Cuộc thi Truyện ngắn TTGĐ 2018: Hoa Mộc Lan – Tác giả Nguyễn Thị Thanh Việt

Mời bạn đọc thưởng thức truyện ngắn Hoa Mộc Lan của tác giả Nguyễn Thị Thanh Việt. Đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Tác phẩm Hoa Mộc Lan của tác giả Nguyễn Thị Thanh Việt dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

 

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Đêm qua cơn ác mộng đã làm Mộc Lan giật mình tỉnh giấc giữa đêm lúc hơn 3h sáng. Mồ hôi ướt đẫm cả trán, những giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên khóe mi. Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập những nhịp gấp gáp; cơ thể cô cũng vì thế mà run lên từng đợt, thứ cảm giác nhói buốt chạy dọc theo sống lưng rồi lan tỏa khắp tay chân một cách thật khó chịu.

Cô ngồi dậy cố dựa người vào thành giường để không bị choáng nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng vẫn còn rõ mồn một. Hai tay cô ôm lấy khuôn mặt gầy tóp đi vì công việc và áp lực. Cô tự hỏi bao lâu rồi cô không tự cho mình cái quyền mặc váy áo xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy và có một bữa ăn tối đàng hoàng? Cô tự chất vấn mình như vậy!

Nhìn vào trong gương, cô thấy mình không còn là chính mình trong những năm tháng tuổi trẻ, không còn là một cô gái bước xuống phố sẽ có nhiều ánh nhìn dõi theo. Chính cô không còn nhận ra chính mình khi đã thay đổi quá nhiều, nhạt nhòa mà hư hao.

Mộc Lan lê từng bước nặng nhọc xuống bàn ăn; cô uống một ngụm nước để bản thân dần tỉnh táo. Cô nhớ đến mẹ, không biết bao nhiêu lâu rồi cô chưa về thăm mẹ lần nào, vẫn trách cô là một đứa tham công tiếc việc. Mộc Lan nhớ về chuyện của nhiều năm về trước, hàng loạt kí ức chạy về như một cuộn băng tua chậm chỉ có điều bây giờ mọi thứ đã được nằm yên ở góc nào đó trong sâu thẳm tâm hồn và không còn làm cô đau lòng nữa.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Ba mẹ ly hôn năm cô mười sáu tuổi, ngày đó mẹ nắm lấy tay cô tiến vội về phía cửa sau khi tiếng vị thẩm phán vang lên tuyên bố phiên tòa kết thúc. Ba cô đứng đó, đôi mắt chứa đầy những giọt lệ đắng.

Ông đã làm tổn thương mẹ cô theo cách thật tàn nhẫn. Ông mang danh một kẻ ngoại tình, ông đâm vào tim bà những vết thương sâu nhất để giờ ông đứng đó hai tay chắp vào nhau nhìn theo bà rời khỏi đây, rời khỏi cuộc đời ông vĩnh viễn.

Khuôn mặt bà không còn hạnh phúc rạng ngời như hồi mới cưới, đôi mắt bà chứa đầy nỗi tuyệt vọng, bàn tay hao hao gầy giờ ông không còn được siết chặt. Ông muốn về nhà cùng bà và con gái, ông hối hận rồi. Nhưng với tư cách gì đây?

Bây giờ Mộc Lan đã thôi không còn trách mẹ tại sao ngày đó không cho ba một cơ hội để bắt đầu lại tất cả.

Hóa ra thời gian có thể bào mòn đi mọi thứ kể cả tình yêu, hai người yêu nhau kết hôn sinh con rồi quay phải phản bội nhau, người này cắn vào cuộc đời người kia những vết thương bỏng rát tưởng chừng như không bao giờ có thể vá lành lại được.

Hôn nhân cũng giống như một chiếc áo khoác mà khi không vừa vặn nữa người ta đem cởi bỏ và chọn cho mình một chiếc áo mới phù hợp hơn. Còn ly hôn, ly hôn không phải là thất bại hay tội lỗi mà chính là sự giải thoát. Đó là những gì mà mãi sau này cô mới nhận ra sau những đổ nát từ gia đình của chính mình.

Ngày trước ba bạc tình bỏ mẹ cô mà đi theo một người phụ nữ khác. Ông khoác lên mình danh xưng một người chồng; một người cha, sống trong gia đình với hai từ trách nhiệm nghe mà nặng nề.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Cô trở lại phòng ngủ, thôi không nghĩ về những câu chuyện đã chìm vào dĩ vãng. Cô không thể tự cứa vào lòng mình những vết cắt để làm bản thân phải tổn thương thêm được nữa!

Ở phía chân trời mây đang cuộn mình thành từng lớp, những áng mây mỏng tang trôi vào nhau; những vệt nắng cuối chiều xuyên qua lớp không khí dày cộm của thành phố, yếu ớt tỏa thứ ánh sáng dìu dịu nhàn nhạt. Hoàng hôn ở đây không nhìn thấy được cảnh mặt trời lặng.

Cô không thể thấy được lòng người ở mảnh đất Sài Gòn này!

Bản “Alone” của Alan Walker trong list nhạc của cô được phát ra lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Cô mở laptop, ánh sáng từ màn hình tỏa ra một vùng. Cô gõ bâng quơ vài dòng không dấu chấm câu cứ viết liền mạch như thế cho đến khi tay vô thức dừng lại. Cô nghĩ đến anh!

Có phải thời gian này anh bận bịu công việc nhiều quá mà không đến thăm cô, anh quên mang bánh ngọt và cafe cho cô vào chập tối, anh quên hỏi thăm rằng cô có ổn không, công việc có thuận lợi hay không? Để khi anh nghe được nỗi bất an trong lời cô nói, để khi anh biết rằng lúc này cô cảm thấy thật tệ, để mà anh gác lại tất cả mọi công việc mà chạy đến vỗ về cô…Kể cả trong những giấc mơ anh cũng không ghé thăm, chắc anh quên cô rồi, quên thật rồi!

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Khoảng thời gian này Mộc Lan tập trung viết bản thảo cho dự án sắp tới của công ty, đêm về lại đắm mình vào những trang viết của chính mình. Cô vẫn yêu cái sự viết của mình như chính lần đầu tiên chạm đến nó. Mộc Lan là người rất chỉn chu; vì thế mà trong công việc cô yêu cầu khá cao về sự tỉ mỉ và chuẩn xác. Mọi việc đến tay cô đều được thu xếp một cách chu toàn nhất.

Chính vì điều này mà thời gian qua cô đã có một vị trí nhất định trong công ty. Mộc Lan không có thời gian để suy nghĩ đến việc sẽ hẹn hò với một anh chàng đồng nghiệp hay quan tâm cô lúc làm việc mệt mỏi hay tỏ ra nhã ý muốn đưa cô về sau giờ làm thêm. Chạm tuổi 28 với một công việc ổn định; tự khẳng định bản thân với những thành tích đáng kể cũng là mẫu người phụ nữ thành đạt mà nhiều người đàn ông muốn hẹn hò.

Nhưng, Mộc Lan chưa bao giờ có ý định mình sẽ yêu thêm một ai đó!

Đêm lại về kéo theo những hạt mưa lất phất, gió thổi từng cơn như lật tung mọi ngóc ngách của thành phố này. Mưa thêm nặng hạt hắt vào phòng qua ô cửa sổ, sấm rền vang cả trời xẹt những tia sáng lóa vào phòng ngủ. Mộc Lan giật mình tỉnh giấc, cô hoảng hốt sờ xoạng bên cạnh mình nhưng trống rỗng.

Cô ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh toát. Cô thấy bóng anh ngoài cửa sổ với gạt đầy những tàn thuốc; cô nghe anh nói khẽ với cô rằng “em vào nhà đi kẻo cảm lạnh bây giờ”…

Mộc Lan lướt đôi chân trần nên nên gạch trắng. Đôi chân cô vì lạnh mà trở nên ửng hồng. Cô muốn tiến lại gần phía anh, để được chạm vào khuôn mặt rắn rỏi mà cương nghị, để được ôm lấy người mà cô thương nhớ, để nói với anh rằng cô đã chịu dựng hết nỗi rồi, làm ơn anh làm ơn đừng để cô phải một mình nữa!

– “Anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không? Anh có biết là em cố tình khiến bản thân mình bận rộn để không có thời gian mà nghĩ về anh không? Anh có biết là nửa đêm xoay mình ôm anh nhưng rồi phát hiện bên cạnh mình chỉ là một khoảng trống vô hình không?”

Không gian chìm trong tiếng sấm, mưa hắt vào mặt cô với những giọt nước mắt chảy dài, ông trời cũng không vì thương hoa tiếc ngọc mà ngừng mưa, ngừng sấm…

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Cô lại tiếp tục chất vấn “Anh có biết là em nhớ mọi thứ thuộc về anh, hơi thở, mùi hương, nhớ những câu nói anh thì thầm bên tai, nhớ từng tất da tất thịt trên người anh.

Quần áo anh vẫn còn trong tủ đồ của chúng ta; những bức tranh anh sưu tầm vẫn được treo trên tường; chiếc cốc anh dùng vẫn còn trên kệ, bàn chải đánh răng của anh vẫn còn trong nhà tắm…

Anh có biết không? Em không hề vứt chúng đi. Em vẫn giữ lại và xem như hàng ngày vẫn có người dùng đến chúng, vẫn có anh sống cùng em trong căn nhà này!

Mộc Lan nức nở, đôi mắt cô đỏ hoe nhìn ra phía ô cửa, mưa cũng đã ngừng rơi.

Điện thoại vang lên những hồi chuông, Mộc Lan chợt bừng tỉnh. Cô nhìn thấy dãy số quen thuộc của con bạn nhưng không bắt máy. Tâm tư cô lúc này thật bất ổn!

– “Ngày mai có muốn tao đi cùng mày không?”, sau cuộc gọi kéo dài thì cô nhận được tin nhắn của nó!

Mai, ngày mai là ngày giỗ của anh.

Anh mất cũng đã được vài năm rồi vì căn bệnh hiểm nghèo quái ác. Năm nào vào ngày giỗ, Mộc Lan cũng đem theo bó salem tím đến thăm anh; rồi kể cho anh nghe những ngày qua cô đã sống thế nào công việc ra sao, cô nhìn vào ảnh anh, nhìn anh cười rồi ngân nga giai điệu mà anh thích…

Cũng đã đến lúc Mộc Lan phải chấp nhận sự thật rồi, người đàn ông mà cô một lòng yêu thương đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Cũng đã đến lúc cô phải cất anh vào một góc của trái tim, là một phần của cuộc sống để mà bắt đầu lại những điều tươi mới hơn, để cô cho người khác cái quyền được yêu thương, quan tâm và đón đưa cô mỗi ngày.

Sau chuyến viếng thăm mộ anh, Mộc Lan viết đơn xin nghỉ việc. Cô muốn chuyển về quê để được gần mẹ; để không còn cảm thấy cô đơn như ở thành phố này nữa.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Những vệt nắng yếu ớt rơi xuống khung cửa sổ, còn sót lại chút hơi ấm của ngày tàn.

Tiết trời đã vào đông, bóng tối thoáng chốc đã dày đặc và đậm đen. Những con đường trở nên sâu thẳm và hun hút…

Trở về nhà sau một khoảng thời gian dài lưu lại Sài Gòn, những cuộc gặp gỡ xã giao; những khuôn mặt, sự tấp nập vội vã bỗng trở nên mờ nhạt hơn bao giờ hết. Không còn sự náo nhiệt ở thành phố mà đỗi lại sự thanh bình nơi quê nhà; cô muốn nhắm lại đi từ gian nhà trên xuống gian nhà dưới để cảm nhận được sự thân quen; để cảm nhận được cái mùi gọi là “nhà”.

Trong nhà, Mộc Lan nghe tiếng bà Mai gọi thằng cu Tí còn mãi chơi bên nhà bạn chưa chịu về tắm rửa, ăn cơm. Trong lòng cô lại dội lên những cơn sóng ngày xưa; nhớ về những ngày chân đất đầu trần tắm mưa; cùng đi thả diều với mấy đứa trong xóm những ngày hè nắng đổ lửa; bắt ốc bươu vàng ngoài ruộng, nước tới mắt cá chân…

Luồng kí ức chạy về chậm rãi, từng chút một, những dư hoài như vừa mới hôm qua.

