Vòng sơ khảo Truyện ngắn TTGĐ 2018: Lớp tôi – tác giả Thanh Bình

Mời bạn đọc thưởng thức truyện ngắn Lớp tôi của tác giả Thanh Bình. Đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Tác phẩm Lớp tôi của tác giả Thanh Bình dự thi Vòng sơ khảo cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018. Mời bạn đọc thưởng thức và đừng quên Like bình chọn để tác giả có cơ hội bước vào vòng Chung kết nhé!

Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018 vô cùng hấp dẫn; cho những tác giả chiến thắng. Trong đó, giải đặc biệt lên đến 15.000.000 đồng cùng nhiều phần quà từ nhà tài trợ.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Ngoài sân, vài tia nắng len lỏi chen qua kẽ lá. Với cái nắng nửa oi, nửa diệu của cuối ngày. Như thế, đủ biết tiết học cuối cùng cũng đang dần nhẹ trôi theo. Vậy mà đã lố mười phút mà thầy Đức cũng chưa đến lớp. Cả lớp tôi nháo nháo hẳn lên. Người thì lo, không còn đủ giờ để kiểm tra một tiết như thầy Đức thông báo. Kẻ thì mong thầy Đức gặp chuyện gì, để không phải kiểm tra. Vì chưa kịp ôn bài hay thời gian ít quá, sẽ mang lại kết quả không như ý.

Trong sự huyên náo đó, nhóm “Ngủ Lông Công Chúa” lớp tôi là trội hơn hẳn.

Các thành viên trong nhóm vừa đẹp, vừa giàu, vừa học giỏi; và nhất là quậy khỏi chê. Nổi bật trong khu vực kiêu hãnh ấy; cô nàng chủ hụi mang tên Thanh Vân. Đẹp, giàu và chỉ thích quậy. Chủ hụi kiến nghị sẽ phá cầu dao điện để hủy giờ kiểm tra. Năm chịu, năm không, chủ hụi phân vân. Bỗng cái đồng tâm, phát ra từ Lớp Phó Kỉ Luật. Nhỏ Hoàng “Ô Môi ” như là lực Bovinal; cuốn chủ hụi theo chiều gió. Nước này, phần năm không chịu trong đó có tôi; thương tiếc chia buồn cho cái cầu dao điện.

– Xong chưa, giọng nhỏ Hoàng thôi thúc :

– Chưa đâu, ráng thêm một tí nữa – Chủ hụi giải bày và lo lắng – Trời ạ! Sao dzầy nè ,cầu dao điện chưa xụi mà gót giày tui thì sắp lìa khỏi đế.

– Chết! Thầy Toán lên tới cầu thang rồi – Hoàng hì hà,hì hục chạy báo tin.

– Hú hồn,hú vía – Chủ hụi ôm ngực ,thả lỏng mình vào chỗ ngồi rồi cảm thán – Xem như chiều nay,một chân thấp, một chân cao cho sock.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Lúc này, thầy Đức đã hiện ra nơi cửa lớp. Sự im lặng trong tư thế chỉnh trang; nghiêm túc chào thầy Đức mà lớp tôi đang thể hiện. Không biết có đúng theo nghĩa tác phong mà người học sinh phải luôn hiện hữu. Hay là im lặng trong sự sợ hãi; thầy Đức sẽ sớm phát hiện ra “Cầu Dao Điện” bị lớp tôi phá. Ám ảnh cho nỗi sợ đó; chính là hình phạt khó tránh khi thầy Đức sẵn sàng xuống tay. Sau bước chân vội vàng, hối hả, thầy Đức ban lệnh.

– Chào các em! Các em có thể ngồi.Hôm nay, chúng ta học bài tiếp theo.

– Sao dzậy thầy! Còn kiểm tra thì sao đây thầy?

Cả lớp đồng thanh tiếc nuối trong sự âm thầm cám ơn thầy. Riêng nàng chủ hụi thì ậm ực cho hành động chẳng được tỏa sáng. Có tiếc, chỉ còn ôm tức vào lòng, khi cứ nghĩ đến gót giày bên mất, bên còn.

cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018

– Tuần sau,chúng ta sẽ làm bài kiểm tra. – Thầy Đức ung dung,thản nhiên nói.

– Nhưng chúng em đã xem bài rồi mà thầy – Một số lên tiếng giả giọng càu nhàu .

– Người ta chết còn phải hấp hối nữa là – Thầy Đức thản nhiên giảng nghĩa. – Lớp phó kỉ luật đâu? Sao không mở đèn lên cho sáng. Bộ các em thích mang kính cho thành người trí thức trong tương lai hả.

– Thầy ơi! Hình như nguồn điện bị hư thì phải – Hoàng “Ô Môi ” giả giọng thông báo.

– Đâu! Để tôi xem nào. – ThầyĐức lo lắng tiến về cầu dao điện – Sao lại thế này ! – Thầy Đức bắt đầu tỏ vẻ ngạc nhiên. Với hiện tượng,cầu dao sẽ không nối tiếp với mạch điện. Nếu không có cánh tay của thầy chống đỡ. Quan sát, nghiên cứu, nhận xét, thầy Đức gắt giọng – Ai vừa mới phá hỏng cầu dao điện thì tự giác trình diện.

Một âm thanh im lặng trôi.

– Sao! Không tự giác mà để tôi phát giác chứ gì.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Dứt câu,thầy Đức với bộ dạng chấp hai tay sau lưng. Rảo quanh từng hàng ghế,chăm chú vào từng nét mặt để kiểm định. Thầy Đức chợt khựng lại; khi phát hiện ra giày cao gót của nàng chủ hụi bên thấp, bên cao.

– Tôi tìm được thủ phạm rồi đấy. Hồi nãy ,khi vừa đặt chân lên bậc tam cấp. Tôi đã nghe tiếng í ới,hốt hoảng từ phía lớp các em. Hóa ra là trò phá hỏng “cầu dao điện” để khỏi làm bài kiểm tra chứ gì.

– Dạ đâu có! -Cả lớp đồng thanh.

– Trả lời rồi sao? Tôi cứ nghĩ hôm nay, cả lớp đều bị khiếm thính hết cả – Trở về bàn giáo viên, thầy Đức nghiêm giọng

– Cả lớp đứng lên. Một là tôi trình lên văn phòng, để ban giám hiệu điều tra. Hai là chính thủ phạm ra đầu thú. Ba là tôi sẽ cho làm bài kiểm tra như thông báo.Bốn là tiết học sau,vào giờ của tôi, cả lớp phải học ở phòng tối. Năm là tôi sẽ gọi một em thay lớp,lên làm bài tập mới, khi tôi chưa giảng và điểm đó tôi sẽ tính vào sổ hẳn hoi.

– Trời ạ! Sao hôm nay thầy căng thẳng dzữ dzậy trời – Cả lớp bắt đầu huyên náo.

– Im lặng! Sao? Năm điều kiện của tôi,thỏa mãn với phương trình của các em chưa? Ban cán sự lớp đâu? Đồng tình hay biểu quyết?

Tất cả ban cán sự nhìn nhau để tìm ý chung.Tôi, lớp phó học tập phát kiến.

– Dạ thưa thầy! Em đồng tình ở điều kiện thứ năm của thầy.

– Tốt! Nhưng có điều, người lên bảng là do tôi chọn, chứ không phải là em tự nguyện đâu nhé.

Cả lớp bắt đầu xanh máu mặt.

– Chủ hụi đâu? Xin mời lên bảng giải quyết vấn đề.

– Thầy! Sao lại là em?

Chỉ tay về phía cửa lớp, thầy Đức nói:

– Cầu dao điện này, theo tôi nghĩ. Tự nãy giờ, nó cũng luôn hỏi, tại sao em lại trút hết gánh nặng vào nó đấy.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Tới nước này, thì không phải chủ hụi đầu thú khai nhận; mà hầu như toàn thể lớp tôi gật đầu khai nhận theo biên bản của thầy Đức. Bản năng kiêu hãnh đã chạy trốn phương trời nào. Để tính cách một chủ hụi ỉu xìu lê lết tấm thân ngọc ngà; không giày lên hành hình nơi bục giảng.

– Nhắc đi,bắt đầu phương án nào cho hợp lý – Liếc ngang xem xét sự quan sát của thầy Đức. Liếc dọc tìm sự hỗ trợ của đồng minh. Mai Thanh lớp phó “Văn Thể Mỹ” chỉ chỉ ngón tay về hướng sổ giáo án; trên bàn thầy Đức. Như tia sáng, chủ hụi chớp cơ hội. Vì biết rằng, thầy Đức sẽ không tìm ra kế hạ sách của Mai Thanh.

Lúc này, quả thật như suy nghĩ của chủ hụi. Thầy Đức cứ chăm chú khảo sát hiện trường; chiếu tướng về phía lớp phó học tập, bởi thầy sợ tôi sẽ tiếp sức cho qua nạn. Dẫu sao, thì chúng tôi trong mắt thầy là “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò “. Ung dung, tự toại cho tài đào tường, khoét vách. Nàng chủ hụi đánh thức thầy Đức trở về thực tại với giấc mộng giữa ban ngày.

– Báo cáo thầy! Em đã hoàn thành phần giải quyết vấn đề. Xin thầy cho em ý kiến. Phần kết thúc vấn đề là mấy điểm ạ!…

– Hả! – Sự ngạc nhiên tiếp tục hiện rõ trên gương mặt thầy Đức – Em nói mau,em đã photo từ ai?

– Dạ….dạ….

– Ngập ngừng gì nữa, lúng túng gì nữa. Nãy giờ,tôi không rời khỏi vị trí lớp phó học tập. Vậy mà em đã hoàn thành một cách tốt đẹp hơn tôi tưởng.

– Dạ – Chủ hụi gãi đầu.

– Ai đã tiếp sức. Chẳng lẽ lớp này có ma thuật.

-Dạ ! Không có ma thuật đâu thầy,mà là em photo của thầy.

(Cuộc thi Truyện ngắn Tiếp Thị Gia Đình 2018) Giây phút phạt đền kết thúc. Chủ hụi lớp tôi hân hoan như vừa trúng mẻ lớn. Nàng hiên ngang về chỗ, như thể tóm được con hụi đã ăn quịt từ lâu …

Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua