Truyện ngắn hay trên TTGĐ 24/17: Mùa Giáng sinh cuối

Đêm Giáng sinh năm ấy, chúng ta đã có những ký ức khó phai, tràn ngập tiếng cười và nước mắt. Rồi cũng đến lúc, ta chọn giữ lại những thứ đẹp đẽ và buông bỏ những gì làm ta đau. Ngay lúc này đây...

(Truyện ngắn hay) Tôi và Linh là bạn thân. Hai đứa là bạn học chung với nhau từ những năm cấp một; khi Linh chuyển về sống cùng người cô nơi xóm nhỏ.

Ở xóm nhỏ không ai là không biết đến người phụ nữ ấy. Người đã dành trọn gần như cả thời xuân xanh để chờ đợi một người đi mãi không về. Tôi nghe được câu chuyện ấy từ những người trong xóm không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần nào cũng để trong tôi một niềm riêng khó tả.

Họ kể về cô Mây bằng câu chuyện đầm đìa nước mắt. Người già thì chép miệng thở dài tiếc thương, còn người trẻ thì không ngừng quở trách. Họ nói cô Mây dại dột quá, sao cứ phải tự chôn vùi tuổi xuân chỉ vì một người không đáng như vậy. Để rồi họ lại tự hỏi tình yêu là gì mà lắm kẻ phải gồng mình hy sinh?

(Truyện ngắn hay) Linh về sống cùng cô Mây theo lời của ba, cũng là anh trai của cô. Ông hy vọng Linh sẽ là người bầu bạn, giúp cô vui vẻ bỏ lại những nỗi đau quá khứ một thời.

Linh trầm tính, còn tôi thì lúc nào cũng hoạt ngôn. Khi còn học chung cấp ba, chúng tôi đã từng được tuyên dương là đôi bạn cùng tiến. Hết cấp ba, chúng tôi cùng rời quê lên Sài Gòn trọ học. Mỗi đứa một phương trời ước mơ.

***
(Truyện ngắn hay) Chỗ chúng tôi trọ cách xa nhau nhưng tuần nào cả tôi và Linh cũng giành thời gian để hàn huyên tâm sự mọi sự đời, mọi chuyện buồn vui. Một ngày, Linh gọi điện hẹn tôi ra quán trà sữa mà chúng tôi hay ngồi. Nơi đó có thể ngắm nhìn thành phố về đêm bên dòng sông lung linh bởi những ánh đèn lớn nhỏ.

Khi bắt máy trả lời, tôi cứ nghĩ rằng đó sẽ là một câu chuyện gì ghê gớm lắm, nhưng không phải. Linh muốn gặp tôi vì chưa đầy hai tuần nữa là đến Giáng Sinh, cũng là ngày Duy mất.

***
(Truyện ngắn hay) Tôi không sao quên được đêm Giáng Sinh ám ảnh năm ấy. Duy là tình yêu đầu tiên của tôi, một chàng trai thành phố hào sảng và ga lăng. Tôi ngồi sau xe để Duy chở đi lòng vòng trên từng con phố.

Khi ấy, phố rực rỡ ánh đèn, tiếng kèn trống xập xình cùng những bản nhạc Giáng sinh sôi động. Đó là năm đầu tiên tôi biết tới không khí đón Giáng sinh của người thành phố. Mọi thứ thật đẹp.

Duy vừa chạy xe vừa chỉ cho tôi thấy ngôi thánh đường, nơi mỗi tuần Duy đều đến đó cầu nguyện mỗi chiều Chúa nhật. Gia đình Duy theo đạo Thiên Chúa và như lời Duy nói, đó là ngày các con chiên quây quần bên nhau để cùng nhau cầu nguyện.

Đó cũng là Giáng sinh đầu tiên tôi nhận quà từ người khác tặng. Một trái táo nhỏ được gói cẩn thận trong tờ giấy màu óng ánh. Duy còn nói đùa tôi rằng, “quà này chỉ được ngửi và để ngắm chứ không được ăn”. Dù không hiểu món quà ấy thực sự có ý nghĩa gì nhưng với tôi nó thật sự là điều đáng trân trọng.

(Truyện ngắn hay) Có khi, tôi tin mình đã tìm thấy được tình yêu thực sự, bến đỗ của chính mình nếu như đêm đó trời không đột ngột đổ mưa. Hoặc nếu không có những cuộc điện thoại gấp gáp của ba Duy gọi về vì bà nội Duy nhập viện cấp cứu. Có lẽ Duy sẽ không phải ra đi sớm đến như thế.

Chiếc xe của một người đàn ông uống quá chén đã cướp Duy đi mãi sau khi chàng chở tôi về phòng trọ. Chúng tôi đã có một đêm Giáng sinh đáng nhớ khi được ngồi cùng nhau, được ăn bữa tối lãng mạn trước khi đi dạo quanh khắp các xóm đạo. Tôi nhận được tin mà thấy tim mình như ngừng đập, tiếng thở bật thành từng giọt nước mắt đớn đau.

Đám tang Duy tôi không có mặt. Linh nói tôi không nên đến vì sợ tôi không thể chịu đựng được cảnh tượng ấy. Cả mấy ngày sau khi biết tin, tôi như người vô hồn, ở trong trạng thái nửa vời hư thực. Thậm chí ngay cả trong giấc ngủ mệt nhoài, tôi cũng không ngừng gọi tên Duy. Phải chăng ông trời đang chơi trò cút bắt với tôi, hay tôi đã làm điều gì sai để phải nhận lấy sự thật phũ phàng ấy?

truyện ngắn hay 1

***
(Truyện ngắn hay) Tôi và Linh chọn một chỗ chỉ kê đủ hai chiếc ghế, có thể nhìn trọn ra phía dòng sông. Đó cũng là quán trà sữa đầu tiên tôi hẹn gặp Duy. Tôi nhớ Duy thích uống vị bạc hà, bỏ thật nhiều thạch phô mai, còn tôi thích trà sữa chocolate.

Duy nói thích quán này vì có thể thấy được dòng sông đang lững lờ trôi sau những ồn ào và vội vàng của thành phố. Sông đơn giản là thế, chỉ có nước là vô tình, cứ rong ruổi khắp nơi và chẳng bao giờ quay trở lại. Tôi cứ mải mê nghe theo những lời Duy kể mà đâu biết rằng câu chuyện ấy là sự ám chỉ về một cuộc tình dở dang nào đó, khiến Duy gần như khép trọn con tim cho tới khi tôi xuất hiện.

Linh cứ ngồi lặng yên và đưa mắt nhìn ra phía dòng sông. Linh không có thói quen uống trà sữa vào ban đêm vì sợ đầy bụng. Thế nhưng chỉ vì Linh thừa biết tôi chẳng thiết đến nơi nào khác ngoài quán trà sữa này ra thì sở thích kia cũng dần thay đổi.

(Truyện ngắn hay) Đã có khi tôi đề nghị Linh cứ bỏ mặc tôi với những suy nghĩ quái gở về một hy vọng nhỏ nhoi. Những ngày đầu, tôi thường đến những nơi tôi và Duy từng đến, ngồi những chỗ mà tôi và Duy cùng ngồi, uống những thứ Duy và tôi cùng uống, để nỗi nhớ ấy vẹn nguyên. Thế nhưng Linh cứ lầm lũi theo sau dù trời mưa hay nắng.

– Còn chưa đầy hai tuần nữa là tới Giáng sinh – Lời của Linh phá tan bầu không gian ảm đạm của thành phố sau cơn mưa và cả tiếng kèn saxophone nền nã cứ âm ỉ lúc to lúc nhỏ.

– Ý cậu là sao?

– Tớ chỉ muốn nhắc cậu nhớ thôi. Bởi cũng sắp tròn ba năm kể từ khi Duy mất rồi còn gì. Chẳng lẽ cậu cứ định sống trong đợi chờ vô vọng như thế mãi hay sao? Cậu muốn giống như cô Mây ư? Cả một đời đóng cửa trái tim và sống trọn kiếp cô độc à?

Nghe thấy tiếng Linh, tôi giật mình. Linh nói gì? Đã ba năm rồi sao. Thời gian trôi đi bằng cách nào mà nhanh thế?

(Truyện ngắn hay) Tôi đã từng nói gì với Duy nhỉ? Tôi bảo sẽ cố gắng sống thật tốt, cố gắng cất Duy vào một góc nào đó trong trái tim mình mà bước tiếp khi không có Duy.

Ba năm, đủ để người ta kiếm tìm cho mình một hình bóng khác, bởi chẳng có gì đáng sợ bằng cô đơn đó sao. Nhưng tôi chẳng thể nào quên được Duy, bằng cách này hay cách khác. Nhất là vào những đêm bàng hoàng tỉnh giấc, khuôn mặt Duy cứ hiện hữu lành lặn ở trong đầu tôi không cách gì phai nhòa được.

Tôi đã từng thử quên Duy bằng khá nhiều cách. Tôi chuyển đến sống ở một khu trọ khác. Nơi ở mới không có dòng sông vắt ngang qua, tìm mỏi mắt không thấy một quán trà sữa hoặc một ngôi giáo đường nho nhỏ. Nhưng không thành!

Linh thừa hiểu tôi đã từng khốn khổ thế nào để vứt bỏ hình ảnh Duy khỏi tâm trí. Tâm trí tôi như một bức tường vôi cũ kỹ. Dù cuộc sống có quét hàng trăm lớp sơn đủ đầy màu sắc chất chồng lên thế nào thì theo thời gian, lớp sơn hiện tại cũng sẽ bong tróc, để rồi lớp vôi quá khứ lại lồ lộ hiện ra và trầm ngâm đứng đó.

– Cậu định sẽ thế nào hả Mi?

– Cậu đang hỏi tớ chuyện gì?

– Thì chuyện học bổng du học Úc. Vất vả lắm chúng ta mới có được nó. Mình sẽ đi ngay dịp Giáng sinh này. Mi quên rồi à? Hay Mi không muốn đi nữa?

– Có cách nào lùi lại không? Tớ muốn Giáng sinh này ở lại với Duy lần cuối.

– Mi lại thế nữa rồi. Chẳng phải cậu muốn chứng minh cho Duy thấy cậu mạnh mẽ thế nào ư? Duy giờ đang ở rất xa rồi Mi à. Cậu ấy không còn ở gần chúng ta nữa.

(Truyện ngắn hay) Tôi định gân cổ cãi lý với Linh sau khi nghe cô ấy nói, nhưng rồi lại thôi. Vì người bình thường thì không thể hiểu được đâu. Chỉ có những người đã từng yêu nhau thì luôn luôn có một niềm tin kiên định về một điều gì đó. Như tôi vẫn một mực tin rằng, Duy đang còn đâu đó ở thế gian này, rất gần bên tôi.

Đã có khi tôi nghe Duy nói rằng “Hãy cứ để mặc tớ là sông, còn cậu là nước”. Mà nước thì đâu thể cứ đứng im một chỗ mãi mãi. Nước thì phải trôi, phải chảy tới những phương trời xa vợi, những bến bờ mới, phải vậy không Duy?

***
(Truyện ngắn hay) Chúng tôi lặng thinh đến khi quán đóng cửa. Linh chở tôi về phòng. Thành phố đã ngủ say sau những ánh đèn vàng vọt, chỉ còn những giọt mưa còn sót lại đang mải mê ve vuốt từng chiếc lá xanh. Căn phòng trọ vẫn sáng đèn kể từ lúc tôi đi.

Tôi xuống xe, nán lại phút chốc trước cửa định chờ xe của Linh mất hút cuối đường rồi mới lên phòng. Nhưng Linh không chịu. Linh thường bảo: “Cậu cứ lên phòng đi. Tớ muốn là người đứng ở phía sau, để thấy cậu luôn được an toàn. Tớ có thể đợi cậu đến khi nào cậu sẵn sàng bước tiếp. Bởi vì chúng mình là đôi bạn cùng tiến mà, phải không?”

Tôi mỉm cười gật đầu rồi chầm chậm bước vào cổng nhà trọ. Tôi vươn mình ra ban công vẫy tay tạm biệt Linh, rồi đứng bần thần ở đó.

(Truyện ngắn hay) Tôi chợt rùng mình khi nhớ tới cô Mây. Cô héo mòn và cô quạnh. Tôi chợt có cảm giác mình đang đi vào con đường mòn ấy. Kết cục đã được biết trước. Mi không muốn như thế, Duy à…

Gió lạnh bất chợt thổi khiến tôi giật mình. Tôi bước vào phòng, khóa chặt cửa. Chợt thấy ở chậu đất bên cửa sổ, nơi mà tôi chôn mấy hạt nhỏ của trái táo Duy tặng đêm Giáng Sinh năm đó, tự nhiên xuất hiện một chồi xanh be bé. Tôi chắc không phải là mầm cây táo, mà là một mầm gì đó tôi chưa kịp nghĩ ra. Thôi thì gọi là mầm hy vọng.

Đã đến lúc phải hy vọng những điều mới mẻ sẽ đến; thay vì vô vọng chờ đợi những cũ kỹ quay về. Ba mẹ chắc chắn sẽ tự hào về con gái đi du học. Tôi và Linh sẽ có vô vàn trải nghiệm ở những vùng đất mới. Và tất nhiên, ở đó có thể có một người đang chờ tôi.

Đây là mùa Giáng sinh cuối cùng với cậu đấy, Duy ơi!

Song Ninh
Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua