Du lịch Myanmar: Đi chân trần ngắm bầu trời Burma

Tập cho mình bước đi trong tỉnh thức, rũ bỏ muộn phiền để chiêm ngưỡng dấu vết của một thuở vàng son Myanmar là điều tôi nhớ nhất trong chuyến đi này...

Tôi có một tuổi thơ đi chân trần. Bước chân tuổi thơ tôi dẫm trên những bờ ruộng mềm mượt cỏ khi đi học, những mảng bùn nhão lúc mưa về và tôi quen với đôi chân trần của mình bước trên đất, trên cỏ, tôi lớn lên như thế… Tôi không nghĩ rằng, có lúc mình quay về miền kí ức tuổi thơ trong veo này khi tôi đến Myanmar.

Chân trần trên đất Myanmar

Nào, hãy để lại những đôi giày du lịch vững chãi đắt tiền của bạn bên ngoài thềm ngôi đền bất kỳ của vùng đất này để “nhập gia tùy tục”. Cùng tôi bước đi bằng đôi chân trần của mình để viếng các ngôi đền. Đôi chân hằng ngày giam trong vớ, trong những đôi giày công sở, giày thời trang hiện đại; giờ có thể quay lại sống như kí ức tuổi thơ của mình bằng việc đi chân trần. Với chiếc xà rông quấn thật khéo (có thể nhờ bất kỳ người bạn Myanmar nào giúp mình việc này). Bạn cũng có thể tạo cái túi nhỏ phía trước xà rông để đựng chiếc phone một cách an toàn.

Lúc đầu sẽ không quen việc đi chân trần vì khi chân chạm lớp bụi mỏng trên nền đá, sỏi, đất đỏ, nền gạch lành lạnh – bạn có cảm giác do dự, ngập ngừng… Nhưng dần bạn sẽ có cảm giác như tôi: thích thú khi đôi chân mình chạm đất, giang tay hít thở khí trời.


Đất nước Myanmar gần gũi, phù hợp với những ai yêu sự mộc mạc, chân phương. Người dân quấn xà rông, đàn ông ăn trầu, phụ nữ làm điệu bằng bột thanaka. Thời tiết khắc nghiệt, mưa, nóng và nhiều bụi.

Bụi ở đây không làm cản trở cuộc sống sinh hoạt của mọi người; không làm khó chịu trong hơi thở, mà nó nhuộm sậm hơn thêm cho màu gạch của đền đài; nhấn nhá thêm cho bức tranh chiều tà trở nên hư ảo hơn bởi lớp bụi mỏng nhạt lãng đãng dưới chân ngọn tháp; lẩn khuất những tàng cây xam xám ẩn hiện trong ráng chiều.

Bụi hắt lên mờ đục theo nhịp lăn của vó ngựa của những con đường; bụi mỏng bảng lảng giữa trưa, làm tôi cảm nhận được quay về với thiên nhiên bằng một khoảng cách thật gần gũi và mộc mạc nhất. Tôi nhìn thấy “chất bụi” trong liên tưởng của tôi qua lớp bột thanaka trên mặt người dân khi khô lại nhìn cũng như lớp bụi mỏng màu vàng mang nét nghịch ngợm riêng và duyên dáng lạ. Hoặc khi bạn ngậm một viên kẹo me ở nơi này; “chất bụi” của bột me tán mỏng như giấy, tròn nhỏ như đồng xu, ngậm vào miệng đã tan ngay; để lại vị chua chua nhè nhẹ.

Rất thú vị và khó quên!

Đất nước của những đền thiêng

Dù đi bất kỳ nơi đâu ở nơi này, từ chốn vàng son rực rỡ như chùa vàng Shwedagon (Yangon); đền Shwesandaw (Bagan), đền Mahamuni (Mandalay) hay những ngọn tháp gạch đất nung nơi hẻo lánh ở làng Inhwa (Mandalay); tôi vẫn đi chân trần, quần dài che gối để thể hiện sự tôn kính. Việc này, như làm con người ta thoát những gò bó đời thường để đến với Phật; Trời bằng tâm hồn và dung mạo chân phương.


Người Myanmar có thể sống nghèo một chút, cực một chút không sao. Nhưng có tiền là họ dành để cúng chùa; tô điểm những pho tượng. Mọi người đạm bạc trong đời sống nhưng giàu có trong đức tin. Có thể gặp bất kỳ nơi đâu hình ảnh thùng tiền cúng chùa đầy ắp cùng chiếc lọng nơi chóp tháp lấp lánh vàng son thể hiện sự tôn kính thần linh, thể hiện lòng thành của người dân.


Một trong những điều thú vị khi đến miền đất này là thức dậy sớm để đón mặt trời lên; nhận ánh nắng ấm áp và tinh khôi nhất từ đằng Đông.

Tờ mờ sáng, trong cái lạnh buốt của thời tiết; tôi đã nhập cuộc cùng nhiều người đi bộ lên ngọn đồi nhỏ để đón mặt trời của một ngày mới. Bước đi trong sự nhập nhoạng của bóng đêm sắp tàn; dùng điện thoại soi đường đi, mọi người nâng đỡ nhau, nhắc nhở nhau cẩn thận. Và, cũng không ai biết được mình nhìn thấy gì khi mặt trời lên ở một vùng đất mới nơi mình vừa đặt chân đến lần đầu tiên này.


Khi nền trời sáng dần và trong tầm mắt, những ngọn tháp hình chóp lô nhô trong màn sương trắng đục; từng chiếc kinh khí cầu của du khách bay lên không trung và những đàn chim đập cánh đón ánh mặt trời phá tan không gian tĩnh lặng chào ngày mới đến.

Hãy bước vào bên trong những ngôi đền, cảm nhận sự tinh khôi của ngày mới, sự trầm mặc của nền đá; để yêu quý hơn những điều bình dị của con người, dù chỉ là bước chân trần trên lớp bụi mềm để chiêm ngưỡng những tháp cổ. Tôi thấy bình an vô cùng khi mình có những khoảnh khắc ung dung tự tại dù chỉ là vài phút giây.

Những ngày sau đó, tôi ngắm mặt trời mọc, lặn ở nhiều địa điểm tại Myanmar: Old Bagan; hoàng hôn trên cầu U Bein, đền Shwe Leik Too… Tôi bước chân đến rất nhiều những ngôi đền vắng Myanmar; những dấu tích vàng son đã bị thời gian làm sụp đổ; thay đổi và bào mòn rất nhiều.

Tôi chợt quen với bàn chân lấm bụi lúc nào không hay.

BÀI VÀ ẢNH: DIỆP QUỐC VIỆT 

Đừng bỏ qua