Cuộc thi Truyện ngắn TTGĐ 2018: Tình yêu cỏ lau – tác giả Bích Nhàn

Mời bạn đọc thưởng thức truyện ngắn Tình yêu cỏ lau của tác giả Bích Nhàn. Tác phẩm dự thi cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018.

Tác phẩm dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Ngồi tước những cánh lau, tôi đằng hắng mấy tiếng rồi nắn nót cất giọng oanh vàng:

– Xin tặng những ai đang yêu câu chuyện Tình yêu cỏ lau. Nghe xong chuyện này, cấm bạn khóc đấy!

– Làm như ai cũng mít ướt như mình!

Tôi dẩu môi làm mặt khóc rồi thủng thẳng kể:

– Ngày xưa, có một chàng trai nghèo. Chàng không có tài sản gì ngoài những giấc mơ – một cô gái có nụ cười mê hoặc với những bước đi vội vã. Lần nào tỉnh dậy chàng cũng nhớ như in nụ cười của nàng.

Rằm tháng này hãy đến giữa khu rừng có nhiều quỷ dữ để gặp cô ấy. Nhưng khi hoàng hôn buông xuống mà chưa ra khỏi rừng thì con sẽ bị lửa thiêu rụi! Nghe lời nhà tiên tri, chàng băng vào rừng tìm kiếm trong lúc cô gái đang một mình chống chọi với quỷ dữ.

Cô ngã quỵ, nằm sóng soài trên cỏ như con chim bị gãy đôi cánh. Khi chàng đến nơi thì bộ đầm trắng của cô đã đẫm máu. Chàng chạy ào đến bên cô, đặt lên đôi môi bé bỏng kia một nụ hôn cuồng nhiệt – mặc lũ quỷ đang sấn vào.

Khi tay một tên quỷ chạm vào người thì toàn thân chàng hoàn toàn bốc cháy. Sau này, người ta thấy ở giữa khu rừng bị cháy mọc lên một loại cỏ có hoa màu trắng, hình mũi tên, cánh mềm mại bèn đặt tên “cỏ bông lau ”.

Nhiều người còn nói, lúc đi qua cánh đồng cỏ lau thường nghe tiếng hát thiết tha: Nếu định mệnh chỉ được phép yêu trong những giấc mơ thì xin số phận hãy cho em được chìm sâu trong giấc ngủ. Để em được mãi mãi yêu chàng…

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Kể xong câu chuyện thì một giọt nước mắt rớt chạch xuống cỏ, gã kịp nhìn thấy, cốc đầu bảo mít ướt lủng cùi. Tôi vờ dỗi cười mếu:

– Kể hay không ?

– Định làm người kể chuyện cổ tích hay nhất hả ?

– Muốn trở thành câu chuyện cổ tích hay nhất!

– Hoang đường!

– Đằng ấy sẽ không băng rừng đi tìm cô gái ?

– Chỉ có cô gái cổ tích mới yêu trong những giấc mơ.

– Nhưng nếu có thật một cô gái như vậy ??

– Rõ ngốc!!

Bình đẹp trai. Gã có khuôn mặt của một vị thần. Điểm cuốn hút nhất là nụ cười nửa miệng. Nụ cười bí ẩn, cực kì làm người khác xiêu lòng.

cuộc thi truyện ngắn tiếp thị gia đình 2018 cuoc thi truyen ngan tiep thi gia dinh 2018
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

– Người tình trong mơ ơi, chàng có nghe tiếng em gọi ?

Chàng trai xoay người tìm kiếm xung quanh, ngơ ngác. Cô gái vẫn cứ da diết:

– Chàng ơi, đừng để em run rẩy trong những giấc mơ mịt mờ nữa!

Đấy. Tôi lại kéo gã vào đám cỏ. Không phải kể chuyện mà một hai bắt gã bẻ cỏ lau làm cho một chàng và một nàng rối. Gã tài hoa, tích tắc đã có hai diễn viên cỏ lau cho tôi trổ tài… “đạo diễn”.

– Em có xinh như trong giấc mơ của chàng không ?

Tôi để nàng rối ẻo lả lắc lư trước mặt gã rồi đưa chàng rối ra, lồng tiếng rất mềm, y như lời thì thào:

– Ở ngoài đời, nàng rất đẹp, rất ma mị.

Không để cho tôi cảm xúc dâng tràn nữa, gã tạt một gáo nước lạnh bằng cái giọng lầy đây muôn thuở :

– Trời ơi, đừng có cải lương nữa mà!

– Chàng … ơi ! Đêm nào em cũng mơ thấy chàng! Những giấc mơ em còn nhiều hơn những cánh lau.

Gã cầm tay tôi lại:

– Đừng diễn vở này nữa!

Tôi dí nàng rối vào mũi gã:

– Chàng ơi, sao nỡ phụ người trong mơ…

Thấy tôi không dừng, gã “quạu”:

– Từ nay không được kể chuyện Tình yêu cỏ lau nữa! Tui ra “chỉ thị” cấm!

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Tôi thụng mặt:

– Nhưng tui thích ??

– Đừng tự ám thị nữa! Chuyện nó ám vào người bây giờ!

Gã nói rồi đứng dậy, tôi cười hi hi chạy theo. Gã nhất quyết không ủng hộ. Gã không tin giấc mơ. Làm sao bây giờ, có nên kể với gã về những giấc mơ tôi ? Nhất định gã sẽ cù vào hông, bảo xấu máu nên cứ mộng mơ vớ vẩn.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Trong giấc mơ tôi luôn luôn có gã. Luôn luôn. Có hôm ngủ dậy, tôi còn thấy dấu nước mắt trên mi. Với gã, chuyện gì tôi cũng có thể thủ thỉ – trừ những giấc mơ. Sau này tôi nghĩ, hóa ra tình yêu là vậy, chỉ là cuộc chiến, chỉ là giấc mơ của một người.

Mọi chuyện cũng từ cái lần ấy. Cái lần tôi bị hỏng xe, lầm lũi dắt về giữa trưa. Trời nắng chang chang, tôi sắp khóc vì chiếc xe cà tàng báo hại cái chân rộp lên.

Rồi gã bất ngờ đứng trước mặt, lột chiếc áo trắng, trùm ào lên tôi và hét “Đen như mía lùi bây giờ!” khi tôi ngúc ngoắc chối từ. Chiếc áo lót mỏng tang không che hết làn da trắng đỏ và tấm ngực đang vỡ, cao vồng của chàng trai mới lớn.

Ngông nghênh bước dưới nắng, “chất” đàn ông của gã trai mang hai dòng máu rực lên như lửa, khêu cháy những nhịp đập đầu đời của cô bạn cùng xóm.

cuộc thi truyện ngắn tiếp thị gia đình 2018 cuoc thi truyen ngan tiep thi gia dinh 2018
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Toàn thân tôi lúc ấy là những giây thần kinh xao xuyến. Lạ lắm, khuôn mặt bầu bĩnh được bọc kín bởi chiếc áo trắng nhưng tôi thấy mặt nóng như rang. Chắc tại hương mồ hôi từ chiếc áo của gã cứ phảng phất. Hay tại giọng gã là lạ, lo lắng, bực bội khi thấy tôi lê la dưới nắng.

– Chân cà nhắc rồi kìa! Đưa xe tui dắt cho. Đạp xe này về trước đi !

– Không sao đâu! Tập thể dục cho có… eo.

– Có khùng mới thể dục giữa trưa ? Say nắng là ăn mày luôn!

Thái độ của gã hôm nay lạ quá. Tôi nín khe và nghe tim mình bấn loạn. Đạp xe về trước, bấm bụng: Không được căng thẳng! Bình chứ ai xa lạ đâu mà run với rẩy.

Ngày nào chẳng rề rà bên gã. Những hôm hai đứa lùa bò qua núi, gã cầm tay kéo thốc tôi lên, cả hai chễm chệ ngồi trên lưng con cộ qua sông.

Có hôm ra sông, Bình lặn xuống, cầm chân tôi xách ngược lên rồi cười sằng sặc mặc tôi oai oái la. Có khi hai đứa còn quàng vai bá cổ đi trên cát.

Thậm chí có hôm nhảy xuống lưng bò, tôi làm nhỏ, vờ đau chân để gã cõng đi trên cát rồi phóng xuống cười ha ha. Nhưng những hôm ấy tôi có thấy gì lạ đâu vậy mà hôm nay, chỉ bị chụp chiếc áo của gã lên đầu mà tim run bần bật.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Hôm đó về tới nhà, mặt tôi từ đỏ chuyển sang tái khi bắt gặp những vết máu trên chiếc quần lụa trắng. Đứng trong buồng mà cứ như đứng ngoài nắng cùng Bình vậy, tôi đến cứng người vì thẹn.

Lạy trời là gã không thấy, không biết. Những giọt máu đầu tiên, tôi đã nghĩ người đầu tiên thấy nó phải là mẹ. Giờ thì mặt mũi nào tôi dám gặp Bình nữa ?! Mẹ hỏi, sao lại có bộ dạng thẩn thờ như người bị mất đồ vậy? Tôi cười sượng sùng không đáp.

Tôi trốn Bình đi học sớm. Không ngồi trước sườn xe cho gã chở tới trường nữa. Về nhà thì lén lùa bò vào khu đất trống trong hóc núi, ngồi một mình, canh tới xẩm tối mới thúc bò về.

Hôm ấy lùa bò ra bến, gặp Bình giữ chân con cộ dưới bến sông tắm rửa. Thấy tôi, gã hét:

– Tui làm gì mà tránh mặt ?

– Không biết!

– Không biết thì đừng có trốn nữa! Bắt tui tìm hoài hổng mệt hả ?

– Tìm tui chi ? Đi học, đi chăn bò với người ta (ám chỉ Nhị ) thiệt vui mà!

– Nói dông nai gì đấy!? Mai mà không chăn bò cùng nữa thì tui đốt sạch rừng luôn!

– Làm gì đốt rừng trời ?!

– Thử coi mấy người nấp chỗ nào ?!

Gã “khó chịu”, tôi thấy vui vui. Có cái gì thiệt khó gọi tên. Thật rõ ràng mà cũng thật không rõ ràng.

cuộc thi truyện ngắn tiếp thị gia đình 2018 cuoc thi truyen ngan tiep thi gia dinh 2018
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Con gái con mắm, lớn tồng ngồng rồi, đừng có suốt ngày cặp kè với con trai! Mẹ la, tôi không hiểu nguyên do, có phần hoang mang vì tuyên bố cứ rề rà bên thằng Bình, coi chừng cái bụng chình ình ra là héo đời.

Rồi tôi cũng biết, cũng hiểu về cái dự báo chết người của mẹ. Đó là khi đôi tay sờ phải những đường cong uốn lượn trên người. Giờ thì không cần mẹ “khủng bố” tôi cũng biết là không thể đánh đu ngụp lặn dưới sông; càng không thể để Bình cõng và cầm tay cầm chân tung tăng trên cát nữa.

À, tôi không quên thủ thêm chiếc áo khoác dài. Lúc qua sông thì hấp tấp mặc vào, cài nút cẩn thận; kéo tà áo xuống, phủ kín phần dưới bụng. Nói chung, tôi cư xử rất “phải đạo”, rất ra dáng “gái nhà lành”.

“Gái nhà lành” lén mẹ tậu cái gương nhỏ để ngắm cây mũi gãy và đôi môi tròn đầy. Giờ thì tôi muốn làm đẹp, cái ước muốn đó lớn ngang tầm với lão nhà nghèo khát trúng số.

Cũng tại mẹ. Mẹ cứ khen, bé Nhị càng lớn càng xinh. Mẹ chẳng “ý tứ”, mẹ làm tôi hoảng. Là tôi sợ Bình cũng như mẹ, cũng để mắt tới nàng Nhị trong “Hội quán chăn bò”. Tôi cuống cuồng vì nàng làm gì chơi gì cũng cứ nũng nịu “anh Bình ơi, anh Bình à…”.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

– Hôm qua hai người làm gì trong rừng lau ?

– Hai người nào ? À, Nhị kêu tui vô bắt dùm tổ chim.

– Sao không kêu đứa khác ?

– Hỏi tui, tui biết hỏi ai ?

– Nàng thích ông rồi đó !

– Có cô em gái nào lại đi ghét anh trai ?

– Có người nào không cùng huyết thống lại trở thành anh trai ?

– Đời này chuyện gì cũng có thể …

Không lí sự lại cái “mồm loa mép dải” của gã. Đụng tới là cuộc sống vô thường, cuộc đời bất trắc. Lúc nào cũng như một nhà truyền đạo. Không được để cảm tính dẫn dắt, sẵn sàng chết vì yêu là mù quáng, là vô minh.

Cuộc sống nhiêu khê, muốn tồn tại thì lí trí phải mạnh, phải và phải…. Gã đối với tôi như người bề trên đối với một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện đời. Tôi không quan tâm những chuyện xa xôi như vậy.

Tôi chỉ biết là mình đang nhảy nhồng vì lo, nỗi lo nàng Nhị trắng trẻo cứ anh Bình ơi, anh Bình à… Không được! Tôi không để Nhị có cơ hội được nói được cười trong đám cỏ lau với riêng gã nữa.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Tôi rủ Bình lùa bò qua sông sớm, lấy cớ bò ăn nhiều cỏ cho mau phát tướng. Bình ok liền. Đầu giờ chiều, đám lau chỉ có hai đứa.

Dưới làn sóng trắng, tôi bẻ những bông lau mịn màng, tết thành vòng. Tôi rủ gã đóng vai chàng trai và cô gái trong giấc mơ. Gã hỏi, không thích múa rối nữa hả?

Tôi hếch mặt bảo muốn giấc mơ biến thành thiện thực. Bình không chịu, tôi khóc nhè. Điều kinh khủng nhất là bắt tui phải nhìn mấy người khóc!

Tôi không chịu cái kết dang dở, tôi kể lại câu chuyện bằng một cái kết có hậu. Hai đứa nhập vai rất tốt. Nàng thẹn thùng cầm bó lau trắng muốt. Chàng mạnh mẽ cài hoa lau trắng lên ngực rồi cầm tay nàng bước trên những bông lau.

Chàng bảo hoa lau giống bờm con chiến mã rước nàng về dinh. Nàng bảo hoa lau hình ngọn nến, đốt cháy những trái tim yêu. Rồi nàng ngốc ngếch làm Mị Châu, vừa đi vừa gỡ những cánh lau trên tay, rắc lớp lớp dưới chân.

– Mai mốt đằng ấy cứ lần theo dấu vết của cỏ lau mà tìm… – nàng “Mị Châu” làm nũng, nói như khóc.

– Lêu lêu cái mặt mít ướt! Nhão quá! Tui sẽ mang Mị Châu khóc nhè của tui theo, được chưa ?

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Tôi và Bình lớn lên cùng cánh đồng cỏ lau.

Khi đã là hai sinh viên, mùa hè về quê, hai đứa lại rủ nhau à vào ngàn lau. Tôi lại hí hửng bẻ những ngọn lau ngồi tết. Còn hớn hở mơ tới viễn cảnh mặc chiếc đầm xốp trắng bồng bềnh, viền những sợi đăng – ten tuyệt đẹp, rạng rỡ cầm tay Bình bước trên những bông lau mềm mịn.

– Cổ tích hiện đại sẽ có cô dâu hoa cỏ lau!

– Em phải là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian đấy!

Tiếng “em” phát ra ngọt xớt, vì nó quá ngọt nên tôi thấy bất an. Run rẩy! Bình nói xong thì nắm gọn tay tôi. Quả tim tôi bỗng như cây xanh trước gió, rung lên xào xạc.

Lòng tay tôi rịn mồ hôi. Rụt tay ra, Bình bóp chặt. Tôi ngoan ngoãn để yên. Nhìn qua đôi mắt gã, tôi mất bình tĩnh khi thấy lông mày nhíu vào căng thẳng. Hôm nay khuôn mặt gã có vẻ trầm ngâm, không hợp với vẻ sôi nổi khó nắm bắt của gã. Tôi “gắt”:

– Có chuyện gì ?

