Tác phẩm Cô gái mặt trăng của tác giả Xuân Nguyệt Lâm dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!
Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bà Tám, chủ xe bánh mì ở đầu hẻm bán ngày cả ngàn ổ lãi bạc triệu tự nhiên sang xe; cho mướn nhà suốt ngày chạy lòng vòng trên đường phố làm cho bao nhiêu người; trót ghiền hương vị bánh mì của bà; say đôi mắt lúng liếng của bà tấm tắc thèm, ngơ ngẩn nhớ.
Có người bảo rõ ràng nhìn thấy bà Tám ngồi sau xe thằng đã từng làm thợ hồ xây dựng căn nhà kế bên xe bánh mì. Cái thằng trắng như hòn than bóc nõn; mặt mày lồi lõm lởm chởm như cái sân phơi bắp; nhìn lại hiền hiền đần đần như người sống trong hang núi lâu năm; nhưng chỉ được cái cơ bắp còn hơn khối anh ở phố bỏ công tập tạ vài năm.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đám đàn bà ngồi lê chưa có nghiệp từ bé (chứ đùng nói là thất nghiệp); nhan sắc dưới điểm năm còn tỏ vẻ khinh bỉ; dùng hình tượng giả dụ như cái thằng ấy xin hôn một miếng vào má; trả trăm ngàn ngàn đồng cũng chịu. Vậy mà… Hai người chở nhau, khoảng cách bằng không, ôm xẹo nẹo lắm; còn tí tởn cười, mụ Tám này già còn ngựa, đi dụ con nít; gấp đôi tuổi con người ta mà đi phá đời trai của nó.
Người sống lâu năm trong hẻm thì thương: Bà Tám thiếu thốn tình cảm nhiều rồi. Cái thằng chồng đã sống với bà; đúng là những thằng vũ phu ngoại hạng đánh bà như vật thịt. Bà Tám bán bánh mì suốt ngày đứng chôn chân dưới cái dù dương lên trước nhà; phải cười, phải nói, phải thoăn thoắt tay dao xẻ bánh, nhận đồ chua, kèm chả, xịt nước tương, rắc muối tiêu… nói tóm lại là mặt chỉ cắm vào bánh mì; và các thứ có liên quan chứ có ăn chơi hưởng thụ gì vậy mà mặt mày vẫn sưng phù lên thường thường.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Còn cái thằng bà gọi bằng chồng; không phụ vợ thì thôi còn thuộc hàng ông dở ông thằng dở thằng. Bà Tám cung phụng sung sướng thế mà người ốm tong tong; thầy tướng số phán mấy thằng cha ốm teo đít thế tính tình nó cũng teo tóp; nhỏ nhen lắm. Bao nhiêu người lên án; toàn là khách yêu cái hương vị ngọt ngào và bàn tay thoăn thoắt của bà; nào là còn sống với thằng chả cũng không yên thân mà làm ăn; nào là đà này có ngày nó cho đi ngủ với con giun, con còn nhỏ, ai nuôi; nào là người như bà Tám khối người mê, tuổi mới ngoài bốn mươi tội gì đầy ải tấm thân…
Và bà Tám dứt ra khỏi cái thằng đàn ông hơn mười năm; bà gọi bằng chồng bước vào cuộc phiêu lưu tình ái. Bà vẫn bán bánh mì; nhưng bàn tay thoăn thoắt nhanh hơn, người ta không còn thấy mặt bà bầm tím nữa; không thấy hàng nước mắt chùi vội còn khuôn mặt thì bừng lên; toàn thân như có lửa, cứ hừng hực, hừng hực. Chính vì thế, khách nam tuổi xồn xồn đến xe bánh mì nấn ná lâu hơn; rồi xuất hiện những ông không đến để mua bánh mà là để … buôn dưa lê.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Rồi nhìn nhau tí tửng, rúc rích cười, rồi bà Tám biết thế nào là thứ bẩy; chủ nhật, hai ngày ấy dứt khoát là hạ dù, không bán buôn gì hết; con người không phải con trâu, làm nhiều để làm gì; để chết lấy tiền đốt xác chắc… Và người ta đã thấy cảnh bà Tám không làm chủ tay lái cái xe tay ga mới tậu cáu cạnh nữa; có tài xế đưa đón rồi, đếm cũng đầy bàn tay. Nói có sai đâu, người như bà Tám; rảnh ra đàn ông bu đến có nước chất lên xe tải mới hết.
Nhưng rồi từng người tình bỏ bà Tám ra đi chỉ còn cái xe bánh mì là trường tồn; thì bà thay người mới, đời thiếu cái gì chớ đâu thiếu đàn ông. Chả biết bà Tám mất gì nhưng mặt không sưng, lệ không chảy; về mặt hình thức thế là ổn. Mà cũng tại cái xe bánh mì của bà nó đẻ ra nhiều tiền quá; nên bọn đàn ông thích ăn không ngồi rồi nó cứ nhòm ngó vào đấy. Bà Tám lại hay cảm động vì những câu nói bọc đường; biết là cái ngữ đàn ông ấy thì làm sao mà tử tế được nhưng vẫn dính dài dài.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Người khác không chịu: Khối người làm ra tiền nhiều hơn bà Tám sao vẫn lấy được chồng đoàng hoàng; nhà cửa kinh tế phát lên vù vù. Tại cái ngực bà Tám thì có; nó to quá, căng quá mà cứ hếch lên khiêu khích. Bà mặc áo trễ cỗ; trễ toạc xuống đến vai; bà đứng bán bánh mì lâu lâu lại xách cái cổ áo lên một cái nên gây chú ý cho mấy thằng chả ra gì. Bà mà mặc áo cổ kín thì là chuyện khác. Mà cũng có khi tại con mắt bà, nhìn gì cũng lúng liếng như mắt chim.
Thế nên bà Tám gặp thằng trẻ ranh từ quê mới lên, ngoan hiền; nghe theo lời bà, nó quan tâm, nó ngưỡng mộ bà Tám; nó lại ân cần thương yêu thì bà bỏ bê xe bánh mì là phải. Bà Tám đang yêu, yêu đến quên công việc của mình; một công việc với thu nhập cao ngất trời so với thu nhập chung của dân cư trong hẻm lao động; không khỏi làm cho nhiều người xuýt xoa. Thằng trai trẻ làm phu hồ kiêm luôn chân bảo vệ công trình; buổi tối ngồi vẩn vơ hóng gió; ngưỡng mộ bàn tay thoăn thoắt của bà Tám thì nhìn hoài.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Mà chả lẽ chỉ nhìn hoài bàn tay cũng sinh chán còn mỏi cổ; nên nhìn sang chỗ khác mà nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp. Rồi buổi khuya thấy bà Tám ì ạch đẩy xe bánh mì vào nhà thì sang phụ giúp; một lần, hai lần, ba lần thì mong đến khuya để được phụ. Vô tình đụng tay, một lần, hai lần, ba lần; rồi vô tình quẹt sang chỗ khác, rồi vô tình bị quẹt mà quẹt chỗ nào cũng thấy điện giật tê tê. Vậy nên thằng nhỏ mất đời trai đi làm tài xế chuyên nghiệp; cho bà già hơn nó trên hai chục tuổi.
Làm tài xế từ sáng, theo bà chủ trên từng cây số, đến khuya chở bà chủ vào nhà; thì vào theo luôn chứ biết về đâu bây giờ. Bà Tám dư sức lo cho người tình, tiền bà không thiếu; tiền để dành, tiền cho mướn nhà hàng tháng, bà chỉ thiếu tình, với bà không thiếu gì khổ bằng thiếu tình bởi thế bà Tám xin vắt kiệt sức lực vì tình.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bà Tám bắt nhỏ con gái lên mười bà được chia từ cuộc ly hôn ban đầu bằng ba. Có sao đâu, ba hay bốn gì cũng được, miễn là má nó vui, má nó cho tiền đều đều. Thằng phu hồ theo bà Tám mới ba tháng cũng oách ra rồi. Da cũng đã nhợt bớt màu, cơ bắp được dịp cuộn lên, nó đã biết mặc sơ mi, biết đóng thùng và đi giầy tây cồm cộp nghe như tiếng chân trâu xổ chuồng.
Chuyện bà Tám đi lại với người tình bé nhỏ cũng không cần dấu giếm nữa. Người ta dùng cái hình tượng nhu cầu thể hiện tình yêu của bà Tám chẳng khác nào nhu cầu được xả khi bị … đau bụng mà đau bụng thì có mấy ai nín được bao giờ, nín nó còn tè le phát khiếp. Vậy nên bà Tám thản nhiên ôm eo, thản nhiên rúc vào lưng người tình nhỏ còn người tình nhỏ thì thản nhiên thể hiện bản lĩnh nam nhi, chở che, đùm bọc người tình già. Họ nói chuyện với nhau trong trỏng, đây là lúc có mặt thiên hạ còn vắng họ nói thế nào có trời mới biết nhưng mắt họ nhìn nhau thì rõ là có men tình.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Người đàn bà đang tuổi hồi xuân, sức và tình dồn nén nay có dịp bùng lên dữ dội còn người tình nhỏ hừng hực sức trai, đam mê với những háo hức đầu đời hỏi sao không say, không mê mê, u u. Đũa lệch à, thì bà Tám đang so cho bằng, nhất định sẽ bằng mà trong tình yêu hãy đừng quan tâm đến yếu tố tuổi tác.
Người ta thường chỉ trích bọn thanh niên ăn chơi nhưng nhìn bà Tám ăn chơi thấy khiếp. Vì bà có tiền, bà làm chủ tài khoản của mình, có kinh nghiệm tình trường thì bọn trẻ thua đứt là phải. Bà cho mướn mặt bằng bán hàng, tân trang lại nhan sắc cho xứng với người tình. Bà đi và đi, đi lòng vòng trong phố, đi du lịch; đi cúng chùa, chỉ trừ đi ra mắt hai họ hàng. Bà mua sắm, bà chưng diện kể cả cho đứa con gái nhỏ. Cuộc đời đang mỉm cười và ưu ái với bà; bà đang cười tươi với cuộc đời.
Nhưng cuộc vui nào cũng có đỉnh của nó; lên đến đỉnh thì người ta sẽ phải xuống bởi người ta sẽ biết sợ cái chon von; chót vót của cái đỉnh mà người ta từng ao ước. Người tình mụ mị của bà Tám cũng có ngày khôn ra và biết nghĩ khác đi những thứ bà Tám đã vạch cho nó; thì cứ nhìn tốc độ chuyển biến của nó thì biết. Bà Tám sai lầm, bà Tám tút người tình thành chàng trai sành điệu và ga lăng để thỏa hai con mắt của bà, thỏa niềm tự hào và lòng kiêu hãnh của bà mà đúng ra bà phải thực hiện chính sách ngu dân lâu bền để nó hoàn thành với chức năng là người tình nhỏ thủy chung hay là một nô lệ tình cho suốt cuộc đời bà.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Bà Tám có hồi xuân, có kinh nghiệm tình trường thì cũng không thể địch lại cái thằng trai sức trâu. Bà Tám có tút, có sửa thì bà vẫn là bà Tám U năm mươi. Và thằng con trai, có u mê; có mù màu hay mụ mị gì đi vì tình; thì cũng phải có lúc nhận ra sự thật bởi cũng như bị chích thuốc mê; ắt có lúc người ta tỉnh.
Người ta lại nghe thấy những trận cãi vã; mặt của bà Tám lại bị cửa đụng cho bầm như cái ngày sống với thằng chồng vũ phu – là bà nói thì biết thế – Mà cái thằng trai trẻ này coi bộ nó còn mạnh tay hơn anh chồng ngày xửa ngày xưa của bà. Nó lại thô lỗ trong lời ăn tiêng nói, vì nó là người ngắn chữ mà lại, chả bù cho cái thời lúc nào cái mặt đần đần của nó cũng ngây ngô cười.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Đã nghe bà Tám lên giọng tao có thể đẻ ra mày; đã nghe người tình nhỏ trả treo…Ngay như anh chàng mướn nhà bán bánh mì cũng đụng vạ lây, “vợ chồng” bà Tám ra vào xào xáo, cãi lộn om sòm làm khách cũng lánh xa. Mà khách mê cái món bánh mì do bà Tám cắt, bà Tám kẹp, bà Tám xịt, chỉ là bà Tám, không ai khác, hãy đừng mạo danh bà Tám.
Một năm sau ngày bỏ xe bánh mì chạy lông nhông, bà Tám lại về đúng cái vị trí khi xưa mà bà đã đứng chôn chân từ sáng đến tối. Kệ xác cái thằng trai trẻ, bà tống nó ra khỏi nhà, bà không thể tiếp tục làm nô lệ đủ thứ của nó, chán rồi, kiệt rồi, cả sức lẫn tiền. Bà có nhà, có con gái yêu, có những khách hàng yêu mến và ủng hộ cho bà, tội gì đi theo một thằng chỉ có duy nhất một thế mạnh cơ bắp.
(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Những lúc thật lòng, bà Tám lại xuýt xoa với đám đàn bà vô công rồi nghề: Hú vía, may mà không đi Từ Dũ nhờ y học can thiệp; để có một đứa con, với người tình.
Tiếp Thị Gia Đình