn cánh tay bé nhỏ chi chít những vết rạch sâu. Cậu bặm môi đứng dậy rời khỏi phòng.

Vừa rời đóng cánh cửa phòng thì cậu thấy người phụ nữ quen thuộc đứng đó từ lúc nào.

– Con bé đâu cháu?
– Cậu ấy vừa ngủ, bác không nên vào nữa!
– Vậy tình hình con bé thế nào rồi?
– Linh ổn rồi, có cháu là sẽ ổn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Người phụ nữ nghe xong, có vẻ ngậm ngùi.
– Vậy thì bác đỡ lo hơn rồi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Người phụ nữ thở dài.
– Vậy Huy có biết tại sao con bé lại có suy nghĩ dại dột thế không?
Người phụ nữ hỏi nhỏ thì thấy chàng trai đáp lại rất nhanh.

– Chẳng phải là tại dì luôn ép cậu ấy đứng đầu top 10 sao? Cậu ấy trượt top 10, lại đúng lúc nhận được sự đả kích của bao nhiêu người chỉ cậu ấy không gia đình. – Huy nói, nuốt khan.

– Thậm chí dù cậu ấy chẳng làm gì sai đi nữa, họ vẫn nói là cậu ấy không tốt, dù cậu ấy có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì cũng bằng thừa. Đã như vậy cậu ấy còn bị người ta làm hại… Căn bệnh trầm cảm kia đã hành hạ cậu ấy suốt 3 năm rồi mà bác vẫn không quan tâm, không hay biết hay sao?

Người phụ nữ hơi im lặng, nhìn về trước, khuôn mặt đột nhiên lạnh băng rồi thản nhiên nói.

– Bác làm sao quan tâm được. Nó lớn rồi phải tự biết lo lắng cho bản thân mình chứ. Cứ phải hành hạ bản thân, yếu đuối để được mọi người quan tâm ư?

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Khuôn mặt Huy lộ rõ sự thất vọng. Cậu bật cười thành tiếng, nhìn sang người phụ nữ ấy một lần nữa rồi lập tức rời đi.
Trong lòng Huy vẫn không thể nào hiểu được tại sao người đàn bà ấy lại vô tâm như vậy? Tại sao con của mình bị người ta ức hiếp, rồi tìm đến cách tự sát mà người đàn bà ấy vẫn thản nhiên như không xảy ra bất cứ chuyện gì?

Huy biết rõ, trong sự đau đớn Linh chịu đựng, không chỉ là sức ép điểm số, mà còn vì Linh không có bố, mẹ Linh là người đàn bà chuyên đi cặp bồ mà còn vì sự ác nghiệt của những con người đội lốt dã thú.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Lặng nhìn cuộc nói chuyện từ phía ngõ quanh hành lang; người đàn ông đăm chiêu nhìn về phía người phụ nữ có nước da trắng nhưng khuôn mặt khắc khổ hằn lên trên gương mặt những vết chân chim. Người đàn ông tiến lại gần người phụ nữ ấy; im lặng vỗ khẽ lên vai ân cần rồi cùng rời khỏi bệnh viện.

Cho tới lúc ngồi trên xe ô tô, người đàn ông mới nghiêng đầu quay sang hỏi.
– Người gọi xe cấp cứu là em; người đưa con bé đến bệnh viện là em; người gọi Huy đến cũng là em…
– Rồi người không biết gì cũng là em; mãi mới xuất hiện tại bệnh viện cũng là em. Em đang vờ như không quan tâm sự sống chết của con mình và thể hiện sự vô tâm? Em làm mọi chuyện như vậy để làm gì?

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Người phụ nữ bật cười thành tiếng rồi nhìn về phía trước; ngoài cửa kính; thành phố kia đang mưa; những bóng người thấp thoáng lao nhanh trên con phố.
– Em không muốn con bé biết rằng người cứu nó là em. Cũng không muốn con bé phải bận tâm vì một người mẹ không tốt. Nên khi nhìn thấy con bé đang đứng nép vào cánh cửa để nghe chuyện; cách duy nhất em có thể làm để giúp nó trưởng thành đó là phải vô tâm; phải tuyệt tình.
– Em không cho rằng khi nghe những lời nói đó của em, con bé sẽ rất đau lòng sao?
– Chỉ có trải qua tổn thương; nó mới có thể mạnh mẽ sống trong một cuộc sống khắc nghiệt. Em tin rằng khi Huy ở bên cạnh nó; nó nhất định sẽ sống thật tốt. Em tin tưởng cậu ta.

Người phụ nữ hơi mỉm cười, khóe miệng tạo nên một đường cong rất đỗi dịu dàng.

Câu nói nào đó văng vẳng lại bên tai người đàn ông: “Nếu chỉ có duy nhất một thứ tình cảm cao cả nhất trên thế gian; hãy nói rằng đó là tình mẹ. Vì dù có tỏ ra vô tâm, tuyệt tình; hãy tin rằng đó là vì họ muốn chúng ta trở nên tốt đẹp.” Người đàn ông cũng khẽ mỉm cười; bàn tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại.

6 tháng sau…

Một ngày đầy nắng, dịu dàng như rót mật. Thành phố ồn ã, căn phòng bệnh nhân im ắng bỗng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng.
– Câụ có tin rằng trên thế giới này luôn có những người âm thầm đối tốt với chúng ta mà chúng ta không biết không? – Linh hỏi Huy, bàn tay cô mân mê một vài cánh hoa Bách Hợp.
– Tớ tin chứ! – Huy cười hiền rồi xoa đầu Linh.
– Ví dụ như tớ này, luôn đối tốt với cậu mà cậu không biết! – Huy tiếp lời.
– Ai bảo tớ không biết, tớ biết rõ đấy! – Linh đáp lại, cười hiền.
Tùng hiền lành đặt bàn tay của mình phủ lên tay Linh.
– Cuối cùng thì cậu cũng đã nghĩ thông suốt. Sau đợt điều trị này, cậu nhất định không được làm bậy nữa.

Linh nhìn những vệt cắt còn để lại sẹo mờ mờ trên cổ tay rồi gật đầu khẽ.

– Thực ra tớ đã từng nghĩ mẹ tớ vô tâm. Cho tới ngày hôm ấy, cái cảm giác được mẹ ôm vào lòng, cái cảm giác âm thanh quen thuộc cuối cùng cũng đã đúng. Mẹ tớ đã đưa tớ tới viện, và gọi cậu đến, là mẹ tớ!
Câu nói bất ngờ dội lại khiến Tùng hơi sững người.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Linh bật từ điện thoại một bản ghi âm ngắn trên zalo.
Đó chính là cuộc đối thoại giữa mẹ của Linh và một người đàn ông nào đó.

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Tùng cười hiền lành nhìn Linh rồi dang rộng vòng tay, ôm cô vào lòng. Và đoạn tin nhắn rất dài vẫn hiển thị trên màn hình điện thoại.

“Cháu gái, hãy tin rằng mẹ của cháu là một người phụ nữ tốt. Vì mẹ cháu đã hy sinh cho cháu rất nhiều. Việc mẹ cháu không có chồng mà sinh ra cháu; là bởi vì bố cháu đã mất trong một tai nạn vì vội trên đường đến bệnh viện khi mẹ cháu sinh mổ gặp nguy hiểm. Đó là một câu chuyện buồn và rất dài mà mẹ cháu không bao giờ muốn nhắc lại.
Nên ai nói gì xung quanh câu chuyện ấy mẹ cháu cũng để yên; không muốn giải thích nhiều.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Còn chuyện mẹ cháu cặp bồ; cháu đừng tin, vì trước nay chỉ có chú là ở bên mẹ cháu; và chú thì chưa lập gia đình, và thực lòng rất thương mẹ cháu. Ấy thế mà mẹ cháu chưa một lần chấp nhận tình cảm của chú; vì thương bố cháu rất nhiều.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Xin đừng trách mẹ cháu, vì mẹ cháu luôn âm thầm đối tốt với cháu; âm thầm hy sinh để cháu được học ở những nơi tốt nhất; có điều kiện tốt nhất. Tin nhắn này chú viết cho cháu chỉ là để cháu biết và hiểu được tình mẹ luôn là một điều vĩ đại.”

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Những dòng chữ nhảy múa trong đầu Linh, giọt nước mắt một lần nữa lăn xuống ướt hai gò má. Những vết cắt trên tay không còn đau nữa; vết thương trong lòng cô cũng lành rồi; thực sự được chữa lành rồi!

Đừng bỏ qua