Gã im lặng, đưa tay ôm eo, ghì thật chặt tôi vào lòng, đến mức tôi thấy nghẹt thở. Rồi gã đặt lên môi tôi một nụ hôn, nụ hôn đầu dài hun hút. Có trời mới biết lúc ấy tôi đã say mê, ngây ngất đến chừng nào.

cuộc thi truyện ngắn tiếp thị gia đình 2018 cuoc thi truyen ngan tiep thi gia dinh 2018
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

– Ngày mai, ngày mốt… sẽ chỉ có cỏ lau thôi, em ổn không ?

– Nói gì đấy ?

– Ba về rồi, sẽ đưa hai mẹ con cùng qua…

Tôi thất thần. Nước mắt vỡ ra.

Gỡ những cánh lau, thả rơi lả tả trong gió. Hoa bay cùng những giọt nước mắt.

– Nhớ lần theo cỏ bông lau…

Bình đặt tay lên môi không cho tôi nói nữa, mười ngón tay đan chặt nhau. Hai đứa im lặng. Không phải sự im lặng nào cũng bình yên. Tôi nghe hồn mình nghiêng ngả như lau trước gió.

– Có khi nào anh sẽ không về ?

– Không một điều gì là chắc chắn nhưng dù ở nơi đâu anh cũng biết chắc là ANH YÊU EM, cô gái cỏ lau của anh!

Siết chặt tay nhau, tôi để đầu mình nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc của anh. Hứa ư ? Có quan trọng gì khi con tim đã tình nguyện đợi chờ….

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Mười lăm năm. Tôi hiểu được khái niệm mười lăm năm. Mười lăm năm mộng tưởng đã làm tôi hoàn toàn mất phương hướng. Nhưng tôi không có cách nào để cấm chàng trai cài lau trắng trên ngực lần về trong những giấc mơ.

Tôi thấy không ổn. Không thể ổn. Sao cứ phải là Bình, chỉ là Bình ? Đàn ông nhiều như lau trong rừng sao cứ chờ một người bặt vô âm tín. – mẹ xót ruột la. Nhưng giấc mơ tôi không nhường lí trí.

Vẫn là hoa lau, vẫn nụ cười ấy, vẫn bàn tay ấy… Nỗ lực chạy khỏi giấc mơ. Cố kết nối, cố lãng quên. Có nhiều thứ na ná tình yêu nhưng vẫn không phải. Toàn là “hàng nhái”. Ban đầu nồng nàn, thắm thiết, cuối cùng lạnh nhạt rồi chia tay. Vẫn là một vòng tuần hoàn khổ đau. Trầy trụa là tôi. Bầm dập, tê tái cũng là tôi.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018)

Cơ quan mới tọa lạc trên một ngọn đồi. Đây là lần thứ ba tôi chuyển công tác. Tin không, tôi chọn nơi thâm u, heo hút này vì … cỏ lau. Đến nơi đây, tôi bắt đầu mặc váy trắng, chỉ váy trắng.

Bên hông nội trú có con suối nhỏ, hoa lau trắng rợp một vùng. Những bông lau bồng bềnh, dập dìu, rạp mình trong nắng gió là cây thập giá cứu rỗi tôi. Những lúc chênh vênh, tôi lần tìm về phía cỏ lau. Lẫn mình trong ngàn lau, để những bông lau mềm mịn vuốt ve, tôi thấy mình nhẹ như chiếc lông ngỗng lơ lửng bay trên những đám mây lau.

Mười chín tuổi, chỗ trống trong tim tôi Bình đã chiếm hết. Nó khiến tim tôi bây giờ hoàn toàn là những khoảng trống, không sao lấp nổi. Chừng nào thế gian này hết hoa lau thì em mới hết chờ đợi. Tôi lại ghi câu ấy lên quyển lịch của mình, lại bước vô định tới rừng lau.

Rừng lau vẫn vậy, hoa lau vẫn nở trắng trời nhưng chẳng có một bông lau nào thuộc về tôi.

Tác giả: Bích Nhàn
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua