Đầu Xuân, đi tìm bình yên trong sắc màu Bhutan

Đặt chân đến sân bay Paro, Bhutan là tôi có một cảm giác "trở về", dù tôi chưa bao giờ ra đi từ nơi này...

Có lẽ thời gian ngày tiếp ngày quay cuồng với công việc; với những mối quan hệ xã hội, lướt Facebook…; làm con người ta quên mất mình rất cần một điều mà nó luôn hiện hữu xung quanh mình. Điều tôi muốn chia sẻ là: sự tĩnh tại trong tâm hồn. Tôi đã tìm thấy điều quý giá đó ở Bhutan – Vương quốc Rồng Sấm

Bình yên tuyệt đối

Cảm giác bình yên xuất hiện ngay khi tôi bước xuống làm thủ tục nhập cảnh tại sân bay Bhutan. Mọi thứ nhẹ nhàng, nhanh gọn và đơn giản trong căn nhà gỗ trang nhã với barie đơn giản; không có tiếng loa vang, không có những rào chắn inox; không có những đường dẫn thênh thang; người qua lại như mắc cửi. Mọi người đều nhẹ nhàng trong giao tiếp. Trong cái se lạnh của buổi chiều ở thung lũng bên bờ sông; tầm nhìn của tôi choáng ngợp màu sắc hoa văn trang trí khắp nơi tại nhà ga; trên các vách, rường, cột thật bắt mắt và tinh tế.


Tôi thỏa sức ngắm nhìn nghệ thuật hội họa ở khắp nơi.

Họ vẽ tranh như cuộc dạo chơi hồn nhiên, như muốn để tương xứng với thiên nhiên phóng khoáng; mà người Bhutan may mắn có được. 5 màu chủ đạo trên lá cờ ngũ sắc của người Bhutan (Lungta – cờ nguyện ước ) xuất hiện khắp nơi.

Từ những màu này, những họa sĩ tài hoa nhấn thêm vào; có khi thêm chút trắng của mây, chút nâu của đất; để gia giảm thành sắc độ mới đậm hoặc nhạt dần trên những họa tiết kỉ hà. Họ tái hiện nét thiên nhiên để mang vào trong nghệ thuật trang trí của người dân Bhutan.


Có thể bắt gặp nơi đâu cũng có hoa văn; có bột màu vẽ, từ vách tường trong làng cho đến những pháo đài; tu viện hay những chiếc kinh luân to đặt trang trọng những góc đường; để người dân có thể chạm tay quay một vòng cầu nguyện. Hình như đất nước này ai cũng đều có tố chất nghệ sĩ.

Khi họ hát, những giai điệu đều đặn như lời cầu nguyện; cùng nhịp bước chân nhẹ nhàng; làm bạn liên tưởng đến những thảo nguyên bạt ngàn của người dân du mục.


Tôi có những thời khắc ngắm không chán những Dzong (kiến trúc pháo đài tu viện); trên nền vách đá vôi trắng thuần khiết bật lên màu chàm, đỏ sậm, đen, xanh rêu… Tôi đuổi theo từng vệt nắng nghịch ngợm trên từng mảng gỗ trong những tu viện; những khung cửa yên bình mặc nhện giăng tơ; những góc tối trong khu cầu nguyện se lạnh… Khắp nơi là màu áo đỏ của những vị sư nổi bật trên nền xanh thẳm của cây rừng; hay khoảng trời bồng bềnh mây.

Hạnh phúc đơn sơ ở Bhutan

Tôi lang thang vào các ngôi làng để nhìn cuộc sống của người dân; nhìn đời sống qua khung cửa vòm thật nhẹ nhàng. Nơi ấy có những nóc nhà nghiêng nghiêng đỏ rực màu ớt chín; có màu nắng vàng như rót mật, những người dân hiền lành trong bộ trang phục Gho, Kira đặc trưng… Tôi chợt hiểu: Hạnh phúc chẳng có gì lớn lao, đơn giản là sống chậm; nhẹ nhàng và trân quý những gì thiên nhiên mang lại cho mình, thấy đủ là đủ.

Hành trình tìm về sự bình yên Bhutan là quan sát mọi thứ trong tĩnh lặng; để cảm nhận chính mình.

Tôi lặng yên gởi lời nguyện theo ngọn gió trong những lá cờ ngũ sắc giăng khắp nơi. Tôi tĩnh tại phút dừng chân ven lối đi được phật tử xếp những viên đá chồng lên nhau; tạo thành chồng đá ước nguyện lúc chinh phục những ngọn núi cao viếng các ngôi đền.

Tôi tĩnh lặng trong một sớm thức dậy, trong căn phòng trang trí đầy hoa văn kỉ hà; mở toang cửa đón đợt gió lạnh từ dòng sông chảy ra từ núi vắt ngang trước mặt. Tôi có thể đưa tay vuốt ve một chú chó nằm lim dim trên các sườn núi. Đây là những thời khắc quý để tôi cảm nhận được giá trị của sự bình yên; “người về soi bóng mình”, nhìn lại để bước tiếp cho hoàn tất một đời người.


Và gì nữa? Bạn sẽ cảm thấy an yên khi nhìn “màu sắc” nụ cười của người dân Bhutan; cho dù đó là một nhà sư hay một em bé, người bán hàng hay một một nhân viên sân bay. Gương mặt họ bừng lên sắc màu của cảm xúc an nhiên ở một vùng đất thấm nhuần tinh thần Phật Giáo; dưới chân dãy Himalaya hùng vĩ.

Mỗi người có thể tìm câu trả lời cho riêng mình về “hạnh phúc” khi đến nơi đây. Riêng tôi: hạnh phúc nhất là trong một khoảnh khắc nào đó; bạn như chạm đến sự linh thiêng và yên lặng tận hưởng cảm giác ấy. Có được giây phút, những khoảnh khắc tĩnh lặng như thế; bạn đang “trở về” với tâm lành của mình rồi còn gì.

Bài và ảnh: Diệp Quốc Việt 

Tiếp Thị Gia Đình 

Đừng bỏ qua