Đây là bài viết từ tài khoản Offtopic_bear trên Reddit; bình luận về thông điệp chủ đề có nội dung: “Thay vì nhắn tin chúc ngủ ngon cho những cô nàng thậm chí còn chẳng thích bạn; hãy gửi lời chúc ấy đến bà của bạn và nói rằng bạn yêu bà biết nhường nào. Điều ấy tưởng như tầm thường với bạn; nhưng sẽ khiến bà bạn vui cả tuần đấy!”. Hãy đọc và gọi cho bà bạn nhé!
Ngày mai nữa là hết đám tang của bà tôi.
Hôm nay có rất nhiều người đến phúng viếng. Nếu bà ở lại lâu hơn chút nữa thôi; thì thứ hai tuần tới, bà sẽ thọ 96 tuổi. Chúng tôi sống trong một đại gia đình; có truyền thống cùng nhau ăn tối vào mỗi Chủ nhật; và đã thực hiện điều đó được hơn 50 năm (năm nay tôi 40 tuổi). Sau khi ông tôi mất vào 10 năm trước (ông là một cựu binh Thế chiến II, là tù binh trong trận Ardennes); bà cũng vì buồn rầu mà sinh bệnh. May mắn là chúng tôi vẫn có đủ tiền để thuê một người túc trực cạnh bà 24/7 sau khi ông mất. Gần một năm sau; bà cũng mất trí nhớ dần. Gọi cho bà bạn nhé!
Tôi dành trọn thời gian của mình để kề cận bên bà trong những ngày cuối.
Nếu bây giờ được chọn lựa lại; tôi vẫn sẽ không đánh đổi bất cứ thứ gì cho khoảng thời gian đó. Tôi gần như là một đứa con hoang đàng của gia đình; nhưng tôi mừng vì mình đã ở nhà lúc đó. Bà là người bà cuối cùng của tôi; nên khi bà ra đi, tôi chắc từ giờ mọi thứ cũng sẽ khác. Trong những đứa con của bà, mẹ tôi là út; một người chú đã mất, hai người còn lại cũng không được khỏe lắm. Rồi họ cũng sẽ không còn nữa, những tối Chủ nhật quây quần bên mâm cơm; rồi sẽ ít người hơn và vĩnh viễn mất đi.
Thế hệ của họ, những con người sinh ra trong thời đại khủng hoảng; (thời kì bùng nổ trẻ sơ sinh “baby boomer” vào khoảng 1946 – 1964 ở Anh, Mỹ, Canada và Úc); không ai còn nhiều thời gian nữa. Những bậc cha chú, có thể họ già cỗi và lạc hậu hơn chúng ta. Nhưng với tôi, vốn sống và những lời khuyên của họ luôn chân tình, quý báu và hữu ích; nếu bạn chịu lắng nghe. Không phải lúc nào họ cũng sẽ đồng tình với bạn; nhưng như thế không có nghĩa là bạn cứ phải xa lánh, né tránh trò chuyện cùng họ. Dành thời gian cho họ nhé! Gọi cho bà bạn nhé!
Những ngày trước đó không lâu, tôi có linh cảm thời điểm của bà đã gần kề.
Vào Lễ Tạ ơn, tôi để ý bà bị đau chân; và quyết định dành cả tuần tiếp theo để ở cạnh và chăm sóc bà; – một người thân mà tôi đã không gặp trong suốt thập kỷ qua. Ngày tôi về nhà và bước vào phòng; bà như được hồi quang phản chiếu.
Lần đầu trong nhiều năm trời; bà hoàn toàn tỉnh táo. Bà bắt đầu nói, và suốt 15 tiếng sau đó, bà hồi tưởng và kể lại chuyện đời mình; từ khi còn là đứa trẻ đến bây giờ. Bà nhớ tất cả mọi người. Bà gọi tên họ. Bà muốn biết Jodie yêu quý (cách bà gọi ông tôi) của mình ở đâu. Họ đã cưới nhau được 68 năm cho tới khi ông mất. Đau lòng lắm, nhưng cũng trân quý lắm. Bà gọi tên mẹ tôi. Và lần đầu kể từ năm 2009, bà gọi tên tôi. Gọi cho bà bạn nhé!
Ngày hôm sau, bà quay về lại cái kén xưa cũ. Không nhớ tên ai, và cũng không bao giờ có thể nhớ được nữa.
Tôi đã ở bên bà khi bà ra đi. Bà nhẹ nhàng nhắm mắt trong vòng tay gia đình. Bạn có biết điều tuyệt diệu nhất tôi đã thấy trong ngày hôm đó là gì không? Cả bốn thế hệ con, cháu, chắt, chút đều ở đó khi bà mất. Chúng tôi đều ở đó, bên nhau, từ 96 tuổi cho tới 15 tuổi. Thật tuyệt!
Gọi cho bà bạn nhé!
Tiếp Thị Gia Đình