(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Thằng bé cứ quấy khóc; mấy lần nó vặn người, không khéo dì út đánh rơi nó. Cái thằng sinh thiếu tháng, uống độc sữa mẹ vậy mà mới sáu tháng đã ú ù nặng trịt khiến hai bên hông dì út đỏ tấy lên.
– Hắn khát sữa, răng mi không na hắn về mẹ hắn cho bú?
– Chị mắc khách, không về được mô – con bé trả lời bà hàng xóm.
– Khách là khách thế nào, răng không về được? Con ni lạ!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bà ngoại chạy sang, tay cầm chén nước cơm pha đường. Thằng bé uống được muỗng rồi đẩy ra. Nó lại lẫy, nẩy người.
Dì út mới mười ba tuổi, gồng người ôm chặt thằng bé. Cũng may Nhạ kịp chạy ra bế lấy thằng bé, đứng giữa đường vạch vú ra cho con bú.
Thằng bé nước mắt lưng tròng, một tay măng lấy bầu vú mút lấy mút để. Nhạ bế con về nhà, vừa đi vừa hôn, mặc cho hai hàng nước mắt rơi vấy cả vào mặt thằng bé.
Nhạ phụ bưng bê cà phê cho người ta được sáu tháng thì có bầu. “Có bầu mi không đi làm được, răn tiền đâu mà nuôi hắn?”.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Mẹ Nhạ lo là lo nhà có thêm miệng ăn, chứ ở cái ấp xa xa mới có cái nhà, điều tiếng thị phi cũng không đến tai. Cò còn không lai vãng, xứ Nhạ là vậy. Mẹ của Nhạ cũng khô khốc như những cánh đồng làng. Nhạ thì khác, Nhạ còn có nỗi buồn để gặm nhấm.
Nó nói nó thương Nhạ thiệt tình. Nó nói: nằm chung thôi mà, sờ tí thì đã có sao? Rồi nó hôn lên trán Nhạ, chốc lại hôn lên mắt, hôn lên mũi. Khi nó hôn đến môi thì chẳng hiểu sao Nhạ lại há mồm ra. Từ đó vắng nó là Nhạ nhớ.
Đến lúc Nhạ thấy bụng hơi to, nghe mùi tanh là Nhạ muốn nôn, Nhạ nói với mẹ, mẹ khóc “Mi có bầu rồi!”. Nhạ gọi điện báo cho nó biết. Từ đó, mỗi lần Nhạ gọi nó, chỉ nghe: “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quí khách vui lòng gọi lại sau”.
Cứ câu đó lặp đi lặp lại cho đến lúc thằng Cu ra đời.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Giá mà nó bị tai nạn chết thì Nhạ thề sẽ ở vậy mà hằng ngày thắp nhang cho nó, chứ nó còn sống thì Nhạ đau lắm. Nhạ bán lần những thứ nó sắm cho Nhạ, phụ vô tiền mẹ Nhạ đi làm thuê cho người ta mà vượt cạn. Được cái, cặp vú của Nhạ to, lại Nhạ ăn rau lan thường xuyên nên không thiếu sữa cho thằng Cu. Truyền hình nói: “ Sữa mẹ là tốt nhất dành cho sự phát triển của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ”, Nhạ không phải lo. Thằng bé cứ ú ra, cố tay cổ chân đều có ngấn. Càng lớn càng đẹp trai giống thằng cha nó.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tháng Tư, những cánh đồng làng Nhạ khô cho biết, bụi thẹo gió lèn sâu vào từng kẽ lá một màu bạc thếch.
Vài con bò vàng trơ xương nghênh ngang giữa lộ làm cho màu nắng càng hanh thêm. Đường làng vắng ngắt. Chỉ riêng Nhạ là mẩy.
Nhạ mặc quần jean, áo pul truể giữa khẽ khàng. Cặp ngực gái một con, đường lại nhấp nhô làm đám trai làng sái cả cổ. Nghe nói Nhạ đi Sài Gòn mới về. Nhạ cũng đeo số cho người ta coi mắt. Chú rể có cặp mắt như hai làn chỉ kẻ, gật đầu chọn cô mười ba, giống như khi Nhạ gật đầu chọn con cá lóc cho mụ bán cá đập đầu. Nhạ nổi ôn: Không! Ông này xấu quá! Qua lời người thông dịch, chú rể người Hàn Quốc xuống tấn, gầm lên, xòe bàn tay ra định túm đầu, vặt tóc Nhạ. “Tại sao nó được quyền chọn, mà mình thì không?”. “ Thế nó có đánh mày?”. “Tao thách! Chỉ cần nó đụng đến sợi lông chân của tao, tao sẽ bước ra đường mà hô lên rằng tao sẽ ngủ với ai nếu người đó dần cho nó vô bệnh viện. Chỉ sáu tháng ra phố, Nhạ học được nhiều điều.
Nói bảnh vậy chứ tối đó về nhà Nhạ khóc. Mẹ làm thuê cuốc mướn nuôi hai chị em Nhạ bấy lâu giờ kiệt sức lắm rồi. Đêm Nhạ nghe tiếng mẹ trở mình liên tục, hẳn là nhức mình khó ngủ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Còn con Xíu, phải được tiếp tục đến trường thôi. Nay mai nó dậy thì, phải lo cho nó tươm tất hơn, không để nó như Nhạ chừ được. Cũng may ông trời thương cho thằng Cu khỏe mạnh. Nhưng lòng Nhạ vẫn không yên. Không có gì để bảo đảm với Nhạ rằng cột khói đồng làng Nhạ cứ thế cuộn vút lên cao mà không làm cay mắt Nhạ. Nhà Nhạ nghèo, nghèo nhất ấp, nhưng Nhạ không để người ta lựa chọn như lựa con tôm, con tép được.
Thằng Cu bú no rồi rật ra ngủ ngon lành. Nhạ không ngủ được ra hàng ba ngồi.
Con trăng rằm tròn vành vạch, nghiêng soi phả ánh sáng dìu dịu vào tận chỗ Nhạ ngồi. Vài cơn gió hiếm hoi, cây điều cành lá đong đưa. Thi thoảng xuất hiện những cánh dơi ăn đêm lượn quanh rồi nhanh chóng hút vào màng đêm. Xa xa tiếng chó sủa khan làm cho đêm càng thêm hiu quạnh. Nhạ không buồn, nhưng lòng Nhạ ngổn ngang. Sáng nay, người của công ty môi giới hôn nhân đã tìm đến nhà Nhạ. “Không phải đâu! Trông thế chứ người Nhật đấy. Người Nhật họ có văn hóa lắm, chứ không phải thứ lôm côm, vũ phu đâu. Chết vợ mấy năm rồi, hiện là trưởng phòng một công ty ở Việt Nam” – người đại diện công ty môi giới hôn nhân nói như trải thảm trước mắt Nhạ. “Chỉ cần cô kí nợ chúng tôi một số tiền và sẽ thanh toán cho chúng tôi sau đám cưới”.
Nhạ không còn là con tôm con tép nữa, nhưng sao mắt Nhạ cứ cay cay.
Thằng Cu mấy hôm nay thay sữa nên bị tiêu chảy. Nhạ xót cho con.
Trong khi hai bầu vú căng cứng, ướt cả ngực áo mà ti vi cứ rỉ rả “ sữa mẹ là nguồn dinh dưỡng tốt nhất dành cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ”. Đổi sữa, thằng Cu sút thấy rõ. Nhạ cắn răn chịu. Lắm lúc thương con vạch vú ra định móm vào miệng nó, nghĩ người ta làm vợ nhẹ nhàng, còn mình làm vợ sao con mình lại thiệt thòi. Mai đây nó còn phải xa cô, đêm ngủ với ngoại liệu thằng bé có còn cười trong mơ? Cô phải tập lần cho thằng bé nó quen. Mới tối qua thôi, đêm thằng Cu khóc đòi mẹ, ngoại dỗ mãi không nín. Nhạ xót, phải vô với nó. Thằng bé ôm chặt lấy tay mẹ, sợ mất. Nó ngủ mà hai giọt nước mắt vẫn còn ngân ngấn ở khóe mắt. Nhạ thức gần như suốt đêm, hôn không sót nơi nào trên người của con.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đất rộng người thưa, qua lại trên một con đường rồi cũng phải đụng đầu nhau, quen là vậy.
Lại mẹ góa con côi, suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, vất vả đưa hai chị em Nhạ qua thời thơ dại, thở còn không ra hơi lấy đâu nói cười xã giao, quen biết. Họ hàng thì còn mỗi bà cô ở đâu tận ngoài Trung, mỗi năm mưa lũ về mấy bận đến cái địa chỉ cũng bị cuốn đi mất tăm. Tính đi tính lại, khách mời không đủ hai bàn tròn. Tủi thân Nhạ khóc.
Đã có vài cơn mua đầu mùa. Từ búi cỏ ven đường, đến cái hàng rào dâm bụt nhà Nhạ cũng đã lú ra vài cái búp xanh, riêng lòng Nhạ héo hon. Người ta lấy chồng vui cả bến sông…!
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Vali theo chồng của Nhạ chưa đầy nửa. Nhạ chẳng sắm sửa gì ngoài mấy bộ đồ.
Tất cả còn để lại nhà: tiền cho mẹ, sữa cho thằng Cu, chiếc xe đạp mới cho út Xíu chuẩn bị vào năm học mới. Ngực áo Nhạ không còn ướt sữa nữa. Thằng Cu cũng đã quen với Enfagrow A+1. Riêng út Xíu dạo này thấy ít nói cười, thường trầm ngâm một mình. Nhạ biết không phải nó buồn vì Nhạ sắp đi xa. Nhạ chẳng từng xa nhà đi thành phố làm đấy thôi. Có những mảnh vụn lần hồi xâu chuỗi lại trong tâm hồn nó.
Út Xíu biết sâu hơn Nhạ nghĩ. Sáng út Xíu bỏ thêm vô vali của chị chiếc lược, chai dầu xanh. Nhạ tết tóc cho em, mái tóc dài mướt mượt. Con bé cũng biết gội đầu bằng dầu bồ kết rồi đây: “Em à, tương lai của em vẫn còn trong ngôi trường em đang học!”. “Dạ, em hứa với chị em sẽ tiếp tục học thật tốt”.
Ngoài sân con Mực già mắt kèm nhèm vừa rời gốc mít, chậm rãi đi vô cái hàng ba lát nền xi măng lâu ngày bong tróc loang lỗ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Nhạ nhác thấy rồi như chợt nhớ ra, cô vội chạy vào bếp bới một tô cơm đầy, không quên cho nhiều thức ăn mang ra:
– Tội nghiệp mày! Nhà tao nghèo không có đủ cho mày ăn, vậy mà mày vẫn không bỏ đi – vừa vuốt ve con chó, Nhạ khẽ khàng nhắc út Xíu: “Ở nhà em nhớ cho nó ăn đầy đủ, đừng để nó đói mà tội nghiệp”.
Tiếng xe rước dâu đổ xịt ở ngoài cổng. Cầm lòng không đặng, Nhạ bước nhanh ra sân để tìm bóng dáng con. Thằng Cu hôm nay ngoan lạ. Một tay bá lấy cổ dì út, chồm người vẫy chào mẹ. “Con nhà ai mà đẹp thế?” – có tiếng Việt trọ trẹ. Nhạ ôm lấy tay chú rể để đứng cho vững. Khói đồng nhà ai đốt sớm, Phả đến tận nhà Nhạ…