Nếu vẫn đang giày vò bản thân vì những sai lầm khó tránh; mẩu chuyện bí quyết hạnh phúc trong một lớp học dưới đây; sẽ khiến bạn suy nghĩ lại.
Giờ học, cô giáo viết lên bảng như sau:
Sau khi viết xong, cô giáo quay xuống nhìn học trò. Tất cả đều đang cười khúc khích vì cô giáo viết sai bảng cửu chương.
9 x 1 = 7
9 x 2 = 18
9 x 3 = 27
9 x 4 = 36
9 x 5 = 45
9 x 6 = 54
9 x 7 = 63
9 x 8 = 72
9 x 9 = 81
9 x 10 = 90
Những phép tính giản đơn này; tưởng chừng như mọi giáo viên đều phải thuộc nằm lòng rồi mới phải. Vậy mà cô giáo lại viết sai; đã thế lại còn sai ngay dòng đầu tiên. Trước những tràng cười khoái trá của học sinh, cô giáo ôn tồn đáp:
“Cô đã cố ý viết sai hàng đầu tiên, vì cô muốn các em học được một điều còn quan trọng hơn môn Toán. Đó là thực tế phũ phàng và đau lòng đang diễn ra từng ngày trong thế giới của chúng ta.
Cả lớp có thể thấy, cô viết đúng đến 9 lần; nhưng chẳng ai khen ngợi cô về điều đó cả. Tất cả đều chỉ cười vào lỗi sai duy nhất của cô mà thôi!”.
Bí quyết hạnh phúc
Thật vậy, trong xã hội ngày nay, con người thường thích chỉ trích sai lầm của người khác; hơn là nói những lời tán dương, khen ngợi.
Có thể điều đó sẽ giúp họ cảm thấy mình giỏi hơn người khác; mình ở vị trí cao trong xã hội và cảm thấy tự tin hơn ở bản thân. Thế nhưng, theo thời gian, những suy nghĩ ấy dần ăn sâu vào tiềm thức; khiến chúng ta ngày càng trở nên ích kỷ, hẹp hòi.
Cứ như thế, chẳng bao lâu nữa, ngay cả những người yêu thương nhất cũng lặng lẽ rời xa ta. Bởi khi mãi phán xét người khác, đâu ai còn thời gian và trái tim để yêu thương người khác được nữa.
Bí quyết hạnh phúc
Ai cũng có hoàn cảnh, số phận khác nhau nên tính cách; suy nghĩ cũng chẳng mấy khi tương đồng. Ai cũng là con người, và sai lầm sẽ chẳng bao giờ bỏ qua bất kỳ ai trong cuộc đời vốn dĩ có quá nhiều phức tạp này.
Thế nhưng, chẳng phải nhờ những sai lầm ấy mà chúng ta mới trưởng thành như hiện tại sao? Vậy thì, chúng ta lấy lý do gì để ghét bỏ sai lầm; chỉ trích những người phạm sai lầm và oán trách bản thân khi mắc phải sai lầm? Khi đối mặt với mọi chuyện ở đời bằng ánh mắt khoan dung; ta sẽ không còn tùy tiện tức giận, chỉ trích hay phán xét nữa.
Biết mình sai là một cái biết, nhưng biết tôn trọng sai lầm còn quan trọng hơn. Vì đó chính là cách dung dưỡng nơi ta một trái tim trưởng thành, vị tha.