Tác phẩm dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!
Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Chị đi loanh quanh chợ như tìm kiếm một món gì đó. Nếu chú ý sẽ biết không phải chị đi chợ để chuẩn bị một bữa ăn gia đình. Trên tay chị không xách giỏ, cũng chẳng lủ khủ mấy bao xốp nào thịt, nào cá…như thông thường của các chị nội trợ.
Chị đi từ trước và sau chợ rồi thở dài và ra bãi lấy chiếc xe Chaly cà tàng chạy tiếp.
Chị chạy thật chậm trước các trường tiểu học và dáo dác tìm như kiếm một ai đó rồi thất vọng đi tiếp. Chị nhớ một chiều, nhỏ cháu nói
– Con dế này “xung” quá cô Út ơi
Chị giật mình. À, sáng hôm đó xốc đống giẻ chùi chân, một con cánh mềm văng ra. Chị la cái oái. Con dế! Nếu là con gián _kẻ thù trăm năm của chị chắn chắn đã nhận ngay một tia raid max rồi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Không ngờ con dế trốn trong hốc máy giặt và vô tư ca hát. Tiếng gáy của con dế ngay trong ngôi nhà trung tâm thành phố nghe vui tai và khá ngộ nghĩnh.
Chị hỏi mít tờ Google: ở thành phố dế vào nhà nào gáy là nhà đó gặp nhiều may mắn. Nếu gia chủ đập chết con dế sẽ chặn đứng vận may của mình. Chị thấy vui vui và chẳng hiểu sao chị tin thần may mắn đang mỉm cười với chị
Cứ 6 giờ chiều, con dế gáy đến gần sáng…Thằng cháu bỏ một ít cơm nguội trước hốc chiếc máy giặt, con dế ăn hết nhưng chiều đó nó không gáy. Chị trách:
– Cho nó ăn nhiều quá, nó tức bụng nên không gáy đó
Chẳng ngờ sáng hôm sau, con dế gáy um trời từ 7 giờ đến 4 giờ chiều. Chị lại nói:
– Con dế tức bụng nằm nghỉ và sáng hôm sau nó cứ thói quen gáy. Nó bị lệch giờ gáy. Dế gáy chiều tối chứ gáy sáng bao giờ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Bắt chước thằng cháu, chị bỏ chút cơm trước cái hốc của máy giặt. Nhúm cơm mốc meo, con dế “hổng thèm” ăn. Sáng xách gàu mên mua điểm tâm cho mẹ. Phở, hoành thánh hay hủ tíu…; chị cũng được cho một bọc rau sống.
Về nhà chị lặt rau cho vào tô điểm tâm của mẹ không quên dành một ít, bỏ vào bao nilon và đặt miệng chiếc bao vào hốc chiếc máy giặt.
Hôm sau, chị vui mừng khi thấy nhúm rau hôm qua chỉ còn lại vài miếng bé tẹo, cho thấy con dế của chị đã “ thưởng thức” món rau tươi đó. Vài tuần trôi qua, với ít rau cho buổi sáng, con dế gáy hăng hơn…
Một sáng con dế không gáy nữa, rồi chiều hôm đó, nó gáy um trời. Có lẽ, “đồng hồ” sinh học của nó trở lại bình thường rồi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Tiếng dế gáy có lẽ nghe thật bình thường với mọi người, nhưng với chị như một chuyến xe nhỏ đưa chị về tuổi thơ đầy hoa bướm cùng bạn bè vui chơi vào những ngày đầu hè.
Trời sụp tối, chị cùng đám bạn sau khi tập hát tại nhà thờ là cột hai vạt áo dài lại với nhau, vạch những bụi cỏ hiếm hoi trong sân nhà thờ tìm bắt dế. Bọn chị lần theo tiếng gáy của bọn dế.
Đứa nào cũng chuẩn bị cái hộp diêm hoặc hộp đựng tâm bằng giấy*. Bắt xong bỏ dế vào hộp. Để có chiếc hộp, chị vô tư đổ hết que diêm hoặc tâm ra để rồi hôm sau mọi người ngạc nhiên ai quăng hết que diêm và tâm ra để chôm cái hộp.
Mọi nghi ngờ đổ về thằng bé thường sang nhà chơi chứ không ai nghĩ đứa con gái chôm hộp không để bắt dế.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Hộp bằng giấy, nhất là hộp tâm, dế cắn hộp tẩu thoát. Hộp quẹt diêm dầy hơn nhưng bé, chật chội, em dế sống vài ngày lăn ra chết tốt! Chuyến xe ký ức đưa chị đến thời gian gần hơn.
