Tác phẩm Khi đàn bà điên… vì tình của tác giả Lê Thị Thu Thảo dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Hành lang bệnh viện tâm thần vang lên những tiếng thét, tiếng la rợn người. Bác sĩ, y tá vội vã chạy đến lôi người phụ nữ đang giữ chân một người đàn ông ngoài hàng lang. Tiếng khóc kèm với tiếng van xin nghe mà xót xa.
– Em không điên. Anh đưa em về nhà đi. Em hứa sẽ không cấm cản anh qua lại với người đàn bà đó nữa. Em xin anh mà.
Người đàn ông cố gắng gạt tay người đàn bà ra, vẻ mặt vẫn lạnh ngắt, đưa mắt nhìn sang đám bác sĩ và y tá đang chạy đến.
– Nhanh đến giúp tôi lôi người đàn bà điên này… Nhanh lên…
Mặc người đàn bà gào thét, anh ấy vẫn nhẫn tâm sốc lại quần áo rồi rời đi không một lần ngoảnh mặt lại nhìn. Chị được tiêm thuốc và dần chìm vào giấc ngủ. Vẻ mặt khi ngủ của chị khác hoàn toàn với sự đáng thương, níu kéo người khác như lúc nãy. Chị có gương mặt ưa nhìn, ngũ quan rõ ràng, sáng ngời, những giọt nước mắt khi nãy vẫn còn đọng lại trên má.
Người đàn bà điên đó là Thư.
Chị thành đạt, có công việc và địa vị trong xã hội. Chị đang là trưởng một cửa hàng mỹ phẩm lớn nhất nhì ở Sài Gòn. Có thể nói chị là người mang cảm hứng, cái đẹp và có sức ảnh hưởng lớn trong cộng đồng phụ nữ trên mạng xã hội.
2 năm trước, chị lập ra một nhóm chat nhỏ trên facebook nhằm chia sẻ bí quyết làm đẹp và động viên những người phụ nữ chẳng may có chồng ngoại tình. Chị kết hôn được 5 năm, cuộc sống vợ chồng khá ổn định. Do chị thường xuyên đăng những dòng cảm xúc tích cực, ngọt ngào trên mạng xã hội nên mọi người đều nghĩ chị sống rất hạnh phúc. Nào ngờ có ngày họ lại tá hỏa khi biết tin chị bị chồng đẩy vào bệnh viện tâm thần đầy đau đớn như thế này.
“Xoảng”!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Tiếng đồ đạc trong phòng đổ vỡ; kèm với những âm thanh chát tai vọng ra từ căn phòng của vợ chồng Hùng. Anh và mẹ hớt hải chạy vào thì thấy Thư đang hóa điên; ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống hết mọi người xung quanh. Hùng lao vào ngăn cản vợ. Thư cầm mảnh vỡ sành vỡ trên đất cứa vào tay Hùng khiến anh bị thương, chảy máu khá nhiều. Mẹ anh hốt hoảng hét toáng lên.
– Cô bị điên à. Cô muốn giết người hay sao?
Bà vội chạy đến đẩy Thư và cằm vội lấy tay Hùng. Thư giật mình đánh rơi mảnh sành xuống đất; vội lấy hai tay ôm đầu, ánh mắt thất thần nhìn cánh tay đầy máu của Hùng. Sau khi băng bó vết thương xong, mẹ con Hùng ngồi nói chuyện ở ghế sofa.
– Nghe nhà thông gia nói con Thư có dấu hiệu tâm thần từ nhỏ hay lên cơn đập phá đồ đạc và làm hại người xung quanh. Hồi đó mẹ đã cấm cản đến mực rồi mà con không nghe; cứ đòi cưới cho bằng được, giờ đây thì sáng mắt chưa… Mẹ nghĩ con nên đưa nó đến bệnh viện chữa trị đi; chứ để ở nhà có ngày nó phát điên giết hết gia đình mình thì nguy.
Hùng lộ ánh mắt mệt mỏi thấy rõ. Từng tiếng thở dài phát ra khiến người đối diện cũng thấy buồn phiền.
– Con nghĩ là cô ấy chỉ bị như vậy tạm thời thôi. Dần dần sẽ ổn định lại, mẹ yên tâm. Nếu tình trạng của cô ấy có tệ hơn, con sẽ đưa đến bệnh viện tiếp nhận điều trị.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Bà bắt đầu tức giận.
– Sao mà yên tâm được khi có người điên trong nhà? Bây giờ tính mạng của mẹ và con như ngàn ngân treo sợi tóc, nó phát điên lên là có khi… Con không nhớ đây là lần thứ mấy con bị nó làm bị thương rồi hả?
Hùng nói với giọng yếu ớt.
– Con biết… Nhưng mà dù gì… lỗi lầm này cũng do con gây ra, cứ để con tự giải quyết.
– Muốn làm sao thì tùy con. Đừng để một ngày kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Bà giận dỗi đi vào trong đóng sầm cửa.
Hùng mệt mỏi dựa người ra sau ghế; ánh mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà. Bỗng có điện thoại gọi đến, màn hình hiện rõ hai chữ “Mèo con”. Anh thở dài lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng bắt máy. Đầu dây bên kia là tiếng của một người phụ nữ.
– Bà vợ điên của anh sao rồi? Sao anh không đưa cô ấy vào viện tâm thần đi?
– Cho anh chút thời gian, sớm muộn gì…
– Thời gian gì nữa, bộ anh không muốn cưới em sao? Em đợi anh lâu lắm rồi đó, nếu lần này anh không cương quyết, chúng ta chia tay, em không muốn sống như vầy nữa. Nếu không giải quyết được sau này đừng đến tìm em và con nữa.
Nói xong, “mèo con” của Hùng cúp máy để lại những tiếng tút dài tăm tắp và những lời bỏ ngỏ chưa kịp nói của anh. Vứt điện thoại sang bên, anh dựa đầu ra ghế, tay gác lên trán.
Bỗng từ đâu có cánh tay mềm mại vuốt lấy mái tóc; dần dần suốt mặt và ngừng ở cổ của Hùng.
Anh giật mình bật dậy, thì ra là Thư. Vừa nhìn thấy anh, Thư đã nở nụ cười tươi.
– Sao anh không vào phòng ngủ?
Hùng có hơi sợ hãi, lùi người về phía sau, nói với giọng ấp úng.
– Em chưa ngủ sao?
Thư cười đáp.
– Anh chưa ngủ, sao em ngủ được.
Từng câu từng chữ Thư thốt ra khiến Hùng rợn người, tay chân lạnh toát.
– Em đừng như vậy nữa. Mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám. Ngủ đi. Hôm nay anh sẽ ngủ ở phòng khách.
Thư chuyển ánh mắt sang hướng khác.
– Anh lại nghe lời cô ta đưa em đến bệnh viện tâm thần chứ gì? Em đã nói rồi, em không điên. Em rất tỉnh táo.
Hùng đưa bàn tay được băng bó cẩn thận của mình lên.
– Em có biết lần thứ mấy em đã có ý định giết anh không hả? Anh không thể sống với người điên như em. Chúng ta giải thoát cho nhau, được không?
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Giọng Hùng bắt đầu hạ xuống một tông, ánh mắt thể hiện rõ sự van xin và thành khẩn. Thư đứng bật dậy, nhếch mép cười rồi nói với giọng lạnh lùng rợn người.
– Không cần nói tôi cũng biết âm mưu của hai người. Anh và cô ta tìm cách đẩy rồi vào tâm thần để danh chính ngôn thuận đến với nhau đúng không? Nếu vậy tôi sẽ không bao giờ để hai người toại nguyện đâu. Những thứ của tôi đừng hòng ai có được. Đơn ly hôn kia cũng vậy, tôi sẽ không ký để xem hai người sẽ làm gì tiếp theo.
Nói xong Thư đi nhanh vào phòng. Hùng tức giận đấm thình thịch vào ghế sofa; môi mím chặt ánh mắt ánh lên sự căm hờn đến rợn người. Không ngờ có ngày, anh lại căm thù; chỉ muốn tống khứ vợ mình vào nơi lạnh lẽo, không có tình người kia. Nơi mà mọi người cho tự nhận họ là điên hoặc bị người bức ép, nhận định là có vấn đề về tâm lý.
—
Văn phòng công ty nháo nhào; tiếng người bàn tán xôn xao hơn thường ngày. Xuân vừa bước vào cửa; ánh mắt mọi người đã đổ dồn về phía cô rồi kẻ khua tay nhau, người lảng ánh mắt sang chỗ khác.
Một người tằng hắng ra hiệu về chỗ làm việc.
Thấy không khí làm việc hôm nay có phần kỳ lạ, Xuân quan sát lần lượt mọi người rồi ngồi vào bàn. Vừa kịp lúc, cô phát hiện vài xấp hình trên bàn liền cầm lên xem; mặt nóng ran, tim đập nhanh hơn mức bình. Cô như phát điên cầm xấp hình thân mật của mình và Hùng trên tay, thì ra nãy giờ mọi người cùng nhau bàn tán về vấn đề này.
Xuân như phát điên, bỗng điện thoại báo tin nhắn đến: “Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, kẻ giật chồng người khác sẽ không có kết quả tốt”. Thoáng nhìn cô biết ngay tin nhắn đó là của ai. Xuân vội cầm điện thoại lên và gọi cho Hùng.
– Anh xem mụ vợ điên của anh làm gì tôi đây này. Rồi sau này tôi còn mặt mũi gì nhìn đồng nghiệp nữa hả?
Hùng trấn an Xuân.
– Em bình tĩnh kể anh nghe có chuyện gì?
—
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Trong căn phòng, ánh nắng rọi vào chiếc màn trắng tinh tạo cho không gian có cảm giác vô cùng dễ chịu và ấm áp. Thư ngồi trên giường với xấp hình trên tay; nụ cười nhếch mép khiến người khác rợn người. Căn phòng vang lên bài hát “Chờ người” vừa da diết lại có chút gì đó ma mị, bi thương. Thư nhắm mắt lại lắc lư chìm đắm trong giai điệu của bài hát, bỗng cánh cửa phòng mở toang. Hùng xông vào túm lấy cổ áo của Thư nói với giọng cay nghiến.
– Cô bị điên hả? Cô muốn quậy đến chừng nào đây?
Thư bình thản gỡ tay anh ra rồi cười lạnh.
– Đến khi nào hai người bỏ nhau thì thôi. Tôi sẽ làm cho người đàn bà đó không còn chỗ nào để đi, suốt đời bị thiên hạ đàm tiếu, sống không bằng chết.
– Sao cô lại độc ác đến vậy? Tôi không còn yêu cô nữa, sao không buông tha cho tôi.
Thư nhẹ nhàng ngồi xuống giường chân vắt ngang, tay khoanh trước ngực.
– Vậy anh có từng hỏi, vì sao mà tôi trở thành người như thế này không? Anh có từng hỏi anh và ả ta đã đối xử với tôi như thế nào không? Nếu anh không công bằng với tôi thì đừng đòi hỏi công bằng từ tôi. Nếu hai người vẫn còn tiếp tục mối quan hệ sai trái này; tôi sẽ không để yên một ngày nào đâu.
Hùng bắt đầu hạ giọng.
– Nhưng chúng ta không còn yêu nhau nữa, sao không giải thoát cho nhau nhẹ nhàng hơn.
Thư nhìn Hùng chằm chằm, giọng cũng đổi khác.
– Anh không còn em nhưng em vẫn còn yêu anh rất nhiều. Chúng ta chưa có con, em muốn có con với anh; rồi gia đình ba người sẽ sống hạnh phúc. Không được sao?
Hùng đập vỡ chiếc bình thủy tinh trên bàn.
– Cô điên rồi, tôi không thể sống với người điên như cô thêm một chút nào nữa.
Hùng rời đi, Thư cười như điên dại, những giọt nước mắt rơi ướt đẫm một vùng áo quanh ngực. Anh chưa một lần lắng nghe những nỗi đau trong lòng cô; chưa một lần lau nước mắt hay vỗ về những đêm cô thao thức. Anh luôn vô tâm như vậy, anh chỉ biết nghĩ đến nhân tình; nghĩ đến những mối quan hệ bên ngoài mà quên luôn mình đang có một người vợ đang đợi ở nhà.
—
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Hùng ngồi bên cạnh Xuân trên ghế sofa; ra sức an ủi nhân tình vì những chuyện đã xảy ra.
– Em yên tâm, anh sẽ đưa cô ấy vào viện, không để cô ấy làm phiền em nữa đâu.
Xuân ra vẻ giận dữ.
– Anh hứa bao nhiêu lần rồi hả? Sao không đợi đến ngày cô ta đem xăng đến đây thêu rụi hai mẹ con tôi luôn đi. Anh đúng là người nhu nhược, có vợ cũng không quản lý để đi bêu rếu người khác.
Hùng hơi nhăn mày.
– Em quá lời rồi đó. Anh đã nói chuyện này cứ để anh giải quyết, em không phải bận tâm.
Nói xong Hùng tức giận bỏ đi. Cánh cửa đóng sầm lại giống như cơn nóng giận đang cháy trong lòng anh. Hôm đó, anh không về nhà, cũng không ở nhà nhân tình. Anh một mình lang thang quán xá làm vài chai với bạn bè đến tận sáng mới mò về.
Lúc này, Thư đang ngủ say giấc chỉ có mẹ anh đã dậy từ sớm. Thấy con trong trạng thái say mèm, bà đánh vào vai anh vài cái rồi lên giọng trách móc.
– Ăn nhậu như vầy hư người hết rồi lấy sức đâu mà đi làm hả? Thằng hư đốn này.
Hùng nói với giọng lè nhè.
– Mẹ đừng lo.
Nói xong Hùng ngã lăn ra ghế rồi đánh một giấc đến tận trưa. Mới vừa mở mắt, anh đã nhận được cuộc điện thoại từ sếp.
– Lên công ty gặp tôi gấp, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Hùng hốt hoảng nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa. Anh chưa kịp thay đồ đã lao ngay đến công ty. Mới vừa thăng chức đây mà Hùng đã nghỉ làm không xin phép. Kỳ này anh chết chắc.
Chỉ 5 phút sau, Hùng đã có mặt ở công ty, đối diện với nét mặt ngầu của sếp. Anh như con mèo bị ướt, đứng khép nép cuối gầm mặt trông rất đáng thương.-
Anh làm tôi thất vọng quá. Ngày xưa anh đâu có như vầy, tự nhiên nổi hứng ăn chơi; gái gú làm khổ vợ rồi biến bản thân trở nên như vầy hả? Tôi tưởng anh là người hiền lành, chất phác, lại chăm chỉ nên mới cân nhắc cho lên chức trưởng phòng. Nào ngờ lại thành ra như vậy.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)
Sếp thở dài ngao ngán, Hùng giật mình tự hỏi tại sao sếp lại biết chuyện của mình rõ đến vậy. Định mở miệng nói, sếp đã lên tiếng.
– Hôm nay tôi nói chuyện với anh không phải tư cách của một người sếp mà là một người anh lâu năm. Là đàn ông đừng sa ngã vào những chuyện đó rồi bỏ bê vợ con; đi trái lại với đạo lý vợ chồng. Vợ anh và vợ tôi vốn là bạn bè với nhau; tôi quan tâm nên mới nói như vậy. Hi vọng anh sẽ suy nghĩ thật cẩn thận; đừng khiến bản thân mắc sai lầm thêm một lần nào nữa. Bây giờ quay về vẫn còn kịp đó.
Hùng tỏ vẻ hơi khó chịu, đành nói hết những thắc mắc trong lòng mình.
– Là Thư nói với anh sao?
Sếp im lặng không nói gì. Hùng cũng ngầm hiểu mọi chuyện.
– Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Thư, cô ấy có…
Sếp liền chen ngang.
– Phụ nữ yêu đến hóa điên cũng là điều bình thường. Anh phải yêu vợ mình nhiều hơn mới phải chứ. Tôi nghĩ anh nên nghỉ ngơi một thời gian để sắp xếp lại tình cảm của mình. Chứ mọi việc bây giờ cả công ty đều biết hết rồi; anh có làm việc cũng không tập trung được đâu. Công việc của anh tôi sẽ giao cho cậu Trung tiếp nhận, anh cứ yên tâm.
Hùng chưng hửng. Chưa kịp tỉnh cơn say đêm qua mà giờ đây chuyện trời giáng lại ập đến khiến anh không còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến chuyện gì nữa.
Anh chạy về nhà, lôi Thư ra để chấn vấn và đưa cô đến bệnh viện. Anh luôn nghĩ cô bị bệnh tâm thần nên mới có những hành động mù quáng, thiếu suy nghĩ như vậy. Nhờ mối quan hệ với bác sĩ, anh đã thuận lợi để Thư nhập viện.
Ngày ngày phải đối mặt với những con người không tỉnh táo này khiến Thư cũng hóa điên. Cô không còn tự chủ được bản thân và luôn miệng nói nhảm; bệnh tình ngày càng trầm trọng. Tàn nhẫn một điều là từ ngày đưa cô vào đây; anh không hề đến thăm vợ ngày nào.
Nghĩ mà xót xa, đàn bà vì yêu quá mà hóa điên dại, vì muốn bên cạnh một người mà khiến nhiều người khác phải tổn thương. Bởi yêu là chết trong lòng một ít, yêu là mụ mị tâm can, chẳng còn phân định trắng đen phải trái. Vì yêu mà biến một người đàn bà thông minh trở nên điên cuồng và khờ dại. Đến cuối cùng, đoạn tình yêu kết thúc, người trong cuộc vẫn mang một nỗi niềm day dứt đến tận kiếp sau.
Tiếp Thị Gia Đình