Ngày tháng cứ thế chầm chậm trôi; mọi thứ theo thời gian đều thay đổi. Những con đường đất đỏ nay được phủ lên mình thứ làm bằng bê tông cốt sắt. Cảnh vật thay đổi theo thời gian khiến cho cô trở về không tránh khỏi ngỡ ngàng và có đôi chút xa lạ.

Cô Phương mới ngày nào về làm dâu xóm này, giờ đã có sui; hôm con gái đi lấy chồng cô ấy còn khóc lên khóc xuống vì sợ con khổ. Ông Mười hói chiều nào cũng chống gậy đi dạo ở quanh xóm; mọi người cười bảo ông có sức khỏe tốt, vậy mà giờ ông đã mất được vài năm.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Cuộc sống của mọi người ở quê có phần nào vội vã; bị cuốn vào nỗi lo cơm áo gạo tiền và guồng quay của cuộc sống. Những công việc chân tay khiến đêm về họ mệt mỏi rã rời, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ lúc nào không hay biết. Mẹ cô giờ đã già đi nhiều khuôn mặt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn…

Chiều nay trong lúc dọn dẹp nhà cửa; Mộc Lan vô tình tìm lại được chiếc radio cũ kĩ nằm trong một góc tủ. Đó là chiếc radio mà một người hàng xóm cũ tặng cô khi họ chuyển nhà lên thành phố sống cùng đứa cháu ngoại.

Cô lau sạch lớp bụi bên ngoài, rồi cắm điện; chiếc radio phát ra âm thanh rè rè không liền mạch. Nó phát được một đoạn “dự báo thời tiết ngày mai có gió nhẹ, chiều tối có mưa “…rè rè… rồi tắt ngúm. Nhưng Lan không đành lòng đem nó bán cho mấy người thu mua phế liệu; dù cho bây giờ đó chỉ là một khối sắt vụn.

Cô đem chiếc radio đặt cố định lên kệ sách; nó nằm ở đó, gắn với một kỉ niệm, một câu chuyện, một người, một thành phố…mà cô không nỡ lòng quên!

Các mảng kí ức cứ thay phiên nhau xuất hiện; lúc rõ ràng lúc mờ nhạt, lúc liền mạch lúc đứt quãng. Mới ngày nào cô còn nhỏ xíu có thói quen chờ bà Mười đi chợ về; bởi lúc nào trong đôi quang gánh của bà cũng có chiếc bánh ngọt để phần cho cô.

Những lúc mẹ vắng nhà, Lan thường khép hờ cửa rồi chạy một mạch sang nhà ông Mười hói. Cô sà vào lòng ông rồi nghe ông kể chuyện cổ tích; có lúc lại ngủ thiếp đi trong câu chuyện mà ông còn đang kể dở…mơ màng về những cô công chúa và chàng hoàng tử. Vậy mà bây giờ…

Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 

Mộc Lan thoáng buồn, hàng mi rũ xuống che mất đi sự hoảng loạn bên trong. Lòng cô xuất hiện thứ cảm xúc mơ hồ, bâng khuâng; tựa như chẳng thể gọi tên được. Ngoài trời mưa rả rích, những giọt mưa xô vào ô cửa kính; loang thành những vệt dài, cô chạm tay vào mặt kính; cảm giác như có thể cảm nhận được mùa đông lạnh lẽo ngoài kia.

Mở khung cửa sổ, cô đưa lòng bàn tay ra hứng những giọt nước mưa; hơi lạnh nhanh chóng truyền vào cơ thể. Thoáng ngửi thấy mùi khoai lang nướng thơm phức bay xộc vào cánh mũi; trong đêm mùa đông lạnh có một người cần mẫn chở xe khoai lang nướng tỏa những làn khói mờ nhạt đi bán “khoai lang nướng đây” tiếng rao cất lên trong đêm, nghe xao động lòng người…

Mộc Lan nằm trên đùi mẹ, nghe mẹ kể về những chuyện ngày xa xưa; tay mẹ miết từng sợi tóc con bé, cô chìm vào giấc ngủ, lòng người an yên hơn bao giờ hết!

Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua