(Truyện ngắn hay) Hoàng vẫn hay nói, với cô, mưu cầu lớn lao trong cuộc sống này là sự bình yên. Vậy nên, nhìn người đàn ông của mình cứ hừng hực lao vào cuộc đua tranh giá trị vật chất; danh vị giữa nhiễu nhương cuộc đời, Hoàng chán chường lặng im.
Có lần Việt kể câu chuyện về anh bạn trẻ; chấp nhận đánh đổi cái rực rỡ tươi trong của thằng đàn ông; để về bên bà góa phụ lắm tiền, giờ nghiễm nhiên làm sếp lớn, đi ô tô bóng láng. Rồi Việt chặc lưỡi, mình cày cuốc cật lực hơn chục năm ở cái đất Sài Gòn này; dễ gì có được cuộc sống đó. Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ vẫn là căn nhà trọ tuềnh toàng; trong cái xóm nhỏ ngập lút nửa bánh xe mỗi mùa mưa.
Hoàng thở dài, nghe gió lùa qua bàn tay chỏng chơ; thiếu hơi nắm của người đàn ông mà mình yêu thương. Biết đâu đó, giữa cuộc đời này; vẫn còn một tình yêu chẳng vụ lợi. Được mất, cho nhận, nặng nhẹ và thêm nhiều cái đối nghịch nữa; vẫn luôn tồn tại song hành mãi miết trong cuộc đời này.
Thể như tình yêu của Hoàng và Việt. Giữa những ngày còn ấm nồng bên nhau, đã là trùng trùng xa cách.
***
– Thế bà biết tôi thích gì nhất không?
– Thích gì?
– Thích hoàng hôn.
Dứt câu, Lãng phóng thẳng ra khỏi phòng làm việc; không quên bỏ lại tràng cười sảng khoái. Mặc bà cô già khó tính đang hùng hổ với mớ bòng bong ngôn từ.
Chiều hắt những tia nắng còn sót lại của ngày vương đầy lòng phố.
Lãng ưa trêu trọc Hoàng, bà cô già khó tính; của cái phòng kế toán cạnh bên, chẳng biết tại sao? Nhiều khi Lãng tự hỏi rồi tự trả lời; chỉ là Lãng thích thế thôi.
Lãng thích cái cau mày của Hoàng mỗi bận anh bông đùa. Anh thích cái trừng mắt mỗi lần giựt trên tay bà cô bịch bánh tráng; hay miếng xoài chua. Lãng chả thèm gì ráo trọi mấy thứ đó.
Nhưng Lãng làm vậy, để sớm mai lại nhẹ nhàng thả lên bàn làm việc của bà cô già ấy hộp bánh cuốn; hay gói xôi nếp than mà người ta thích. Len lén thôi!
Lãng chỉ trêu đùa bông lơn thế đó thôi. Lãng biết mà. Lãng luôn dặn mình, vui thôi đừng vui quá. Thích thôi đừng thích quá. Vì người ta đã có cặp có đôi.
Lãng biết mà, một điều rất biết.
***
Hồi đó, Lãng cũng có một mối tình đầy trong vắt, ngọt ngào như nắng thu Hà Nội. Khuê dịu dàng, tóc dài chấm lưng thon, đôi mắt lá râm. Mỗi lần cái miệng chúm chím cười, đôi mắt ti hí lại, nhìn dễ thương lạ kỳ.
Mối tình sinh viên nghèo, chiếc xe đạp cọc cạch chở nhau mỗi khi đến trường. Thời đó, bình dị mà ngập tràn yêu thương.
Khuê giản đơn, như thể viên kẹo ngọt, đầy mê hoặc dẫn dụ. Có lần Khuê bảo với Lãng; anh trai đi du học về dẫn thêm vài người bạn ghé nhà chơi; duy chỉ mỗi anh Hưng là Khuê hay nhắc nhiều.
Khuê thường kể về anh Hưng tốt tính, dạy Khuê đủ thứ. Anh Hưng còn cho Khuê cả trăm cái postcard kỷ niệm những nơi mình đã đi qua. Ở những miền lạ ấy, tuyết đẹp lắm Lãng à…
Lãng về lại căn phòng trọ, nơi con ngõ nhỏ, phố Thái Hà; nằm nghe đêm trở mình theo mùa xao xác lá. Đó là những đêm dài bất tận mà Lãng không thể nào chợp mắt. Những buổi hẹn thưa dần.
Những lần đưa đón bắt đầu trễ nãi. Lãng vẫn đợi. Đợi đến khi trăng chênh chao qua hàng sấu già phố nhà Khuê. Rồi chỉ nhận tin nhắn xin lỗi hẫng nhẹ từ số máy quen thuộc.
Ngày Khuê báo sẽ lấy chồng theo về xứ thiên đường đầy vọng ước đó; là một ngày mùa đông Hà Nội lạnh cắt nhất, cắt lòng Lãng; cắt vào con tim thành một vết thương âm ĩ, sâu hoẵm.
Lãng từ bỏ mọi thứ nơi đây, tìm về miền nắng ấm phương Nam xa xôi. Là trốn chạy cũng được. Là làm lại từ đầu cũng được. Chỉ là không phải ở lại nơi đây để hằng ngày; những cơn gió, những con phố, những ngã đường; những mùa hoa giày xéo trái tim Lãng.
***
Lãng đâm sầm vào bà cô già khó tính ngay cổng công ty; khi tránh vội cơn mưa bất chợt. Nhìn cặp mắt tròn xoe nhíu lại; đôi môi nhỏ nhắn chuẩn bị mấp máy mớ bòng bong câu chữ thường dành cho mình, Lãng nói vội:
– Đời tôi chỉ có hai lần tập chạy. Một là lúc nhỏ. Hai là lúc chạy về phía bà.
Bà cô già, hơn Lãng những bốn tuổi, nhỏ nhắn, rất đỗi trầm mặc.
Lãng vẫn cứ thích. Nghiệt ở chỗ, trái tim luôn có những nhịp đập riêng. Chẳng lý lẽ nào có thể bao biện hay giải thích. Chỉ biết, từ khi gặp ánh mắt ướt này, Lãng đã đem nó vào những giấc mơ đêm, của một thằng con trai cằn cỗi, vốn đã chai sần từ một cuộc tình vụn vỡ xưa xa.
Lãng thích quá, nên cái bận liên hoan cuối năm, Lãng ngà ngà cơn say, vẫn như lệ thường len lén chẳng để ai thấy, trước mặt bà cô già khó tính, Lãng nói:
– Thất tình, hãy đến yêu tôi.
Nói rồi Lãng cũng chẳng đợi người ta la rầy mình câu nào, Lãng lẩn khuất dần vào đám liên hoan đang rộn ràng tưng bừng như để che dấu một lời thật của người đang say.
***
Lãng cứ hay nói, Lãng biết, rất biết. Nhưng có một lần, Lãng chẳng thể biết, hôm ấy; cũng chính là ngày Hoàng chia tay mối tình của mình. Chẳng có gì là điều lớn lao hết, vì vốn dĩ; giữa Sài Gòn xa hoa này, người yêu nhau, vẫn hay lạc nhau về hai phía khác đường. Cũng chẳng có gì là xa xót hết; vì giản đơn mà nghĩ suy, một người nắm, một người buông.
Việt rời khỏi tình yêu bình yên này. Với Việt, thứ ánh sáng lấp lánh hào nhoáng kia luôn là hấp lực. Những căn hộ cao cấp với tiện nghi bậc nhất luôn là khao khát. Hay, giản đơn lướt ngang phố với chiếc xe bóng bẩy thích thú biết nhường nào.
Giữa những ngày gắng gượng, ráo hoảnh với tổn thương này; Lãng tựa thể như cơn gió mát, nhẹ nhàng ghé đến; phả vào đời Hoàng những niềm vui bất chợt. Những giấc ngủ chòng chành bắt đầu len lỏi nụ cười bong lơn đùa giỡn của Lãng.
Mùa đã lưng chừng thu. Những ngày rủi rong giữa phố đông người lạ, Hoàng tự hỏi; biết khi nào đời mình mới hết lưng chừng yêu. Có khó lắm không?
***
Một đêm biển rộn ràng; lửa bập bùng của tiệc kỷ niệm thành lập công ty, Lãng thấy Hoàng say. Trộm nhìn bà cô già khó tính qua ánh lửa đỏ vờn màn trời thẫm đen. Cô cười, nụ cười làm chết giấc trong Lãng khắc giây ấy. Là cô cười với Lãng đó. Lãng nghe nhịp tim mình thình thịch.
Lãng đẩy về phía cô tách cà phê, mà cô đã nhờ anh lấy giùm, để giải bớt cơn say đang chếnh choáng. Trên cái ghế gỗ dài sát bờ cát trắng phẳng lì, Hoàng ngồi một bên, Lãng ngồi một bên. Sóng ngoài kia vỗ bờ rào rạt.
– Lãng có thể cười xíu không? Cà-phê này, nãy quên bỏ đường rồi!
Lãng ngớ ngẩn. Thường mấy câu bông đùa này là của Lãng mà…
Không gian đặc quánh, Lãng nghe biển hát những thanh âm rộn ràng trong tim mình. Đôi khi, những khắc giây này, cứ lặng trôi mãi mãi; chỉ cần vậy thôi, đã là quá đủ đầy. Rất lâu sau, Hoàng quay sang nhìn Lãng đang vò đôi chân mình dưới nền cát mịn. Hoàng nhoẻn miệng cười, bước vội về phòng.
Trong tiếng sóng biển, Lãng nghe âm vọng lời Hoàng rõ mồn một: Thất tình, hãy đến yêu tôi.
Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay Truyện ngắn hay
Tác giả: Trúc Thiên
Tiếp Thị Gia Đình