(Truyện ngắn hay) Kiều nhìn lại bàn ăn một lần nữa. Hai ngọn nến trắng tỏa ra mùi lavender nhè nhẹ. Cô nhớ đây là những cây nến làm thủ công Trịnh đã mua về từ Pháp.
(Truyện ngắn hay) Nhà có hai vợ chồng son, nhưng cô khá kiểu cọ khi bày bộ đồ ăn với dao nĩa bạc Christopher mua từ Ý. Kiều hài lòng với cách bài trí, nuốt nước miếng khan, lấy tay vuốt bụng rồi giật mình. Gió xuân thổi qua cửa, mang theo làn khí lạnh, cô hơi rùng mình. Tiếng dế từ phía đồng vọng lại. Ở đây cách trung tâm chừng mười cây số mà không gian vắng lặng, thưa thớt dân cư.
Kiều nhấn nút play, một bản sonate dìu dặt. Chiếc đồng hồ Senko màu vàng đồ sộ án ngữ một góc phòng vẫn nhàn nhã nhúc nhích từng giây. Đáng lẽ giờ này Trịnh đã có nhà. Từ trưa Kiều điện thoại dặn chồng về sớm. Hôm nay cô đích thân vào bếp làm món tapas đãi anh.
Trăng đã đi ngang cây ngọc lan phía trước nhà. Như sực nhớ ra điều gì, cô lấy chai rượu vang vội cho vào tủ lạnh.
(Truyện ngắn hay) Từ ngày Kiều mang bầu, Trịnh đã quyết định chuyển nhà về đây. Khu này yên tĩnh, thuận tiện cho cô dưỡng thai. Lần mang thai lần này là lần thứ tư. Cả ba lần trước đều không thành.
Kiều thấy thốn dưới bụng, cô lại lấy tay vuốt bụng và nuốt khan. Một giọng hát trong veo đến lạ kỳ từ nhà bên vang lại. Kiều cố đoán ý nghĩa nhưng cô hoàn toàn không biết là thứ ngôn ngữ gì. Giọng hát cao vút, rồi im bặt. Sau đó là tiếng cười nắc nẻ của một bé gái.
(Truyện ngắn hay) Kiều nhấc điện thoại định gọi cho Trịnh. Nhưng cô ngập ngừng một hồi rồi lại thôi. Bóng trắng nhảy qua bàn, rồi vụt ra phía cửa sổ. Chiếc ly pha lê vỡ tan tành. Kiều lấy tay bật công tắc. Mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh vỡ vụn vương vãi trên sàn.
Kiều định lấy chiếc áo cardigan hồng khoác thêm ra ngoài. Bất giác bàn tay cô chạm vào vật gì nham nhám. Cô mở toang cửa tủ. Một mùi hương kỳ lạ hơi nồng hắt ra. Kiều hắt hơi mạnh và lấy tay quẹt ngang mũi. Cô lúng túng nhìn xung quanh tìm khăn. Chợt Kiều nhớ ra chiếc áo. Đó là chiếc áo lông thú màu trắng.
Năm ngoái, Trịnh tặng cho cô đúng vào dịp sinh nhật. Kiều lấy chiếc áo lông ra. Thứ lông mịn hảo hạng. Ánh sáng đèn trắng cùng ánh trăng ngà ngà vàng đổ lên làm cho chiếc áo có những đợt sáng sóng sánh. Chiếc áo hiệu Hermès rất đắt tiền được Trịnh mua ở Bắc Kinh.
(Truyện ngắn hay) Lần đầu tiên Kiều mặc nó, cô quay một vòng trước gương. Trịnh chu môi lắc lắc đầu nói: “Nhìn em như một bà hoàng”. Cái kiểu chu môi lắc lắc đầu của Trịnh rất ngộ. Chỉ khi nào anh thật vui, thật vừa ý mới mới lắc lắc như thế.
***
Trịnh bàn với Kiều sẽ tổ chức một bữa new-house-party vào cuối tuần.
Chủ yếu là mời mấy bạn bè thân thiết. Hơn nữa là mời những người láng giềng mới. Nhưng đây là khu biệt thư mới xây. Mấy nhà bên phải cửa khóa im ỉm chắc chưa có ai đến ở. Còn bên trái, Kiều chỉ thấy giọng opera nữ cao trong veo xen giữa tiếng cười nắc nẻ.
(Truyện ngắn hay) Nửa đêm cô thức giấc, khẽ nhìn sang chồng. Lúc này Trịnh đã ngủ say như em bé. Đôi môi đỏ he hé. Vành môi hơi cong lên. Chiếc cằm chẻ tạo cho Trịnh nét nghiêm nghị, mạnh mẽ, thu hút vô cùng.
Quạt trần vẫn chạy. Những chiếc rèm bằng voan màu sữa tung lên. Trăng xuân rờ rỡ. Bất giác Kiều thở dài thành tiếng, ngồi thẫn thờ.
Dạo này Kiều có những giấc mơ lạ kỳ. Đấy là một vùng sa mạc mênh mông. Những cồn cát trắng như tuyết. Những bông hoa màu trắng rải rác bạt ngàn. Kiều mặc áo lông chồn. Cô chạy theo một vật thể chuyển động. Hình như một con thỏ.
Cô cố chạy lại gần và với lấy tay bắt nó. Con thỏ nhanh chân chạy ra xa. Ba lần cô chụp đều không bắt được. Mặt trăng có quầng đỏ kỳ lạ. Chân cô rát buốt. Cô nhìn xuống dưới, máu chảy ròng ròng. Những bông hoa trắng lấm tấm những chấm đỏ như máu.
(Truyện ngắn hay) Kiều xuống bếp rót nước uống. Cô đi thật nhẹ để không làm Trịnh giật mình. Bất chợt cô giẫm phải một miếng thủy tinh nhỏ. Chắc là mảnh vỡ của chiếc ly pha lê vỡ lúc tối. Cô rón rén lấy bộ dụng cụ làm móng để tìm cây nhíp. Cô ngồi xuống sofa, gác chân và lấy nhíp gắp. Lưỡi nhíp gắp hụt làm miếng thủy tinh ghim vào sâu hơn. Bất giác Kiều hét lên một tiếng. Trong lúc suýt xoa, bỗng có vòng tay ôm cô từ phía sau.
Trịnh ngồi đối diện với cô, lấy nhíp nhẹ nhàng gắp miếng thủy tinh ra, sau đó lấy thuốc đỏ bôi và băng lại. Anh ôn tồn:
– Em phải cẩn thận chứ!
Anh hôn lên bụng cô. Bất giác, nước mắt Kiều chảy ra.
Đây là lần thụ tinh nhân tạo thứ tư. Hôm có kết quả, Kiều khóc như mưa. Bấy lâu mẹ chồng Kiều đôi khi hay nói móc, rằng Kiều lấy chồng muộn, biết đâu làm gái “hái bầu non” đã nhiều, nên mới ra nông nỗi không cấn thai được.
(Truyện ngắn hay) Nhiều đêm Kiều tức tưởi. Bác sĩ đã nói là do Trịnh loãng tinh trùng. Dù có một niềm riêng, nhiều khi Kiều muốn nói cho Trịnh biết. Nhưng mỗi lần bí mật từ ruột gan Kiều trào lên cuống họng, chực bật ra thành tiếng lại mắc lại trong răng. Bởi nụ cười của Trịnh. Nụ cười làm cho Kiều bị tan chảy. Kiều sợ mất anh.
***
Đang loanh quanh trong sân, bỗng có tiếng mèo kêu đâu đó. Kiều chợt nhớ đến cái bóng trắng vụt qua làm vỡ ly tối hôm qua. Có thể là con mèo này. Cô chạy vội vào nhà đóng cửa sổ. Bỗng nhiên tiếng chuông cửa reo binh bong. Kiều tất tả nhìn ra. Đó là một người đàn ông da đen.
– Hello. I’m Alex.
Sau cuộc đối thoại bằng tiếng Anh, Kiều mới biết Alex là hàng xóm.
Anh ta nói sống với vợ và con gái. Kiều kể về sự vụ đổ vỡ hôm qua. Anh ta ríu rít xin lỗi và có ý muốn đền nhưng cô xua tay. Kiều mở cổng cho anh vào nhà bắt con mèo và đứng tần ngần đến khi anh ta ôm con mèo trắng ấy về lại nhà.
(Truyện ngắn hay) Kiều lấy chiếc áo lông chồn toan gói lại cho vào hộp. Đã là mùa xuân, trời không còn rét nữa. Từ độ cấn thai, Kiều không đi ra ngoài. Trịnh nói cô nên nghỉ làm ở nhà dưỡng thai. Nhưng giấc mơ về con thỏ màu trắng làm cô suy nghĩ.
Cô a lên, như nhận ra điều gì. Đó không phải là thỏ mà là chồn. Cô google rồi tìm ra “chồn Mông Cổ”. Trịnh nói đó là chiếc áo được kết bằng hàng chục bộ lông chồn. Những con chồn bị lột da đúng dịp động dục để lưu lại mùi hương trên lớp lông.
Cô tìm kiếm hình ảnh về quy trình làm áo lông. Cô bàng hoàng khi thấy những xô đầy máu và những con chồn đã bị lột da hiện lên màn hình. Bất giác cô khụy xuống, máu chảy tràn xuống chân. Cô la lên thất thanh. Và Alex hàng xóm đã chạy sang kịp lúc để đưa cô vào bệnh viện.
***
(Truyện ngắn hay) Ngày ấy cô mới hai mươi tuổi. Đang là sinh viên trường báo chí. Cô yêu hắn, một tay đẹp trai lãng tử. Hai người lúc nào cũng đi với nhau. Cô trao thân không mảy may hối tiếc. Cô nói với người yêu hãy dùng bao. Hắn bảo: “Chúng mình yêu nhau mà cần gì dùng bao, yêu nhau phải trao nhau tất cả chứ”.
Lúc đầu cô uống thuốc tránh thai. Nhưng cơ địa dị ứng, cô phải ngưng thuốc. Sau đó cô tính thai bằng phương pháp tính ngày an toàn. Nhưng không hiểu sao cô lại dính bầu. Cấp báo với người yêu, chẳng cần suy nghĩ, hắn kêu cô bỏ và chở cô đến bệnh viện.
Phòng mạch tư màu trắng cháo lòng nhàu nhĩ. Gương mặt nữ bác sĩ không một biểu cảm. Bà ra lệnh cho cô cởi đồ. Cô nhìn mấy người phụ tá nam ngại ngùng. Người đó quát cô:
– Lúc làm thì cởi nhanh lắm mà.
(Truyện ngắn hay) Cô nhục nhã ê chề định chạy ra với người yêu. Nhưng người yêu đi mua thuốc lá, cô gọi phone không được.
Đến tận giờ cô vẫn nhớ tiếng dụng cụ y khoa leng keng. Tiếng máy chạy xoèn xoẹt. Cô đã nhìn mớ chất nhầy đo đỏ, lổn nhổn những mẩu thịt màu hồng dưới đáy xô.
Anh người yêu cũ gương mặt thế nào cô đã quên đi. Nhưng thứ màu đỏ ấy cô không sao quên được. Như hôm nay cô lại nhìn trên màn hình máy vi tính.
Cô đã nói cho Trịnh biết được bí mật này. Lòng cô như trút được gánh nặng nghìn cân. Sáng nay, anh cùng cô đã đến chùa lập một bát nhang, viết bài vị và nhờ các sư tụng kinh siêu độ.
***
(Truyện ngắn hay) Trịnh mời gia đình Alex như một lời cảm ơn. Không có Alex chạy qua kịp chắc Kiều đã không giữ được đứa con trong bụng. Tiệc tàn. Trịnh ôm Kiều nằm trên ghế thư giãn bên hồ bơi. Cô thấy cuộc đời mình thật may mắn khi có anh. Anh là người đàn ông được du học ở nước ngoài nên văn minh và độ lượng.
Kiều thủ thỉ cô sẽ bán đấu giá chiếc áo lông chồn trên mạng để lấy tiền làm từ thiện. Anh vuốt tóc cô thi thoảng lại sờ nhẹ lên bụng. Trong lòng Kiều cuộn lên lòng yêu chồng tha thiết.
Trịnh mông lung nhìn trăng khuya đang lững lờ trôi. Anh cúi xuống định nói cho Kiều một bí mật. Năm hai mươi hai tuổi, quãng thời gian du học, anh chưa từng loãng tinh trùng. Ngược lại là khác. Kết quả rất tốt. Anh biết vậy vì lần đi bán tinh trùng lấy tiền đóng học phí.
Buổi sáng nay, lúc Kiều tụng kinh ở chùa, Trịnh điện thoại qua bên Anh hỏi. Họ trả lời đó là một đứa con trai, nhưng không thể cung cấp thông tin về người nhận, đó là nguyên tắc.
(Truyện ngắn hay) Trịnh cúi xuống, định nói với Kiều. Nhưng cô đã ngủ gục lúc nào không hay. Cô ngủ như một đứa bé. Chắc không còn những cơn ác mộng. Mà anh cũng nên quên đi. Quên chuyện đứa con trai ấy. Tiếng Trịnh thở hắt ra thật dài, hòa lẫn vào tiếng dế đêm xuân.
Vũ Văn Song Toàn
Tiếp Thị Gia Đình