Cuộc thi Truyện ngắn TTGĐ 2018: Loạn trí – tác giả Cẩm Tướng

Mời bạn đọc thưởng thức truyện ngắn Loạn trí của tác giả Cẩm Tướng. Tác phẩm dự thi cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018.

Tác phẩm dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Vợ tôi đã chuyển hẳn vào bệnh viện tâm thần. “Trầm cảm” bác sĩ tư vấn đã đề cập đến chúng; những dấu hiệu rối loạn, không kiểm soát được cảm xúc sẽ xuất hiện vì thay đổi tiết tố sau sinh, vì căng thẳng, vì cảm thấy không có khả năng chăm sóc con… nhiều nguyên nhân lắm, tác nhân từ bên ngoài cũng không hiếm. Nên hãy cận thận, đừng gây căng thẳng cho cô ấy; mà trước hết, có lẽ phải cách ly với em bé một thời gian, để đảm bảo an toàn ấy mà.

Tuy nhiên, người mẹ sẽ mau chóng phục hồi nếu nhận được sự quan tâm và chăm sóc tận tình của gia đình. Nói đoạn, vị bác sĩ gấp tập hồ sơ lại, nhìn chừng xem tôi còn thắc mắc gì không.

“Vâng tôi hiểu rồi”; ước như ông đã nói hết những gì cần nói. Tôi đứng lên. Nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi không bất ngờ vì những tuyên bố của vị bác sĩ. Tôi biết, đã có những sự lạ trong nhà. Tôi biết, có điều gì đó đã xảy ra trong tâm trí em. Khi đứa trẻ cứ quấy khóc mãi không thôi mỗi đêm, khi em liên tục hỏi tôi những câu hỏi mà tôi không tài nào trả lời được. Và em cũng bắt đầu khóc mãi không.

Tôi rẽ vào con hẻm nhỏ bên tay trái, đi qua ba căn nhà nữa, vén màn cửa bước vào. Một quán bia nhỏ, và đông đúc; ở đây họ chẳng quan tâm mấy việc bạn là ai, đã làm gì hay ở đâu. Một sự tự do và ngông cuồng có thể trỗi dậy ở bất cứ chỗ ngồi nào mà chẳng có ai buồn để ý. Rốt cuộc tôi lại tìm được một chỗ cho mình ở đây.

“Xin chào” cô nhân viên đón vị khách đến sớm.

“Cho anh một bia nhé.” Tôi tiến đến quầy bar, ngồi trước mặt cô nhân viên.

Cô gật đầu mỉm cười. Cô mặc một chiếc áo ôm sát người, màu xám. Cô có bầu ngực rất đẹp; tròn và vừa khớp với phần bụng và chiếc eo thon của cô. Chúng mang lại cái cảm giác có thể sẽ không còn một sự kết hợp hoàn hảo nào hơn nữa.

– Em đã sinh con chưa nhỉ?

Vừa cầm ly bia trên tay, tôi liền hỏi cô câu hỏi đã chiếm trọn tâm trí tôi những ngày qua. Tôi muốn gặp những người mẹ trẻ.

Bằng cách này, tôi có thể biết được họ có thể đã gặp những suy sụp nào và bằng cách nào họ đã vượt qua được những suy sụp ấy. Nghiêm túc mà nói, tôi có lẽ đã hỏi một câu khiếm nhã; nhưng tôi có thể giải thích được nguyên nhân, lúc sau cùng.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi nghĩ vậy. Có thể bất cứ người nghe nào cũng rốt cuộc sẽ thông cảm cho tôi thôi.

– Dạ chưa, em còn chưa lập gia đình mà. Cô thở dài. Dù trông cô vẫn còn nhiều tương lai lắm.

– Vội gì đâu em. Cứ thong thả tận hưởng thôi nhỉ. Tôi tự kiềm lại một chút thất vọng nơi đáy họng mình. Tôi đột nhiên cảm thấy mình có bổn phận phải an ủi cô.

– Dạ. Cô gật đầu rồi mỉm cười.

– À, có một đứa con, cũng không tệ lắm. Tôi nói thêm, ý định bày tỏ tính con người thời đại trong mình. Tôi không mang kiểu định kiến nào cả. Tôi rất linh hoạt và dễ cảm thông. Đại loại vậy.

– Vâng! Có những đứa trẻ thì rất đáng yêu. Cô nhận xét ngắn gọn như thế rồi không nói gì thêm.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Dẫu đang thật để tâm vào những chiếc cốc trên bàn, tôi cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn của cô gái trút vào tôi. Cái nhìn không gì cả. Không đồng tình, không phản đối, không tổn thương, cũng không giận dữ.

Như thể cô muốn nói rằng cô chẳng mấy bận tâm đến việc phải nói về những thứ kỳ khôi này. Như thể kệ thay cái con người văn minh thời đại của tôi, vì chúng đâu mảy may ảnh hưởng đến cô.

Hoặc là riêng cô vốn đã có đủ những quan điểm khác nhau cho chính mình rồi, chẳng hạn. Phụ nữ, quả nhiên là quá phức tạp để hiểu nếu chỉ thông qua những lời nói của họ. Nghĩ thế tôi chợt muốn nhìn ngắm khuôn mặt cô.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Không cười, khuôn mặt cô rắn lại, tạo nên một khối sẫm màu, chìm hẳn vào không gian quán, cô đã trở thành một phần trong cái khối thống nhất này.
Ở đây cô sẽ luôn được an toàn vì đã có thứ gì đó che chở, bao bọc lấy cô. Tôi lắc đầu xua tan cái ảo tưởng rằng mình có thể tìm hỏi bất cứ ai và sẽ nhận được những câu trả lời tôi mong đợi. Tôi tự nhủ. Chẳng thể nào.
Em làm ơn im đi được không?” tôi quát. Mong muốn được một đêm yên giấc mà khó hơn hái sao trên trời. Tôi thở dài ngao ngán. Tôi rời khỏi phòng, để mọi âm thanh ở lại phía bên kia cánh cửa.

Nằm dài trên sofa, đột nhiên nhận thấy mình đang lắng nghe tiếng tích tắc của đồng hồ, nhận thấy rõ mồn một sự đều đặn kinh khủng của chúng mà ánh sáng ban ngày đã thường che lấp.

Tích tắc tích tắc. Tích tắc tích tắc. Tích tắc tích tắc.

Cơ bắp được nới lỏng ra, cơ thể bỗng nhiên nhẹ hẫng. Ô hay. Tôi đang trôi bồng bềnh ở giữa phòng. Chiếc sofa biến mất từ lúc nào. Tôi bắt đầu lướt khắp căn phòng, một căn phòng thân quen mà tôi đã từng thuộc về.

Đưa mắt lên chiếc bàn học; ở đó vẫn trưng bày chiếc máy bay bố đã mua cho khi tôi bù lu bù loa mè nheo “Bố ơi, xin bố mua nó cho con. Đi mà bố. Đi mà bố. Đi mà bố.”, bố đã rất tức giận, tôi nhớ như thế, nhưng bố vẫn mua nó cho tôi, còn tôi thì hí hửng ôm chặc chiếc hộp vào lòng ngay khi được cô nhân viên trao cho gói quà. Màu của nó đã bạc đi nhiều so với lúc ấy. Tôi không còn nhớ mấy những biểu hiện hay lời nói của bố.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Tôi chỉ luôn nhắc nhớ bản thân rằng bố không phải là người bố hiền lành như những người bố khác. Tôi đã sợ bị bố bắt gặp và đánh đòn, vì vậy mà tôi luôn cố gắng học cách giấu nhẹm những trò nghịch ngợm của mình.

Tôi bất giác mỉm cười vì nhờ cái sự mè nheo trẻ con điên cuồng của mình mà tôi mới có món đồ chơi duy nhất được ông mua cho. Tiến đến chiếc giường, chiếc giường bé tí được sắp xếp gọn gàng như luôn sẵn sàng cho một giấc ngủ ngon lành; tôi đặt lưng xuống ngay, vì đôi mắt đã nặng trĩu.

Tôi trở người, thử nghĩ xem, chuyện gì đang xảy ra.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tôi đã to tiếng với em, có thể đây là lần đầu tiên tôi hét to như thể trước mặt em. Tại sao vậy nhỉ? Tôi cố nặn óc, tìm ra cái lý do ban đầu khiến tôi bắt em im lặng.

Em đã nói gì? Em đã làm gì? Lúc ấy tôi đã đứng ở đâu? Và đứa trẻ? Lúc ấy đứa trẻ đã ngủ hay chưa? Tại sao tôi không nhớ gì cả, dù mọi thứ dường như chỉ vừa xảy ra cách đây ít phút?

Tôi giật mình tỉnh giấc. Đầu đau như búa bổ. Vẫn chưa hiểu tại sao mình lại ngủ ở sofa. Tôi chợn người vì sự yên ắng trong nhà.

“Em ơi” tôi gọi, nhưng không có tiếng trả lời. Chờ thêm vài giây, tôi lại cất tiếng gọi. Vẫn không có tiếng đáp lại. Tôi bước vào bếp. Căn bếp trống trải, lạnh tanh vì tông màu xám của kim loại mà đến hôm nay tôi mới chợt để ý thấy.

Rửa qua loa mặt mũi tay chân. Có thể hai mẹ con chưa thức giấc, tôi đến phòng ngủ, mở cánh cửa đang đóng kín ra, trông thấy em ngồi ngay ngắn ở mép gường, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Anh gọi mà không thấy em trả lời” tôi lúng búng. “Em ăn sáng chưa?” tôi hỏi khi nhận ra em vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, có vẻ như em chưa rời khỏi phòng. Em lắc đầu.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) “Vậy anh sẽ chuẩn bị vài thứ.” Tôi cầu hòa, đêm qua tôi đã quá chén, tôi đoán vậy. Quay lại căn bếp, tôi lấy ra bốn cái trứng gà từ tủ lạnh.

Mình sẽ làm nhanh bữa sáng thôi, tôi tự nhủ. Bắt chiếc chảo lên bếp, nhấn mở bếp, đổ một ít dầu ăn vào chảo. Tôi đợi để thấy tăm dầu sủi lên. Đập lần lượt từng cái vào chảo. Tiếng dầu sôi xì xèo, lòng đỏ trứng bựt tràn ra, mùi thơm bốc lên.

Cảm giác về một cuộc sống gia đình trở nên rõ ràng hơn, với tiếng khua của chảo và bếp và cả mùi vị từ chúng; cơn đau đầu đã biến mất lúc nào không hay. Thật thú vị. Tôi bất giác bật cười.

Bày biện xong đâu đó, tôi liền cất tiếng gọi, vẫn không có tiếng trả lời. Lạ quá, em đã thức giấc rồi cơ mà. Nhưng có thể vì đứa trẻ đang ngủ nên em không thể làm ồn.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nghĩ vậy, tôi quyết định ngồi xuống chiếc ghế của mình. Tôi sẽ đợi em.

– Trông anh xanh xao quá. Em có thể giúp gì cho anh không? Cô nhân viên đột nhiên quay trở lại, chạm nhẹ vào khủy tay tôi.

– Chà, đừng lo cho anh, đừng lo lắng gì cả. Tôi cười méo mó, vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay đang đặt trên quầy. Đây chỉ là tạm thời thôi. Chỉ là tạm thời thôi.

– Vâng, vậy mong anh mau khỏe. Cô nói nhỏ lại. Có vẻ như cô sẽ không thể giúp được gì thêm cho tên khùng đang gật gà trước mặt cô. Cô nên để mặc hắn như để mặc bao tên say xỉn khác thôi.

– Nhưng anh vẫn muốn xin lỗi em. Anh xin lỗi em. Anh thật tình chỉ muốn xin lỗi em. Tôi nắm chặt bàn tay lấy bàn tay cô; cảm thấy nếu mình buông nó ra, nó sẽ biến mất ngay. Tôi phải giữ nó thật chặt.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tiếng chuông cửa vang lên.
Nó tiến đến. Một người, hai người, ba người, không, có lẽ là hàng tá người đang vây quanh tôi. Tiếng xì xầm xì xầm xì xầm không thôi.

“Làm ơn để tôi yên.” Tôi bịt tai. Hét lên.

Tác giả: Cẩm Tướng
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua