Tác phẩm Chạy theo những vì sao của tác giả Thiên Anh Vũ dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!
Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Xanh là màu của con trai, hồng là màu của con gái; con trai mạnh mẽ, con gái lại yếu mềm. Chẳng biết quy định đó do ai đặt ra nhưng ở quê nó; sẽ rắc rối to nếu một đứa con trai mặc đồ màu hồng và hành xử như con gái. Thằng đó sẽ bị gọi là “bê đê”; sẽ lãnh đủ chiêu trò chọc phá cùng hàng tá ánh mắt kì thị của người trong làng. Quê nó ghét “bê đê” lắm; làng quê phố núi luôn đầy rẫy những định kiến.
Nó không thích màu xanh, không hành xử thô lỗ như lũ con trai trong làng; không thích những gì cộc cằn, cứng nhắc mà ba nó cùng lũ bạn mặc định là “mạnh mẽ”. Quan trọng hơn, nó không thích con gái; nó hiểu rõ bản thân mình, hiểu rằng nó chỉ có thể yêu; và hạnh phúc bên một người con trai khác. Nhưng vai vế đứa con trai độc nhất; niềm tự hào và cũng là người nối dõi gia đình không cho phép nó nói ra điều đó. Nhất là khi nó đang sống trong mảnh đất đầy rẫy những quan niệm sai lệch; sẵn sàng phán xét bất kì ai. Không một ai biết về bí mật mà nó đang che dấu; những giọt nước mắt, nỗi đau dày vò nó suốt mười tám năm qua, không một ai biết.
Trưa, những đợt gió nhẹ chen chúc nhau qua ngỏ ngách con hẻm nhỏ thân thuộc; kéo theo chút se lạnh của buổi giao mùa mặc cho nắng vàng oi ả vẫn len lỏi qua từng kẽ lá. Trong căn nhà cũ kĩ, ọp ẹp phủ màu rêu phong; ba nó nằm võng, loáng thoáng hơi men trên nước da đen nhẻm; luyên thuyên không ngớt cùng những người trong làng. “Bao giờ thằng con mới có bạn gái, mới cưới vợ đây?”. Làng quê là vậy, thay vì nói về ngày mai; nói về tương lai, sự nghiệp họ lại quanh quẩn mãi chuyện rượu thịt, sinh con đẻ cái.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó ngồi thu lu một góc, không có ý định giao tiếp với bất kì ai; nó không muốn tiếp tục những câu chuyện như vậy. Bạn gái hả? Đừng đùa chứ, việc gắn kết phần đời còn lại với một người con gái; nghĩ đến đó thôi lồng ngực nó như thắt lại, quặn đau; nó chỉ có thể thích con trai. Buổi trò chuyện chẳng khác tra tấn này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa đây; nó phải chịu đựng những chuyện như vậy đến bao giờ?
Cuối buổi “hội họp” của những người trong làng, nó ngồi lại, lặng người; mắt nhìn vào khoảng không vô định; những suy nghĩ ngổn ngang cứ thế mặc sức tung hoành. Nó ghét nơi này, ghét ánh mắt kì thị; soi mói sẵn sàng đổ ập đến bất kì lúc nào nếu có ai đó biết sự thật về nó. Ghét kiểu suy nghĩ con trai chỉ có thể thích con gái; con trai cũng có thể thích con trai đấy thôi. Nó phải che dấu bản thân vì những định kiến ngớ ngẩn như vậy sao?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó ghét làng quê; ghét cay ghét đắng lớp mặt nạ nó khoác lên mình bấy lâu; để đổi lấy sự an toàn. Sống thật với chính mình, điều đó quá quắt lắm sao? Nó nghĩ về Sài gòn, một thành phố rộng mở nơi không ai dò xét, mỉa mai chuyện nó thích con trai, Nếu được sinh ra ở Sài Gòn, nó đã không phải chịu đựng những chuyện như vậy.
Đêm, giọng người, giọng làng; giọng xe lăn bánh lịm tắt theo gam màu nhợt nhạt của buổi cuối ngày. Nó leo lên mỏm đá cao nhất ngọn núi sau trường; bao quát toàn cảnh thị trấn trong một ánh nhìn. Nó nằm dài, suy nghĩ lúc chiều cứ ám ảnh nó mãi; suy nghĩ về Sài Gòn. Hay là bỏ trốn? Trốn đến Sài Gòn? Nó sẽ có một cuộc sống, sẽ được là chính mình. Nó tự hỏi rồi lại bật cười trước suy nghĩ ngớ ngẩn của bản thân mình. Sao có thể chứ, nó sẽ sống thế nào? Sống thật rồi cuộc đời của nó sẽ khá hơn; hay lại bắt đầu cho chuỗi ngày tăm tối mà nó không bao giờ ngờ tới được?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó thở dài, ngước nhìn lên trời; đập ngay vào mắt nó là bầu trời đêm sáng rực những ánh sao. Nó thích những ngôi sao; không chói mắt như bầu trời ngày nắng, không buồn ảm đạm như buổi mưa rào; mưa ngâu, bầu trời rực sao độc đáo theo cách riêng biệt; nhẹ nhàng nhưng không hề yếu ớt. Nhìn theo thứ ánh sáng bàn bạc ấy; nó thấy có chút hy vọng thoáng qua mong manh nhưng ấm áp.
Hạnh phúc bên một người con trai khác, có thể không nhỉ? Nó nghĩ tới ngày mình có thể đường đường chính chính nói lời yêu với một người con trai khác. “Lời yêu với một người con trai khác”; ý nghĩ thoáng qua làm nó bật cười; suy nghĩ về ngày mai làm nó quên hết tất thảy những rắc rối ngoài kia. Nó thấy lòng mình như khác lạ, có thứ gì đó đang nhen nhóm, nhỏ nhoi nhưng rạo rực. Nó nghe có tiếng nước róc rách chảy qua con suối; tiếng xào xạc cỏ cây mỗi khi có gió rít qua; tiếng côn trùng ngoe nguẩy trong ánh sáng đêm trăng mờ ảo.
Và nó nghe thấy… tim mình đập mạnh trong từng nhịp thở. Dưới những vì sao, nó đang ôm ấp trong mình những giấc mơ.
***
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Cuối buổi tan trường, nó nghe mấy đứa trong lớp xì xào bán tán; chuyện thằng lớp kế bên sắp sửa bị tụi đầu gấu trong trường dần cho một trận vì cái tội “bê đê”. Thằng đó tên Lộc, từng là bạn rất thân với nó; cái dáng mong manh, yếu ớt dễ khiến người khác nhận ra thằng Lộc là người đồng tính; và cũng chính thằng Lộc thừa nhận rằng nó thích con trai.
Cũng từ ngày đó, mọi người trong làng buông vào nó ánh mắt khác lạ; lạnh lùng, đầy vẻ mỉa mai. Rồi cái tin thằng Lộc thích con trai cũng nhanh chóng đến tai bọn trong lớp; tụi nó thi nhau bày trò chọc phá, hành hạ làm thằng Lộc chịu không nổi phải chuyển sang lớp kế bên. Nhưng coi bộ, sự tình cũng chẳng có gì khá hơn khi thằng Lộc đã trở thành mục tiêu của bọn đầu gấu trong trường. Nó cũng dần xa lánh thằng Lộc; nó không muốn giúp thằng Lộc; nó sợ có ai đó nói nó thích thằng Lộc; sợ rằng có khi nào mình sẽ trở thành người tiếp theo lãnh những trò oái oăm đó?
Tan trường, theo kế hoạch mà nó đã nghe loáng thoáng; tụi đầu gấu lựa lúc vắng người sẽ dần cho thằng Lộc một trận ngay sân thể dục sau trường. Nó đứng ở một nơi gần đó, đủ để nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra; nó không hiểu sao mình lại đến đây nữa. Nó thấy hai đứa túm cổ áo thằng Lộc ra sau trường, bắt thằng nhỏ phải quỳ lạy van xin hay gì đó tương tự; nó không quan tâm, nó sẽ về nhà.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nhưng tính thằng Lộc nào giờ có chịu khuất phục ai; lớn lên cùng nhau nó hiểu thằng Lộc quá rõ; thằng nhỏ sẽ bị đòn mất thôi. Nó khựng lại, có gì đó giữ chân không cho nó bước đi; nó ngoái nhìn thấy thằng Lộc bị hai đứa con trai đánh túi bụi vào đầu; đứa to con nhất đấm một cú thật mạnh giữa lồng ngực thằng Lộc. Nó đau nhói như thể chính nó là người ăn trọn cú đấm đó vậy. Nó mặc kệ, nó chạy thật nhanh, nó không muốn thấy những cảnh đó; nó không quan tâm.
Về đến nhà, nó gục mặt ngay vào giường, nó phải ngủ; đầu nó không thể chứa thêm một suy nghĩ nào nữa. Nó trằn trọc tới lui với những nỗi sợ; hình ảnh thằng Lộc bị đánh len lỏi cả vào trong giấc mơ của nó, nó tỉnh dậy; giật bắn người, mồ hôi lạnh toát; có nước mắt lăn dài trên khóe mi. Cũng tại thằng Lộc, thừa nhận làm gì; cứ im lặng như nó có khi lại được yên thân. Nhưng nếu sống thật là sai vậy thế nào mới là đúng, những rắc rối này; nó không tìm thấy lối ra.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Chiều hôm sau, vẫn theo kịch bản đó bọn côn đồ lại kéo thằng Lộc ra sân thể dục sau trường. Ở thị trấn này, việc bắt nạt diễn ra thường ngày như cơm bữa. Chúng coi việc hành hạ người khác là thú vui sao, bọn khốn nạn; nó rủa thầm, nó muốn làm điều gì đó nhưng lại không biết phải làm gì, nó cảm thấy bản thân thật vô dụng, nó bất lực.
Khác với lần trước chỉ có mỗi hai tên, lần này bọn côn đồ kéo đến năm người; chúng muốn giết thằng Lộc sao? Thật quá đáng. Nó nắm chặt tay, cảm nhận rõ mồn một sự sợ hãi trong lòng nó; cơn run rẩy đang hiện hữu trong từng đốt sống lưng; nó không điều khiển được cơ thể mình nữa. Nó muốn giúp thằng Lộc nhưng lại không dám đối mặt với bọn côn đồ; nó phải làm sao?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Thấy thằng Lộc bị đánh, nó nhắm tịt mắt, nó phải quay đi; nó không muốn thấy cảnh này, nó sẽ bỏ về. Nhưng có gì đó giữ chân nó lại, nó thấy bóng người mỏng manh của thằng Lộc lướt qua trong vô thức; nó nghe thằng nhỏ thều thào gọi tên nó, yếu ớt. Nó lao thẳng vào nhóm côn đồ, đẩy thật mạnh vào đứa to con đang nắm cổ áo thằng Lộc, nó không tự chủ được hành động của bản thân mình, nó muốn cứu thằng Lộc.
Bọn côn đố tức giận đánh nó một trận thừa sống thiếu chết. Tên to con nhất dùng gậy đánh thẳng một cú vào đầu làm toàn thân nó choáng váng; không nhận thức được những gì đang diễn ra. Sau khi đánh đấm hả hê, bọn côn đồ bỏ mặc hai đứa nằm lại, tơi tả những vết thương. Thằng lộc đỡ nó dậy, nhìn nó với ánh mắt khó hiểu; thì chính nó còn không hiểu bản thân mình cơ mà; nó nghe có tiếng cảm ơn thỏ thẻ từ miệng thằng Lộc. Nó thấy vui, nó bật cười mặc cho những vết bầm dập trải dọc khắp cơ thể. Thằng Lộc là bạn của nó cơ mà, sao lại có thể bỏ rơi thằng nhỏ; vì những lí do vớ vẩn chứ. Nó sẽ bảo vệ thằng Lộc, chỉ vậy thôi.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Về đến nhà với bộ dạng bầm dập, nó sẽ phải giải thích cho ba mẹ nó thế nào đây? Sẽ chẳng ai tin nếu nó trả lời rằng mình bị vấp ngã; thôi thì cứ bảo rằng vừa đánh nhau với bọn lớp kế bên rồi chịu một trận mắng té tát vậy. Nó nằm dài trên giường; cơ thể còn đau âm ỉ vì trận đòn lúc chiều. Nó đã gây sự với bọn đầu gấu trong trường; những ngày tiếp theo sẽ tệ hại đến mức nào đây? Mặc kệ, ngủ đi; nó tự nhủ với bản thân mình, nó thấy vui vì đã bảo vệ thằng Lộc, những chuyện khác nó không quan tâm. Nó cười mỉm, cái giọng cảm ơn của thằng Lộc buổi ban chiều còn văng vẳng trong đầu nó.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Sáng ra, nó đã thấy thằng Lộc đứng đợi sẵn ngay con hẻm nhỏ trước làng. Cái dáng mong manh chìa tay đưa nó ổ bánh mì bảo rằng muốn cảm ơn chuyện hôm trước. Cảm ơn gì chứ, nó đã bỏ rơi bạn mình ngay lúc khó khăn; thằng Lộc còn chưa tính sổ với nó nữa là. Gặm nhanh ổ bánh mì, nó sẽ cùng thằng Lộc đến trường; như những ngày trước kia. Phải, như những ngày trước kia, nó nhớ lại cái thời hai đứa vẫn đợi nhau mỗi sáng; nói với nhau ti tỉ những chuyện trên đời.
Tình bạn sao lại có thể chia cắt chỉ vì những định kiến; thằng Lộc là bạn nó, nó sẽ bảo vệ bạn mình, chắc chắn. Nó nhìn vào khoảng không trước mặt, con đường đến trường len lỏi qua những ngỏ ngách quanh co; ngập tràn nắng gió, tình bạn hai đứa vẫn vẹn nguyên, như buổi ban đầu.
Tan học, thời gian rắc rối to của hai đứa khi đã trót gây sự với bọn đầu gấu trong trường; kiểu gì chúng cũng canh me để dần nó và thằng Lộc một trận. Hai đứa chia nhau nhìn trước ngó sau canh lũ côn đồ; về nhà mà lại cứ phải lén lén lút lút như ăn trộm vậy. Theo những nhóm đông người, hai đứa nhanh chân luồn lách ra khỏi cổng trường. Nó thấy có ánh mắt dò xét; lời bàn tán về mối quan hệ của hai đứa, nó thấy buồn cười; quan tâm làm gì chứ? Nhìn theo cái bóng lưng thằng Lộc; mày đã phải trải qua những chuyện như vậy mỗi ngày sao? Không sao đâu, tao sẽ ở bên mày; nó vỗ vai thằng Lộc, tự hứa với lòng.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bầu trời nặng trĩu những hạt mưa, lớn dần, lớn dần bù lại cho những ngày hanh khô; bù lại cho khoảng trời khô khốc trong lòng nó bấy lâu. Theo con đường mòn, hai đứa chạy thật nhanh dưới cơn mưa; nó dõi theo thằng Lộc, nó phát hiện ra thằng Lộc cũng đang nhìn nó, mỉm cười; nụ cười của niềm tin, hy vọng mà nó đã đánh mất bấy lâu. Cái ngày hai đứa cùng nhau chạy dưới trời mưa tầm tả; nó sẽ không bao giờ quên.
Đêm, nó kéo thằng Lộc ra ngọn núi sau trường; góc trú ẩn bí mật chỉ mình nó biết. Nó đỡ thằng Lộc leo lên mỏm đá cao nhất; chỉ tay lên bầu trời đầy ắp những ánh sao. Những ngôi sao đã chứng kiến tất cả câu chuyện cuộc đời hai đứa. Thả hồn theo những vì sao, nó chợt nhớ về những ngày bé; hai đứa đã cùng nhau đi qua khắp hang cùng ngõ hẻm trên con núi quanh co uốn lượn; cùng đi qua bao vui buồn của ngày ấu thơ, bao câu chuyện, bao giấc mơ, bao hoài bão.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Rồi nó phát hiện ra nơi này, lộng lẫy như chứa đựng cả một thế giới; định bụng đây sẽ là chỗ trú ẩn bí mật của hai đứa. Mỗi đêm sẽ cùng nhau ngắm nhìn những vì sao; cùng đi bên nhau qua những ngày giông bão; nhưng rồi thằng Lộc gặp chuyện và nó… Nó thấy bản thân mình ngập tràn trong cảm giác tội lỗi; nó đã bỏ mặc thằng Lộc. Nhìn vẻ mặt thằng Lộc ngoai ngoái nhìn theo những vì sao; nó thấy mình thật thấp bé, nó thấy mình thật tầm thường; nó thấy có lỗi với thằng Lộc.
– Mày Không sợ sao? Nó lẩm bẩm chỉ đủ để thằng Lộc nghe thấy.
– Chuyện gì? Thằng Lộc ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của nó.
– Sao mày lại thừa nhận việc thích con trai, ở những nơi như thị trấn này, việc đó, mày biết mà.
– Rồi cũng phải nói ra thôi, đâu thể che dấu mãi được. Rắc rối này chẳng là gì nếu đem so sánh với cảm giác tội lỗi hành hạ mày mỗi đêm; khi phải sống cuộc đời giả tạo. Bản thân mày thấy thoải mái là được, không phải sao?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó nhìn thằng Lộc hồi lâu, thằng nhỏ biết chuyện nó cũng thích con trai; nhưng từ bao giờ? Cùng là người đồng tính lại lớn lên cùng nhau; sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu thằng Lộc nhận ra. Nó cảm thấy có mối liên kết vô hình giữa hai đứa; nó nghĩ về những định kiến, những kí ức, nó muốn khóc. Như cảm nhận được điều gì đó, thằng Lộc bồi thêm. “Hãy cứ sống cuộc đời mày muốn sống; yêu người mày muốn yêu đừng để tâm đến người khác, chỉ có mày mới hiểu rõ bản thân mình”.
Nó cảm thấy có gì đó dâng lên trong lòng nó; thứ cảm xúc mà nó đã cố đè nén bấy lâu. Nó bật khóc, những giọt nước mắt bật lên thành từng tiếng; nó không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nó muốn khóc thật lớn. Nó muốn được sống, được nắm tay; kề vai bên một người con trai khác, nó muốn thoát khỏi nơi quái quỉ này, nó muốn đến Sài Gòn.
– Tao sẽ đến Sài Gòn? Nó quay sang thằng Lộc, gạt phăng dòng nước mắt.
– Bây giờ? Thằng Lộc ngạc nhiên.
– Ừ, ngay bây giờ, mày có muốn đến Sài Gòn không?
– Tất nhiên là muốn, Sài Gòn gần như là nơi duy nhất chấp nhận bọn mình nhưng sao có thể chứ mình vẫn còn là học sinh. Rồi tiền đâu, bọn mình sẽ sống thế nào? Thằng Lộc đáp lại, có quá nhiều thứ ngăn cản hai đứa.
– Cũng phải, giờ mà bỏ đi, hai đứa chẳng biết sống thể nào. Lấy tay che vội khuôn mặt ngớ ngẩn, nó chỉ toàn nghĩ những chuyện không đâu. Nhưng nó không thể chịu đựng thêm được nữa, một giây một phút cũng không, nó chỉ muốn thoát khỏi nơi này.
– Sau khi học xong, hai đứa có thể đến Sài Gòn, cùng với nhau, hứa chứ? Thằng Lộc quay sang nó.
-Hai đứa sẽ đến Sài Gòn cùng với nhau, hứa rồi đó. Nó khẩy cười, dưới ánh sáng bàn bạc đêm trăng, nó sát lại gần nắm chặt tay thằng Lộc, cảm nhận rõ mồn một hơi ấm cơ thể luồn lách qua đôi bàn tay. Cái nắm tay thay cho lời khẳng định, nó và thằng Lộc sẽ đi cùng nhau.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Hai đứa nằm dài trên mỏm đá, ngửa mặt lên bầu trời; những ngôi sao cứ tỏa ra ánh sáng bàn bạc ấm áp đến lạ, tràn ngập những hy vọng, những ước mơ. Nó đã không còn phải ngắm nhìn những vì sao trong cô đơn nữa thằng Lộc ở ngay đây, bên cạnh nó đang cùng nó ngắm nhìn những vì sao.
***
Nó ngồi khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị đối diện với bốn bức tường. Đã đến lúc nó phải đối diện, thừa nhận sự thật về mình dù cho có chuyện gì xảy ra. Nhưng gia đình nó, những người đã quen thuộc với lối sống cổ hủ sẽ nghĩ sao nếu nó thừa nhận rằng mình thích con trai. Ba mẹ nó sẽ phản ứng ra sao, có khi nào họ sẽ từ mặt nó? Nó không biết.
Bữa cơm gia đình, nó lân la gợi chuyện về những người đồng tính, về tình yêu giữa hai người con trai. Nhưng đáp lại sự kỳ vọng mong manh của nó chỉ là những lời khinh bỉ từ chính người đã sinh ra nó.
– Hai đứa con trai với nhau sao lại có thể yêu nhau được, thật bệnh hoạn, vô phước lắm mới sinh ra trong giới đó. Nhìn lũ bê đê đó tao kinh khủng chết đi được.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó lặng người, nó không hiểu cảm xúc lúc này của mình là gì. Chính mẹ nó đang buông vào nó những lời cay độc không khác gì những nhát dao đâm từ từ, chậm rãi. Có ai hiểu được cảm xúc của nó lúc này? Ba mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận việc nó thích con trai, không bao giờ. Lấy cớ ra ngoài cùng lũ bạn, nó bỏ bữa ăn, nó chạy thật nhanh ra con hẻm nhỏ đầu làng, nó không thể cản được dòng nước mắt không ngừng chảy, nó không thể để người khác thấy nó đang khóc.
Vừa ra đầu hẻm, nó thấy đầu mình đau như búa bổ, có ai đó dùng gậy đập mạnh vào người nó, bọn côn đồ trong trường. Không ngờ bọn này thù dai đến vậy, chặn đánh nó ngay giữa ban ngày. Đám côn đồ cười khoái chí, đánh xối xả vào người nó, nó thấy có vị máu ngay đầu lưỡi. Những lời cay độc của mẹ nó rồi cả những trận đòn, nó đã làm gì sai?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Những vết thương làm nó choáng váng, bất tỉnh. Như lần trước sau khi đánh đập hả hê, bọn côn đồ bỏ mặc nó, tơi tả những vết thương. Nó không nhận biết được chuyện gì đang xảy ra, khi ý thức dần quay trở lại, nó thấy mình đang nằm trong vòng tay thằng Lộc, thằng nhỏ đang khóc.
– Xin lỗi, là tại tao. Giọng thằng Lộc run rẩy, nấc lên từng tiếng như thể chính nó mới là người vừa chịu đòn vậy.
-Mình không làm gì sai, đừng để người khác nghĩ đồng tính thì có thể bắt nạt, vậy nên mày đừng khóc. Nó lấy tay lau đi dòng nước mắt trên má thằng nhỏ, nhìn thằng Lộc khóc mà lòng nó đau nhói. Nó phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ Lộc, nó không cho phép một ai làm thằng nhỏ rơi nước mắt.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Trên đường về nhà, những cơn gió rít ngang qua người nó, lạnh toát, nó cảm thấy bất an, có gì đó sắp sửa ập vào đời nó.
Về đến nhà, mẹ nó đã đứng ngay trước cửa, ánh mắt vô hồn nhìn nó như người xa lạ, có chuyện gì đó đang diễn ra. Nó thấy một đứa trong nhóm côn đồ ngồi trong nhà, đừng nói là…
Ba mẹ nó nhìn nó đầy vẻ bất lực, xấu hổ, chắc chắn tên đó đã nói ra mọi chuyện với mẹ nó. Ba nó ngồi một góc trong nhà, không kìm được sự giận dữ, lao vào buông ngay mặt nó cái tát như trời giáng.
– Thứ khốn nạn, tao không có đứa con như mày. Lần đầu tiên trong đời ba nó đánh nó.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nó thấy đau, cái đau như muôn ngàn vết cắt. Ánh mắt đó, sự kì thị đó từ chính những người sinh ra nó và cả cái tát này, tại sao? Tại sao những chuyện như vậy lại xảy ra, nó đáng phải chịu như vậy sao.
Ba nó không ngừng buông vào nó những lời cay độc, những lời chửi mắng, những đòn roi tới tấp. Nó không thể nghe thấy ba nó đang nói điều gì nữa, lòng nó đau nhói. Nó nhìn mẹ, bà quay đi, đáp lại nó như thể một người hoàn toàn xa lạ, ba mẹ nó có hiểu cảm giác của nó lúc này? Nó bật người dậy, phóng nhanh ra khỏi nhà. Mảnh đất này, một khi còn ở đây nó không bao giờ được sống, nó phải đến Sài Gòn.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Những định kiến, một khi chúng còn tồn tại cuộc sống của nó không bao giờ có lối ra. Đêm, trời đổ mưa, mặt đường trơn trợt làm nó vấp ngã, gục mặt xuống đường. Nó thấy có bóng dáng thằng Lộc hiện về trong tâm trí “ Sau khi học xong, hai đứa sẽ đến Sài Gòn cùng với nhau, hứa chứ”. Nó nghe văng vẵng giọng thằng nhỏ bên tai, ám ảnh. Nó đã bỏ rơi thằng Lộc một lần, nếu lại bỏ đi… Thằng Lộc sẽ ra sao.
Tao xin lỗi, tao xin lỗi, nó liên tục trách móc mình bằng những câu thậm tệ nhất, nó là một kẻ khốn nạn nó sẽ bỏ đi. Nó gượng dậy chạy nhanh vào phía màn đêm, nó thấy mi mắt mình ướt dẫm, giọt nước mắt của một kẻ yếu đuối không thể làm được bất cứ việc gì. Dưới bầu trời đêm, dưới ánh sáng bàn bạc vọng về những kí ức, nó đang chạy.
Trong đêm tối, nó đang chạy theo những vì sao.
Tiếp Thị Gia Đình