Ba năm trước, khi còn là một cô gái 20 vô tư, tôi yêu đàn ông đã có vợ, anh dịu dàng và từng trải. Anh trở thành mối tình đầu ngọt ngào của tôi. Hai tháng sau, anh bất ngờ bảo có lẽ chúng tôi nên chia tay vì vợ anh sắp sinh em bé!
Con bé mặt búng ra sữa ấy nói với anh rằng nó chẳng quan trọng chuyện anh có vợ! Rằng nó chỉ cần mỗi anh thôi! Là tình nhân hay bồ bịch gì không cần biết, nó chỉ cần có anh ở bên.
Nửa năm sau, vợ anh biết chuyện và làm om lên. Anh bỏ đến sống với tôi tại căn gác trọ. Lúc ấy tôi cảm thấy mình hạnh phúc nhất trần đời. Sáng tối nhìn thấy anh bên cạnh, tôi chẳng cần gì hơn nữa. Tôi tung tăng trang hoàng cho “tổ chim cu” của mình. Vì anh, bố đã giận và cấm cửa tôi, thậm chí không thèm nghe điện của tôi nữa. Một ngày Chủ nhật, tôi dậy sớm đi chợ mua đồ về tính nấu món lẩu cá anh thích để tạo bất ngờ. Nhưng lúc trở về, tôi thấy im ắng khác thường. Tôi mở tủ áo, đồ đạc của anh không còn nữa. Trên bàn ăn có mảnh giấy viết rằng anh không muốn xa tôi, nhưng cũng không thể bỏ con trai.
Tôi ngồi lặng đi, nước mắt chảy dài, trái tim như vỡ vụn. Đêm hôm ấy tôi nhận được tin anh nhắn: “Anh yêu em”. Trước đây chưa bao giờ anh thốt ra câu này với tôi. Suốt đêm tôi không ngủ được. Sáng hôm sau tôi bỏ học. Gần 12 giờ trưa thì anh đến. Anh ngồi xuống cạnh giường. Tôi lại khóc, xin anh đừng bỏ tôi, nói rằng chúng tôi có thể gặp nhau mỗi tuần một lần cũng được.
Từ đó, để “nghi binh”, tôi về ở với bố. Còn anh sống cùng vợ, nhưng vẫn tiếp tục hẹn hò. Đó là chuỗi ngày khi ngọt ngào, ấm áp, lúc đắng cay, lạnh lẽo. Nhiều lúc tôi gọi, anh phải tắt máy để vợ khỏi nghi. Tôi cay đắng nghĩ lẽ nào mình suốt đời làm “tình nhân trong bóng tối”?
Thời gian trôi qua, tôi đau đớn nhận ra rằng gia đình và cậu con trai đối với anh vẫn quan trọng hơn. Tôi còn cắn rứt vì mình đang phá hạnh phúc một gia đình. Sau hơn hai năm, tôi quyết định dứt bỏ người đàn ông mà tôi yêu cuồng si. Rồi có một chàng trai khác theo đuổi tôi. Ngày nào cũng anh cũng chở tôi đi ăn sáng, đưa đón đi học. Đã 5 tháng kể từ ngày gặp bạn trai mới nhưng lòng tôi vẫn dửng dưng. Anh luôn chăm lo cho tôi, nhưng anh không khiến tôi xao động.
“Người cũ” lại vừa cho biết anh không còn ở cùng vợ nữa. Tôi lại yêu anh nhưng sợ phải quay lại với mối tình đau đớn. Có lẽ tốt hơn là ở lại với người đang ân cần bên tôi, dù tôi chẳng có những cảm xúc nồng nhiệt. Tôi cần hành động theo lý trí sáng suốt. Anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ làm tất cả để tôi được hạnh phúc. Nhưng liệu tôi có thể hạnh phúc không khi thiếu tình yêu?
Mục Tình yêu & Hôn nhân / Tiếp Thị Gia Đình