Đó là những ngày đầu tiên chị nhận quyết định nghỉ hưu và sinh hoạt tại một Câu lạc bộ Nói tiếng Anh. Sinh vào đầu hè, chị chính thức rời bục giảng cùng thời điểm chấm dứt một năm học.
Cũng dễ cho chị và cả nhà trường. Chị không quyến luyến học sinh giữa chừng, và nhà trường cũng không phải vất vả tìm người thay thế.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Trở lại câu lạc bộ Nói tiếng Anh của chị. Một chiều, trong nhóm đang thảo luận đề tài động vật hoang dã, một con dế lửa chẳng biết từ đâu bay vào đậu trên vai Tom, anh chàng người Mỹ có đôi mắt xanh thật đẹp và nụ cười thật tươi.
Tom chụp lấy rồi đặt tay xuống bàn, xòe ra. Bàn tay thật mềm, con dế như ngạc nhiên trước “môi trường” mới. Dế bỗng phùn cánh gáy vang. Cả nhóm cười lên vui vẻ. Chị chạy kiếm cái bao theo thói quen để bắt con dế lại, Tom cười:
– Cậu quên đề tài chúng ta đang thảo luận sao? Phải trả con dế này về với thiên nhiên chứ!
Tom nhẹ nhàng đi ra mảnh sân nhỏ, nơi có những chậu cây kiểng và đặt con dế êm ái trên một chiếc lá. Tom về Mỹ sau ba năm công tác tại Sài Gòn.
Trong ba năm với bao ngày tháng, chị và Tom có rất nhiều kỷ niệm cùng nhau. Những buổi chiều mưa, phải nán lại câu lạc bộ trễ để cùng nghe tiếng dế nỉ non trong không gian ấm áp của tình bạn. Ba năm, ba mùa mưa, ba mùa dế với bao chuyện vui và tiếng cười rộn rã…
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Trở lại con dế của chị, một chiều, đã qua 6 giờ không nghe tiếng dế. Dế có thể sống 1 năm trong môi trường tự nhiên, ít ra con dế của chị phải thọ hơn chứ, chỉ mới một tháng ở nhà chị mà. Hay nó vào bụng con thằn lằn nào rồi. Một sự hụt hẫng và nỗi buồn dâng lên trong lòng chị…
Không nhớ là bao lâu, hình như một tháng đã qua, buổi chiều muộn, tiếng dế lại um trời và lần này trong hốc tủ lạnh. Nhỏ cháu nói có lẽ con dế đi đâu đã trở về. Thằng cháu cãi có thể một con dế khác lạc vào nhà và tiếp tục mang may mắn lại cho gia đình.
Sao cũng được! Chỉ biết đi vào giấc ngủ trong âm thanh ngân vang của dế chị thấy nhỏ bạn reo lên khi phát hiện một con dế trong bụi cỏ. Và có cả Tom, ánh mắt âu yếm đưa tay với con dế đang gáy vang cho chị.
Từ lúc Tom rời Sài Gòn, chị ít đến Câu lạc bộ Tiếng Anh hơn. Đến làm gì chỉ để nhớ tiếc một điều gì đó thận thân thương và xa vời. Không ai còn nghe chị kể về cuộc sống.
Cũng chẳng còn ai cho chị những lời an ủi, sẻ chia những nỗi buồn hay cùng chị chung những niềm vui. Tiếng dế lại réo rắt, chị nghe nhói nơi trái tim và chợt nhớ lời trong một bộ phim: “Hiện tại chúng ta đau khổ vì mất người nào đó, điều này có nghĩa trong quá khứ người đó đã mang lại cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc”.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Nhưng rồi một tối, vài con gián trốn mưa đã theo đường hẻm nhỏ, men cánh cửa sau vào sàn nước nhà chị. Chị dùng raid max xịt vài tia.
Chúng dẫy lên rồi chết hẳn. Sáng hôm sau, chị phát hiện con dế của chị nằm trong số “xác” chết đó. Chị nhớ hôm trước nghe nó gáy ở trong hẻm riêng của nhà chị. Chị không nghĩ nó “tìm đường” trở vào và dính tia thuốc độc dành cho họ cánh mềm.
Căn nhà chị lại chìm vào không khí buồn tẻ như những ngày dế tạm ngưng ca hát. Chị chép miệng than không biết sao buồn quá. Nhỏ cháu nói liền:
– Từ sáng tới giờ thấy cô Út buồn vì con dế chết.
Chị có ý định tìm mua một con dế người ta bán trong những chiếc lồng, đặt trên xe đạp, trước hay sau chợ hoặc trước cổng trường tiểu học. Nhỏ cháu can:
– Mùa mưa mà cô Út. Dế sẽ xuất hiện nhiều và sẽ có một con lạc vào nhà mình thôi!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Chị ừ và hy vọng thế. Tuy vậy, nhiều tháng qua, chẳng có con dế nào “lạc bước” vào nhà chị cả. Có lẽ mít tờ Gu Gồ nói đúng, chị thấy mình xui xẻo từ lúc con dế bị chị xít thuốc chết.
Nhỏ cháu bảo chị đừng tin. Thôi thì cứ cho là như vậy để cuộc sống thêm thi vị. Công việc in sách của chị gặp chút khó khăn, những quan hệ bạn bè, gia đình…gặp chút hiểu lầm rắc rối…
Ừ, thì đường đời có bao giờ thênh thang đâu. Chuyện buồn vui xen lẫn là bình thường mà. Thế nhưng chị vẫn thèm lắm tiếng dế gáy trong đêm.
Vậy là sáng nay, chị nhất định tìm cho ra một con dế mua về thả vào góc nào đó trong bếp hoặc ngay trong phòng chị để nó gáy…chơi
Chị muốn chìm vào giấc ngủ có tiếng nhạc dế du dương bên tai, hình ảnh chị và các bạn vui đùa vạch cỏ bắt dế và…cả bàn tay mềm mại của Tom trao cho chị con dế dễ thương ngày nào. Chị muốn thấy lại tất cả trong mơ trong tiếng dế réo rắt bên tai mà hình như chỉ với tiếng hát của dế, những hình ảnh thân thương đó mới vào giấc mộng của chị.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Chị tiếp tục chạy đến nhiều trường tiểu học. Chị đi qua các trường ở quận 3, rồi quận 1, quận 10… Các chợ lớn nhỏ quanh khu vực nhà chị… Hình ảnh người đàn ông với một thùng dế phía sau vẫn chưa xuất hiện.
Chị vào một quán bình dân bên đường, gần một trường tiểu học nhỏ, gọi một ly cà phê đá. Giờ vắng khách, chị chủ đặt ly cà phê trên chiếc bàn nhỏ thân mật:
– Chị nghỉ chút xíu đi. Hình như chị bị say nắng rồi…Mặt đỏ au. Chị đón cháu ở trường này à? Còn nửa tiếng mới đến giờ về…
Chị lắc đầu ngại ngùng, hớp một ngụm cà phê. Chị quậy đường đều và uống một hơi đến gần hết chiếc ly cà phê bình dân, có lẽ toàn bắp!
– Tôi tìm mua một con dế. Từ sáng tới giờ đi lòng vòng các chợ quanh đây và cả các trường tiểu học…, tôi không thấy ai bán dế cả
Chị chủ nhiệt tình:
– Chị mua dế cho chim ăn à?
Chị cười, ngập ngừng và nói dối luôn:
– Không, tôi mua một con về cho thằng cháu chơi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Chị chủ quán như hiểu ra:
– Ôi, thương cháu vậy. Nhưng mà những năm gần đây tôi không thấy ai bán dế ở trường tiểu học này cả. Ngay những trường khác hoặc ở đầu chợ gần nhà tôi cũng không thấy.
Người ta nói lũ dế làm gì sống nổi với các tay săn thức ăn cung cấp cho bộ phận nuôi chim cảnh hiện nay. Hồi trước đầu mùa mưa đã nghe ve kêu mỗi chiều và dế gáy mỗi tối. Giờ còn đâu…!
Chị ngẩn ngơ…Phải vậy không? Chị chợt nhận ra đúng như cô chủ quán nói. Lúc này chị không còn nghe ve nỉ non sáng sớm hay chiều muộn, và cả tiếng dế mỗi chiều đi dạy về trễ như xưa nữa.
Chị chợt nhớ Tom da diết. Nhớ cái cách anh bảo vệ con dế không cho vào bao nhựa của chị ngày nào. Nhớ cả nụ cười của anh:
– Chúng ta phải bảo vệ động vật “hoang dã” chứ!
Ôi Tom của chị, con dế của chị. Sao thời gian ở bên Tom nhiều kỷ niệm đẹp với bao hành động ý nghĩa có việc từng người góp tay bảo vệ những sinh vật bé nhỏ nhất hành tinh này đến vậy.
Để bây giờ, chị da diết trong nỗi nhớ thật đơn sơ trong tiếng dế êm êm một tối thành phố thanh bình.
*trước 1975, tại Sài Gòn, tâm xỉa răng được bán trong những hộp vuông bằng giấy.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hà
Tiếp Thị Gia Đình