Bạn muốn mua ti-vi? Trước khi kể vào chuyện dài, muốn cho mọi người xem một bức ảnh này. Có nhà ai như nhà mình không? 2018 rồi vẫn còn dùng cái ti-vi đít lồi mà người đứng dưới hét, người đứng trên chỉnh ăng-ten như thế này không.
Bạn muốn mua ti-vi?
Sau khoảng hơn 15 năm gắn bó, thì hôm nay; mình đã chính thức chia tay chiếc ti-vi đầy kỷ niệm này; để chào đón một thành viên mới coong đến gia đình. Phấn khởi vô cùng. Với mọi người, có lẽ mua được 1 chiếc ti-vi; là điều không quá khó khăn. Nhưng với nhà mình, nó là sợi dây gắn kết với thế giới màu sắc bên ngoài; của đứa em gái bị tàn tật của mình, cũng là cả giấc mơ của người mẹ lam lũ, nhọc nhằn và bất hạnh…
Mình ra trường được hơn một năm và đã đi làm rồi. Trước kia, gia đình mình có bố mẹ; mình là chị cả, dưới mình còn có ba đứa em gái nữa.
Nhà mình ở làng khó khăn lắm; bố mẹ mình lấy nhau do ông bà sắp đặt. Bố mình cũng là kiểu người làm công việc chân tay; khi phụ hồ, lúc công nhân thời vụ, nhưng lúc làm lúc chơi, tính tình ảnh hưởng từ thời xưa của ông bà; nên gia trưởng, thích rượu chè..
Mẹ mình thì làm việc đồng áng, quanh quẩn trồng rau; nuôi mấy con gà, con lợn để kiếm đồng ra đồng vào nuôi mấy chị em ăn học. Cuộc sống sẽ cứ bình thường như bao gia đình khó khăn ở quê khác; nếu bố mình không phải là người chẳng coi con gái ra gì, và càng coi thường mẹ mình khi chỉ đẻ được con gái.
Bạn muốn mua ti-vi?
Rồi bố uống rượu, mỗi khi say về là đập phá đồ đạc. Mẹ mình mỗi lần như thế chỉ khóc hết nước mắt; rồi lấy tấm thân che chiếc ti-vi khỏi những trận đòn roi, ném đồ của bố. Mọi người sẽ hỏi tại sao mẹ lại chẳng che chắn cho đàn con. Đơn giản thôi, vì gia tài lớn nhất của mẹ là chiếc ti-vi đít lồi. Phần vì nó là thứ có giá trị nhất trong nhà từ khi bố mẹ cưới nhau. Phần nữa vì chiếc ti-vi này là thứ duy nhất; kết nối với thế giới bên ngoài của đứa em bị tàn tật chẳng thể tự mình đi được; cũng chẳng được đi học.
Rồi bố mình lấy vợ hai; ngang nhiên trước mặt mẹ mình cùng bốn đứa con mà bố cho là bốn con vịt trời nuôi tốn cơm. Mẹ mình cũng vì thế mà buồn khổ khá lâu. Trong khoảng thời gian mình đi học đại học, có cái lạ là từ hồi bố bỏ đi; đêm nào mẹ cũng không tắt ti-vi, để cả đêm, kể cả khi toàn tiếng mất sóng lèo xèo.
Bạn muốn mua ti-vi?
Mình cũng hiểu, những người cảm thấy cô đơn, buồn khổ; sẽ sợ sự im lặng và yên tĩnh. Cái ti-vi giờ không chỉ còn là bạn của em gái mình, mà còn là thứ kéo mẹ mình ra khỏi sự bất hạnh, buồn khổ của một người cả nghĩ.
Nửa năm vừa rồi, mình bắt đầu xin được công việc thực tập; hoàn thành công việc khá tốt nên được đánh giá là chăm chỉ. Lương mình làm ra một phần để lo cho cuộc sống trên thành phố; một phần gửi về cho mẹ để nuôi và lo cho các em ăn học. Bấy giờ; mình lại có thêm một ước muốn nữa là sắm cho mẹ và các em một chiếc ti-vi mới, vì năm ngoái; chiếc ti-vi đít lồi ở nhà mình đã chính thức không dùng được nữa do người ta không phát sóng ăng-ten nữa.
Bạn muốn mua ti-vi?
Tết vừa rồi, dù lương còn thấp, nhưng mình vẫn quyết mua cho mẹ một chiếc ti-vi to đẹp như các nhà ở thành phố bằng cách trả góp. Lúc điền form trả góp, mắt mình cứ đỏ hết cả lên khi nghĩ lại bao kỷ niệm cơ cực của mẹ và các em, rồi lại tưởng tượng ra cảnh mẹ với đứa em tàn tật của mình sẽ vui thế nào. Cảm giác cứ say say nôn nao sao ấy!
Nôn nao vì giấc mơ của em gái mình từ nay sẽ sắc nét hơn, và mình biết mẹ mình sẽ có một người bạn mới, giúp vơi đi phần nào nỗi cô đơn của người phụ nữ mà mình từng cho là bất hạnh. Mình còn muốn lo cho các em ăn học đầy đủ, mua cho em gái cái xe lăn, sửa được căn nhà cũ nát và sắm cho mẹ nhiều thứ để phần nào bù đắp cho mẹ những thiệt thòi trong đời. Mình nghĩ khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua được. Mình tin chỉ cần chăm chỉ và cố gắng, điều gì mong muốn rồi cũng đạt được thôi.
Tiếp Thị Gia Đình