Khi chủ tọa chính thức đọc bản án 5 năm tù giam dành cho lão dê già về tội ấu dâm với đứa bé 8 tuổi, cả phiên tòa như muốn vỡ tung. Tiếng vỗ tay. Tiếng thở ra nhẹ nhõm. Lẫn trong đó là tiếng khóc của nỗi uất ức phần nào được giải tỏa từ phía gia đình nạn nhân. Duy có một người, nữ luật sư bào chữa cho gia đình bị hại là lặng lẽ xách cặp rời phòng xử. Truyện ngắn hay
4 năm ròng rã cô theo đuổi vụ kiện. Đã có những lúc cô tưởng như mình bỏ cuộc. Đã có những lúc cán cân công lý nghiêng hẳn về phía đồng tiền nhơ bẩn khiến cô chao đảo. Lão già không thiếu tiền. Lão lại quá nhiều chiêu trò. Lão không từ cả thủ đoạn uy hiếp cô và con gái cô. Trong nỗi sợ hãi sâu thẳm, có những lúc cô mất đi sự kiềm chế. Nhưng chính bản năng làm mẹ đã thôi thúc cô. Như một con thú, cô bảo vệ con mình lẫn những đứa trẻ vô tội.
Cô chấp nhận bỏ nhiều cơ hội ở những vụ án khác, ở lại đương đầu cùng nỗi đau. Để hôm nay cô bước ra khỏi phiên tòa với một phần trái tim được lấp đầy.
Cô để mặc những giọt nước mắt lăn dài và để mặc dòng ký ức ùa về nhức nhối…
***
– Con xin ba mẹ. Con xin ba mẹ. Xin đừng đuổi con đi…
Miên ôm chân ba, quỳ sụp xuống nền nhà. Ông bước nhanh khỏi bậc thềm khiến Miên ngã quỵ.
Tiếng gió gầm gào sau núi, tiếng sóng ào ạt trước bến sông nuốt cả tiếng khóc của Miên.
Gió vẫn quần quẫy bên ngoài. Mẹ khom lưng thổi lửa. Mắt mẹ nhòa trong khói.
Mẹ Miên không khóc. Vì mẹ Miên đã không còn nước mắt để khóc nữa rồi! Hơn 40 năm cuộc đời của mẹ, lần cuối mẹ có thể khóc là hơn 3 tháng trước khi Miên từ rừng trở về trong thân thể rách bươm.
Mẹ giấu ba vừa khóc vừa tìm cách xóa đi những vết rách trên thân thể Miên. Nước mắt mẹ cạn đêm. Để từ đó, mẹ đã thôi không khóc nữa.
Mặc Miên van xin. Mặc Miên phủ phục nơi bậc thềm chờ đợi… Vô vọng. Ba quay đi. Mẹ cúi mặt trong làn khói bếp.
Miên chạy vụt ra bến sông. Gió quất thẳng lên tóc, dội vào ngực Miên. Cô ngồi thụp xuống cỏ. Những chùm gai mắc cỡ cứa vào bắp chân Miên tứa máu.
Những ánh chớp lập lòe phía nghĩa địa làm bước chân Miên run rẩy. Đom đóm ma. Người lớn thường bảo thế. Những hồn ma đêm đêm lại ẩn hiện trong nghĩa địa tìm đường về nhà. Và đằng xa kia là tiếng hát của O Thà như cứa vào đêm.
Mây cứ trôi đằng xa.
Gió cứ thổi đằng xa.
Đêm chỉ có mình ta.
Giết cả ánh trăng tà.
Không có ánh trăng nào vỡ ra. Chỉ có tiếng khóc O Thà như muốn xé nát cả trời đêm. O Thà điên vì tình nên lúc say lúc tỉnh. Khi tỉnh O Thà hát trong nỗi đau tìm bạn. Cuộc đời bà nổi chìm theo con nước bến sông. Bà chỉ sống về đêm. Chỉ có đêm âm mưu cùng người con gái bất hạnh ấy.
Miên sợ O Thà như tất cả những đứa trẻ ở làng. Khi cơn điên không thể kiềm chế, O Thà có thể cào xé bất kể người nào yếu thế hơn mình. Vậy mà đêm nay, nỗi sợ trong lòng đã nhấn chìm tất cả.
Mặc đêm. Mặc đom đóm ma ẩn hiện chấp chới giữa dòng nước lạnh. Mặc tiếng hát O Thà mỗi lúc một gần hơn. Miên vẫn ngồi đó. Miên cầu mong O Thà hãy hát, hãy tiếp tục hát và khóc. Chưa bao giờ Miên lại khao khát nghe những tiếng người phát ra từ O Thà như lúc này. Như Miên cầu mong ngày mai đừng tới…
Miên sợ ánh sáng từ dạo ấy. Miên sợ những tia sáng đầu ngày lóe lên. Đó là thứ ánh sáng đã cướp đi sự sống của Miên.
Toàn thân Miên đã chết rồi. Trái tim cũng chết rồi. Trái tim của cô gái chưa một lần biết yêu thương đã đông đặc trong sợ hãi. Tại sao chứ? Tại sao lại là Miên? Tại sao lại là lão?
Miên đã van xin lão tha cho Miên. Miên đã van xin lão đừng làm hại Miên. Miên còn phải đi học. Miên phải vào đại học.
Nhưng đôi cánh tay như gòng kìm của lão xiết chặt Miên. Miên gào thét. Miên quẫy đạp. Cả núi rừng mênh mông không một bóng người. Đôi mắt vằn vẹn đầy lạc thú, lão đè Miên xuống trong hoang dại. Hai tấm thân bấn loạn.
Đêm có bao nhiêu niềm vui.
Đêm có trăm ngàn nỗi nhớ.
Đêm cứ thao thức trong vạn điều đớn đau trăn trở.
Cứ trọn đêm khóc với lòng này.
Miên vẫn dò dẫm bước về phía trước. Đi đi. Ừ thì cứ đi đi. Dòng nước kia sẽ ôm trọn Miên vào đêm. Sẽ không bao giờ trời sáng thêm lần nữa. Cha mẹ Miên không thể dung dưỡng đứa con hư hỏng. Làng xóm sẽ phỉ nhổ.
Không. Cha mẹ Miên không có lỗi. Cả đời mẹ đã khổ vì những gánh nặng mưu sinh. Miên không thể chất thêm những vết hằn trên đôi mắt hoắm sâu ấy nữa. Miên phải đi. Miên không thuộc về nơi đây. Tiếng hát O Thà dìu bước chân Miên. Nỗi đau tan vào đêm…
***
Miên cố rất nhiều lần nhưng vẫn không thể quên được những ngày tháng đó. Bóng tối đã phủ lên cuộc đời cô gái 16 tuổi ngây thơ, trong trắng. Ba Miên cho rằng cô hư hỏng. Mẹ con cô cắn răng chịu đựng.
Làm sao có thể tin được kẻ đáng bậc cha chú ấy lại làm cái trò đáng kinh tởm đến như thế. Lão vẫn thường đến nhà chén tạc chén thù trong những đám giỗ quảy ma chay nhà nội. Lão còn nói mai mốt sẽ hỏi cưới Miên cho con trai lão.
Vậy mà…
Khi chìm trong biển nước, bản năng sinh tồn thôi thúc Miên quẫy đạp. Không. Không thể. Giọt máu trong bụng Miên không có tội. Dù nó hình thành trong đớn đau, xấu xa đê tiện thì nó cũng là giọt máu của Miên. Miên phải sống. Con Miên phải sống. Những âm thanh ấy cứ gào thét trong đầu Miên khiến Miên càng quẫy đạp mạnh. Nhưng càng cố, Miên lại càng chìm.
Và khi hoàn toàn tuyệt vọng, bỗng có đôi cánh tay nào đó đã lôi Miên thoát khỏi cơn cuồng nộ của dòng nước. Và đó cũng là người làng cuối cùng Miên gặp, trước khi rời đi.
***
Đẹp quá. Miên thốt lên. Tất cả vẫn còn nguyên. Những cánh rừng xanh bạt ngàn. Những hồ sen sau mùa thu hoạch vẫn ánh lên lớp bùn trắng bạc. Những ngôi nhà ngói đỏ phủ đầy rêu phong…
Từ sân bay, thay vì đợi xe bus đi lòng vòng khắp ngõ ngách, cô thuê 1 chiếc taxi để về thẳng nhà. Miên muốn gặp lại cha mẹ thật nhanh sau 16 năm xa cách. Nhưng Miên cũng sợ khoảnh khắc đó, dù cho cô đã chuẩn bị suốt 16 năm trời. Bao nhiêu lần cô đã muốn được trở về quỳ dưới chân ba, ôm lấy bờ vai mẹ, nhưng Miên không thể. Nỗi sợ lớn nhất là khi cô phải đối diện với chính mình.
Hôm bước ra khỏi tòa án, Miên tưởng rằng trái tim cô đã thật sự hồi sinh. Vụ án ấy không chỉ để tìm công lý cho gia đình đứa trẻ; cũng chẳng thể bù đắp nổi những mất mát của người bị hại. Trên hết, Miên đã đi 4 năm để bào chữa cho mình và bảo vệ con gái.
Vậy mà khi cán cân công lý rung lên, một phần đớn đau vẫn còn nơi ngực trái.
Chỉ có trở về mới xóa hết được nỗi đau. Chỉ có nơi ấy mới có thể vá víu cho vết thương của Miên lành lặn. Một lần, Miên muốn đối diện với chính mình!
– Mẹ ơi, có phải nhà kia không mẹ? Căn nhà ngói đỏ mẹ hay kể cho con nghe đó. Là nhà ngoại đúng không mẹ?
Miên đứng sững lại. Nước mắt ứa ra. Cô cố kìm thật chặt để không buông rơi túi hành lý. Con bé đã chạy vụt lên trước. Tiếng nó vang cả bến sông:
– Ông ngoại ơi, con về rồi. Ông ngoại ơi. Bà ngoại ơi…
Miên đứng như thế. Mắt cô nhòa đi. Xa xa, bóng ai như O Thà…
Tác giả: Phương Huyền
Tiếp Thị Gia Đình