Tác phẩm dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!
Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Mình là gì của nhau?
Câu hỏi cứ mãi miết theo An qua bao ngõ phố. The thắt lòng buồn, lạnh từng ngón tay buông.
Thảng hoặc, lại suy nghĩ nếu mình nói ra lời thầm kín, liệu có vụt mất sự gắn bó này …cái gắn bó tựa thể tình yêu nhưng không phải tình yêu …
An gặpPhong ngày Hà Nội lộng gió.
Một cậu nhóc sinh viên tỉnh lẻ lơ ngơ giữa phố thênh thang, vừa bị giựt mất cái túi đeo, toàn bộ hành trang gói ghém lên phố trọ học mất sạch từ buổi đầu đặt chân về miền đất hứa mà mình mơ ước.
An, theo sự phân công của trường, trực ga tàu, đón tân sinh viên. Giữa đám nhóc hân hoan rạng rỡ, bỗng lọt thỏm ánh mắt xao xác, khuôn mặt tái xanh, mếu máo không rõ từng lời.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Lần đầu tiên An có cảm giác buộc mình phải che chở cho một người xa lạ, ấy là khi Phong nắm lấy tay An và bật khóc to, nấc lên từng tiếng liên hồi, chẳng nói được lời nào.
Phút giây ấy, với An, nhiều năm về sau vẫn gọi là duyên phận !
An đèo cậu ta về nhà trọ tình thương của trường. Nghe cậu ta hoang mang về những ngày sắp tới, nghe cậu ta nói về vùng quê quanh co khúc khủy với những ngày mưa lỡ đá chùi, với những mùa Xuyến Chi vươn mình giữa đất khô cằn, về những ước mơ đem con chữ đến tận bản làng heo hút.
An trộm nghĩ, người đâu mà nói nhiều nhỉ, lại rất dài dòng văn hoa, chuyện nọ xọ chuyên kia, chẳng đầu chẳng đuôi, lại thêm cái giọng lơ lớ từ miền cao nguyên về xuôi rất chi là khó nghe. Thế mà sau này đấy, An lại mê cái giọng lơ lớ ấy, ngày nào không văng vẳng bên tai lòng lại ran rát khó chịu. Ngộ ghê à !
Rồi là những ngày dài, chăm bẵm cậu ta tựa thể chuyên gia bảo mẫu. Cái cảm giác ấy, An từng lý giải cho mình, là tình anh em. Vì An là con một, rất thích có em để được yêu thương chìu chuộng.
Từng miếng ăn, giấc ngủ, cái quần, tấm áo, tất cả đôn đáo xuôi ngược đều là vì cậu ta mà mang đến.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Nào là trà sữa tận Yên Lãng. Hai đứa hì hục tranh nhau từng viên trân trâu vàng hươm thơm lừng mùi caramel. Thể như đám nít ngày trẻ dại lườm nguýt nhau mà vẫn khục khặc cười đầy khoái chí.
Hay mì cay phố Thái Hà, ngồi hít hà với hàng nước mũi chảy dài. Chẳng đứa nào biết nó cay lắm thế. Phong cười tươi, mà mặt đỏ lửng vì cay xè. Vẫn cố rướn người qua chậm khăn giấy lên hàng nước mũi của An mà trêu đùa.
Lại có hôm An lên tuốt Hà Đông kiếm cái khăn choàng ấm cổ, thêu hình hoa Xuyến Chi cho cậu nhóc. Thật bí mật. Dù cậu ta cứ dò xét làm gì vắng mặt cả buổi trời. Người ngợm ám nắng đen nhẻm cả mặt.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đó là những ngày đông đầu tiên của Phong ở Hà Nội, cũng là những ngày đông đầu tiên An thấy tim mình ấm áp lạ thường.
Ngày ấy, An đèo cậu ta ra bờ hồ, hít hà cái không khí lạnh, nhìn dòng người nhộn nhịp trên phố, chỉ mỗi hai đứa ngây ngô ngậm que kem lạnh ngắt, mà nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
Vào cái khoảnh khắc giáng sinh thiêng liêng, An choàng cho cậu ta chiếc khăn, nhìn đôi mắt ươn ướt, đôi môi run rẩy, vì lần đầu tiên trong đời được tặng quà. An nghĩ rằng cuộc đời này, mình còn phải tặng thật nhiều thứ hơn nữa cho cậu nhóc này. Và có lẽ, nên chăng tặng cả trái tim ?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Buổi chia tay để Phong về quê ăn Tết, nhìn cái ngoái đầu của cậu khi tàu chuyển bánh, An se sắt tim mình, ngẩn ngơ trông về phía đường ray đến khi khuất dần những toa tàu mới lững thững quay về.
Đất trời buổi ấy bát ngát hương hoa, sặc sỡ sắc màu, nhưng lòng An trĩu trịt những nỗi niềm riêng mang. Chắc Phong không biết, cậu ta mang mùa xuân của An đi rồi !
An vẫn còn nhớ như in cái ngày cậu nhóc lãnh tháng lương đầu tiên của chỗ làm thêm, nằng nặc đòi An chở đi mua đôi giày thể thao, tưởng là mua cho cậu ta, hóa ra chính đôi giày mà An có lần nói với cậu ta là mình rất thích. Số tiền gần cả tuần lễ chạy bàn phục vụ của cậu ta.
An không chịu, mà cậu ta vẫn đinh ninh trả tiền lấy về. Phong chẳng thể biết, An rất xót xa khi nhìn những giọt mồ hôi sau buổi đêm cậu ta tan ca, dẫu lần nào Phong cũng cười thật tươi, nhảy chân sáo chạy về phía An.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cứ thế mà mình song hành qua những mùa nhớ ngập mùi hoa sữa của phố Nguyễn Du. Hương hoa vấn vương theo từng đêm hai đứa ngồi ngẩn mặt nhìn trời thâm thẫm, cùng ước mơ về một tương lai xa xăm.
Mùa nhớ gợi về những ngày Hà Nội rét căm, hai thằng lang thang mọi ngõ ngách với đủ thứ chuyện vẩn vơ, hững hờ đôi tay tự mình ủ ấm. Có gì đó khẽ khàng lan nhẹ trong lòng.
Liệu mình có thể nắm tay ? Chỉ là …ừ thì, chỉ là một người muốn ủ ấm đôi bàn tay của của một người mà thôi!
Mùa nhớ nhắc về nụ hồng ngây ngô mà cậu ta đã tặng An. Thằng con trai miền núi làm gì biết lễ tình yêu. Hôm ấy cậu nhóc vụng dại hỏi trên phố sao nhiều người tặng hoa hồng cho nhau. Chỉ là An trêu đùa, vì người ta quý nhau.
Ấy thế mà cậu nhóc lại hì hục chạy mua cho được một cành hoa để tặng An. Hai thằng con trai thả bộ quanh bờ hồ với cành hồng. Chắc là Phong không biết người ta nhìn mình khác lạ quá đỗi.
Nhưng lẫn trong cái xấu hổ ấy, là nụ cười dâng trào cảm xúc của An. An chẳng biết tại sao mình vui ? Chẳng phải cái tình cảm anh em mà An đã huyễn hoặc dỗ yên lòng mình khi bên Phong đâu !
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Chẳng phải là đùa vui, rất thật, Phong là một phần không thể thiếu trong An.
Từ giây phút ấy, cậu nhóc là thanh xuân đời An.
Thanh xuân rộn rã những niềm vui, nhưng rồi thanh xuân này, sẽ vàng phai màu luyến nhớ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Thanh xuân chẳng qua cũng chỉ là một thời khắc đong đầy những ngây dại của quãng đời dài mà ai trong chúng ta rồi cũng sẽ bước qua.
Nhưng Phong à ! Có những mối quan hệ đâu cần gọi tên, đâu cần trao cho nó một danh phận để làm gì, khi mà cả hai đều hiểu, những đường thẳng song song chẳng bao giờ giao cách.
Ấy là buổi hai đứa ngồi bờ hồ cho cái sinh nhật lần thứ hai mươi đầy ngọt ngào của Phong. Liễu rì rào theo từng cơn gió. Lạnh se se của những ngày thu đầy miên man.
Phong bảo mình mang trái tim của gió. Mà gió thì chẳng bao giờ dừng ở nơi đâu. Đời gió miên di qua khắp các nẻo đường. Gió bôn ba qua những miền xa.
Một ngày nào đó, rất có thể gió chẳng quay về chốn cũ. Dẫu cái chốn ấy, với gió rất yên bình. Bởi gió vô tình lắm !
Cậu nhóc ngày nào của An trầm mịch và rắn rỏi hơn so với buổi đầu lóng ngóng giữa đất trời thủ đô này. Cậu nhóc hai mươi nói lời xa xăm cho một chuyện gần kề. Chuyện ai cũng hiểu. Nhưng chẳng ai dám mở lời thật.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Con tim luôn có những lý lẽ riêng của nó. Đôi khi nghịch lý lắm.
Nhưng vẫn phải dối lòng mà gắng gượng sống với cái hiện thực này. Bởi đời còn nhiều lắm những chuyện chẳng thể như lòng mình nguyện ý.
Đêm thật sâu, hai đứa vẫn ngồi lặng lẽ. Nghe từng ngọn gió khẽ len lỏi qua năm ngón tay chơ vơ nơi thềm đá. Năm ngón tay ngoan thật ngoan theo lý trí. Dẫu rất muốn một lần đan tay vào nhau theo nhịp con tim. Nhưng là khó thể nào.
Ngoài kia, ánh nhìn và lời nói của thiên hạ đôi khi sắc lẻm còn hơn mũi dao. Cứa vào đời nhau những vết sẹo buốt nhói cả quãng đời chứ chẳng phải ngày một ngày hai rồi thôi.
Vậy nên càng lớn thêm, An càng biết, có những người, luôn dấu cho mình riêng một con tim, riêng một chuyện tình.
Vậy nên càng lớn thêm, An càng biết, gió chẳng vô tình như lời Phong nói.
Ngày An té xe bong gân bàn chân, Phong là người chẳng quản ngại chuyện đưa đi rước về, cõng An lên tận 4 tầng lầu cho mỗi buổi học.
Những ngày Hà Nội ẩm ướt cơn mưa ray trắng phố phường. Dẫu xa cỡ nào, cậu nhóc ấy, vẫn chạy vội qua trường, để hai đứa che chung cái áo mưa về cùng trên con đường lạnh run cằm cập.
Gió nào vô tình, chỉ là gió vương mang chuyện lòng về một bản làng hẻo lánh còn quá nhiều khốn khó. Gió rồi sẽ quay về nơi ấy để nâng dậy những mảnh đời còn nhiều khổ cực. Vậy nên gió chỉ dối lòng mà thôi Phong à !
Ngày Phong xuôi chuyến tàu rưng rức về lại miền cao nguyên đá ấy, là ngày Hà Nội buồn nhất Phong biết không ?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Một người đi trong trĩu trịt những hoang hoải
Một người ở lại nghe đằng đẵng những xa xót
An vòng vèo khắp các con phố, nhìn đâu cũng thấy gió. Nhìn đâu cũng nhớ cái ảnh hình rắn rỏi. Giữa những thanh âm láo nháo ngoài kia, bỗng nhớ da diết cái giọng lơ lớ ngày nào.
Vậy nên, khi An về lại nơi bờ hồ, gốc liễu quen mà hai đứa từng ngồi. Bình tâm mà nghĩ suy, đã thôi không còn hỏi mình là gì của nhau? Đã thôi không còn rã rời với những luyến nhớ xưa xa cũ rít ấy nữa. Dòng tin nhắn lừng khừng vài phút rồi mới gởi đi.
Chỉ là …ừ thì chỉ là muốn cho Phong biết, ngoài phố, người ta lại tặng nhau hoa hồng, dành cho những người mình trân quý yêu thương, những người mà họ luôn muốn song hành cùng mình trên suốt quãng đời này.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Liệu Phong có còn muốn tặng cho An nữa không ?
Hay chăng …chỉ là ví dụ… Phong có đón nhận nụ hồng mà lần đầu tiên trong đời, An muốn tặng một ai đó ?
Chỉ là…ừ thì chỉ là muốn nói với cậu nhóc
Là tớ thương cậu !
Là thương …
Nên dù nghiệt ngã cũng là thương !
Nên dù đớn đau vẫn cứ thương !
Nên dù cuối đoạn đường biết chắc rằng không đến được với nhau thì mãi còn thương.
Cho trọn vẹn một cuộc đời !
Cho trọn vẹn một niềm riêng…
Tác giả: Trúc Thiên
Tiếp Thị Gia Đình