Sau thời gian giãn cách năm ngoái, tôi có thói quen đạp xe dạo quanh Sài Gòn từ lúc sáng sớm. Mỗi khi thong dong trên chiếc xe đạp, tôi lại thấy như mình đang chậm rãi bắt từng khoảnh khắc của sự hối hả, tất bật của quán xá ven đường. Dừng chân ở một quán nhỏ bán bánh cuốn, làn khói nghi ngút phả ra từ chiếc nồi tráng bánh hòa cùng ánh đèn vàng làm tôi nhớ về những ngày thơ bé.
Cứ mỗi lần đi học muộn thì món bánh cuốn trước nhà lại là lựa chọn tốt nhất với tôi trước khi đến trường. Chỉ cần nhanh nhảu nói một tiếng với dì bán bánh thì chỉ vài phút sau, tôi đã có một dĩa bánh cuốn nóng thật đầy đặn. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi khói ùa vào mặt, quyện cùng hương thơm của bánh mới và sự chín vừa của nhân thịt.
Khéo léo đổ chén nước mắm thơm vào dĩa bánh, dòng nước mắm cứ thế mà len lõi đều cả dĩa, qua từng miếng chả, nem, thấm dần qua bánh cuốn trắng mịn và cả phần rau giá tươi xanh.
Với tôi khi ăn bánh cuốn nóng là phải có thật nhiều hành phi. Cái hơi nóng của bánh mới được cuốn trên lò sẽ làm tăng thêm vị thơm của hành, kết hợp cùng vị mặn ngọt vừa phải của nước mắm tạo nên hương vị hoàn hảo. Cắn một miếng bánh trong miệng, bạn sẽ cảm nhận ngay hương thơm của thịt, sự dai nhẹ của bánh, sự giòn tan của lớp hành phi cùng rau sống. Chẳng ngoa khi ví bánh cuốn như “bản giao hưởng” vị giác. Dù có phải chạy đua với tiếng trống trường vào học, tôi vẫn không thể bỏ qua việc thưởng thức dĩa bánh cuốn thật ngon tuyệt này.
Quán bánh cuốn dì Hai là nơi mà tôi thường ghé ăn từ khi tấm bé cho đến lúc trưởng thành. Vừa ngồi vào bàn, dì Hai với dáng người nhỏ nhắn đã chào tôi bằng cách gọi quen thuộc của những quán bánh cuốn Sài Gòn: “Cuốn nóng đầy đủ hả con?”. Tôi cũng hồ hởi đáp lại như một thói quen: “Dạ. Cho con một dĩa đầy đủ”.
Tôi đưa mắt nhìn theo đôi tay của dì Hai. Vì đã gắn bó với nghề bán bánh cuốn nhiều năm, mỗi thao tác của dì đều cho thấy sự lành nghề và tâm huyết. Đầu tiên, dì Hai sẽ vớt một vá nước bột gạo và tráng đều nó trên bề mặt vải của nồi nước làm bánh đang sôi. Đợi chút xíu thì lớp bột gạo màu trắng đục sẽ chuyển thành trắng trong. Tiếp đó, dì thêm lên miếng bánh tráng một hàng thịt kèm nấm mèo đã được chế biến sẵn.
Khi bánh vừa chí tới là đôi tay dì Hai thoăn thoắt cầm chiếc đũa cả vớt lớp bánh và cuộn đều ra khỏi lớp vải. Đã xem biết bao nhiêu lần mà lần nào tôi cũng phải trầm trồ: “Quả thật quá nhanh”. Với đôi tay điêu luyện đó, chỉ với vài chục giây sau là tôi được thưởng thức món bánh cuốn đầy kỷ niệm.
Bánh cuốn bắt nguồn từ phía Bắc nhưng tôi thích gọi món ăn sáng hàng ngày của mình là “bánh cuốn người Sài Gòn”. Bởi đơn giản Sài Gòn là nơi tôi sinh ra và lớn lên, cũng là nơi lần đầu tiên tôi thưởng thức món ăn này. Những con người bán buôn nơi đây đã tạo ra một loại bánh cuốn quen thuộc song cũng đậm nét riêng trong cách chế biến.
Món ăn nào đáng nhớ trong đời của bạn? Hãy chia sẻ câu chuyện về món ăn yêu thích nhất của bạn với chúng tôi qua email: contact.tiepthigiadinh@sunflowermedia.vn |
Tiếp Thị Gia Đình