Một ngày mới đang đến. Anh đứng trên ban-công nhìn xuống con đường nhỏ yên tĩnh. Ở thành phố náo nhiệt này, tìm được một khách sạn nằm trên con đường yên tĩnh, trong lành quả thật không dễ dàng chút nào. Anh hít căng lồng ngực những cơn gió mát lạnh thổi quanh. Và rồi nắng lên. Những tia nắng đầu mùa trong trẻo nhưng cũng không kém phần rực rỡ. Vạt nắng đầu tiên của ngày mới trong như màu hổ phách. Mắt anh vấp phải màu nắng ấy chợt trở nên mờ mịt vì những kỷ niệm tưởng như đã cố giấu vào góc sâu kín nhất trong tim đột nhiên bừng dậy, nhức nhối. Nỗi nhớ, nỗi đau hòa quyện vào nhau tạo thành nỗi day dứt đầy luyến tiếc.
Họ hàng và những người xung quanh anh thường bảo anh tự phụ vào sự thành đạt của bản thân nên kén chọn đến mức hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ. Bố mẹ anh hối thúc anh không được, chỉ còn cách thở ngắn than dài. Anh nghe được những điều ấy, chỉ cười rồi lảng tránh. Anh không kén chọn. Chỉ là anh không thể nào quên được một người con gái. Người con gái anh đã yêu bằng tất cả sự si mê của một thời tuổi trẻ. Cô cũng yêu anh bằng tất cả những trong trắng, ngây thơ và nồng nàn của một trái tim thiếu nữ lần đầu tiên bước chân vào tình yêu. Cứ ngỡ anh và cô sẽ ở bên nhau mãi mãi. Anh đã hứa ở bên cô mãi mãi. Nhưng
“Anh ơi. Chúng ta có con rồi”. – Điện thoại anh báo có tin nhắn.
“Sao anh im lặng? Anh tính thế nào?”.
“Anh không biết nữa. Mình vừa ra trường, còn chưa xin được việc. Anh chưa thể lo cho em và con được. Em bỏ đi, chờ vài năm nữa ổn định, mình sẽ cưới và sinh những đứa con khác”.
…
“Sao em không trả lời? Anh xin lỗi, nhưng mình không có lựa chọn nào khác đâu em ạ”.
“Em hiểu rồi. Anh cứ yên tâm đi”.
“Em hãy hiểu cho anh nhé!”.
Im lặng. Sau tin nhắn ấy, cô im lặng và biến mất. Một cách lặng lẽ, cô rời xa anh như thể chưa từng tồn tại trong cuộc sống này. Anh đi tìm cô. Tất cả bạn bè thân quen cũng không biết cô đi đâu. Anh về quê tìm cô, bố mẹ cô nói ở ngoài này khó xin việc, cô đã chuyển vào Nam để sinh sống. Anh vào Nam, nhưng miền Nam rộng lớn mà cô thì nhỏ bé.
Anh quay trở lại với trái tim nhức nhối và nỗi ân hận gặm nhấm từng ngày. Anh lao đầu vào công việc để quên cô. Anh cũng trải qua vài mối tình, nhưng mối tình nào cũng thấy nhạt nhẽo. Người con gái nào anh quen cũng thấy phảng phất dáng hình cô nhưng lại không phải cô. Cứ như thế, anh lấy công việc làm vui. Ký ức về cô, anh xếp gọn lại vào một góc sâu kín trong lòng mình. Nhưng anh biết, vùng ký ức ấy chưa bao giờ thôi day dứt. Chỉ là anh cố tình đè nén xuống. Để rồi vào những lúc cô đơn nhất, buồn bã nhất, những ký ức ấy sẽ bùng dậy, giằng xé tâm hồn anh. Đôi lúc anh trách móc cô đã không hiểu cho anh. Anh đâu phụ bạc cô. Chỉ là lúc ấy anh không có gì trong tay, cưới cô, để cô sinh con thì sợ cô khổ, sợ con khổ. Nhưng anh biết đó chỉ là lời anh tự bao biện cho mình, để lòng mình bớt đau đớn, ăn năn. Còn thực sự, anh vẫn cho rằng mình là kẻ hèn nhát đã không thể bảo vệ giọt máu của mình, bảo vệ người mình yêu tha thiết.
Nắng đã lên rực rỡ. Nắng phủ nóng bỏng trên đầu anh, va vào mắt anh lấp lóa. Anh đi vào phòng. Đôi mắt đang ở ngoài nắng, bước vào phòng đột ngột tối sầm lại khiến anh choáng váng. Sao anh lại thấy nụ cười của cô xoáy sâu trong mắt?
Chuyến công tác vào thành phố bốn mùa ngập tràn ánh nắng lần này của anh là để gặp gỡ một đối tác quan trọng. Vì thế, anh đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng cho buổi gặp gỡ, từ lời nói, trang phục đến cả biểu lộ trên khuôn mặt. Chẳng ai biết được chữ ngờ. Cái bắt tay của anh, gương mặt với những biểu cảm của anh, tất cả đã chùng xuống, thẫn thờ khi anh nhìn thấy cô. Cô là trợ lý của đối tác. Nhìn thấy anh, cô cũng sững sờ, nhưng rồi rất nhanh, cô mỉm cười, bắt tay anh theo đúng phép lịch sự.
Anh đã gặp lại cô vào lúc không ngờ nhất, vào lúc mọi hy vọng tưởng như đã tắt ngấm. Cô vẫn đẹp. Nụ cười của cô vẫn cuốn hút như ngày nào, nhưng đó là vẻ đẹp quyến rũ của một người phụ nữ từng trải. Thời gian và những va vấp trong đời đã xóa hết dấu vết ngây thơ trên khuôn mặt, trong đôi mắt cô. Không còn cái nhìn trong trẻo, trìu mến và yêu thương như ngày cũ nữa, thay vào đó là cái nhìn bình thản đến mức khiến anh không dám nhìn lâu vào mắt cô khi họ ngồi đối diện nhau trong quán cà-phê.
Anh đã tìm đủ mọi lý do để được hẹn riêng với cô. Cô từ chối mãi rồi cũng nhận lời. Nhấp một ngụm cà-phê đắng, cô khẽ khàng:
– Anh đã thành đạt hơn cả mức em có thể đoán được. Chúc mừng anh.
Giọng cô trong, mỏng và lạnh như tiếng ly thủy tinh va vào nhau.
– Ngày trước em đâu uống cà-phê? Em luôn nói rằng nó rất đắng.
Cô cười:
– Anh còn nhớ cả thói quen của em sao? Đối với em bây giờ, có nhiều thứ còn đắng hơn cà-phê.
Anh tưởng cô đang trách móc anh, nhưng không. Giọng cô nhẹ nhàng và bình thản, như thể cô đang nói với một người bạn cũ hơn là người từng một thời yêu thương mặn nồng. Anh cúi đầu:
– Anh xin lỗi em. Đứa bé…
Cô ngắt lời anh:
– Anh đã từ chối sự hiện diện của đứa bé thì đừng nhắc lại. Em không muốn nói đến chuyện cũ nữa. Mỗi người có một sự lựa chọn. Anh đã lựa chọn cách giải quyết ấy, em tôn trọng.
– Sao ngày ấy em lại im lặng rời xa anh? Anh đã tìm em khắp nơi.
Cô mỉm cười đứng dậy:
– Em không muốn đối diện với nỗi đau của em và nỗi đau anh mang đến cho em.
Cô bước ra khỏi quán, để lại anh ngồi một mình với những bản nhạc buồn bã, u ám.
Hợp đồng được ký kết. Anh xin nghỉ phép ở lại thành phố một thời gian. Sau buổi hẹn, cô tiếp tục tránh mặt anh, từ chối những cuộc gặp không phải vì công việc. Cứ như thể trái tim cô đã biến thành đá, không còn chút cảm xúc nào dù là thù hận với anh. Anh kiên nhẫn cầu xin cô một cơ hội. Đáp lại anh vẫn là sự im lặng lạnh lùng.
Anh âm thầm tìm hiểu được chỗ ở của cô. Đó là một căn hộ chung cư bình thường, giản dị. Anh nhìn thấy đứa bé khi nó ríu rít theo cô từ trường về nhà.
Khi nhìn thấy đứa bé, anh bàng hoàng. Khuôn mặt, ánh mắt và nụ cười của đứa bé ấy giống anh như tạc, chỉ là nó còn nhỏ nên những đường nét trong sáng, ngây thơ hơn. Vậy là cô đã không bỏ đứa bé. Cô đã giữ lại và âm thầm nuôi con một mình. Tự nhiên anh thấy mắt mình ươn ướt. Chỉ vì sự hèn nhát của anh, cô đã phải chịu đựng bao nhiêu điều tiếng, bao nhiêu cơ cực, vất vả. Không dám đường đột vào nhà, anh gọi điện cho cô. Cô không bắt máy.
“Đứa bé là con anh đúng không?”. – Anh nhắn tin.
“Sao em không trả lời? Anh đã nhìn thấy đứa bé!”.
“Đó là con em. Con anh, anh đã từ chối từ khi chưa thành hình rồi”.
“Anh muốn gặp em”.
“Em không có gì để nói với anh hết. Đừng làm phiền cuộc sống của mẹ con em. Đây là con của em. Anh đừng để chồng em ghen”.
“Em đừng nói dối anh. Anh biết em chưa kết hôn”.
Mặc cho anh cầu xin, cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng, sắt đá. Anh không dám đường đột xuất hiện trước mặt con. Anh sợ khi cô chưa cho phép, sự xuất hiện của anh sẽ khiến tâm lý thằng bé xáo trộn.
Thời gian nghỉ phép của anh sắp hết. Anh vẫn chỉ có thể đứng nhìn hai mẹ con từ xa. Lâu lắm rồi anh không uống rượu. Sự bế tắc khiến anh tìm đến men rượu như một cách giải thoát. Rượu làm anh ứa nước mắt. Anh gọi điện, nhắn tin cầu xin cô. Đáp lại anh là sự im lặng đến đáng sợ.
Cơn co thắt kéo đến khiến anh xây xẩm mặt mày. Anh với tay lấy điện thoại, bấm số. Những tiếng tút tút vô nghĩa kéo dài. Anh thấy trời đất quay cuồng…
Anh tỉnh dậy trong bệnh viện. Mái đầu quen thuộc gục bên giường. Anh đưa tay vuốt lên mái tóc một thời trộn lẫn cùng tóc anh. Cô tỉnh dậy:
– Anh tỉnh rồi à?
Anh khó nhọc. Tiếng nói như thể của một ai khác:
– Sao anh lại ở đây?
– Bác sỹ nói anh uống rượu nhiều, không chịu ăn uống gì nên gặp vấn đề về dạ dày. Sao anh không chú ý gì đến sức khỏe vậy? Nhỡ anh làm sao… – Cô nghẹn ngào.
Anh nắm tay cô:
– Em vẫn còn quan tâm đến anh đúng không? Anh biết mà.
Cô không trả lời anh, nhưng anh thấy mắt cô long lanh nước. Những giọt nước mắt rớt xuống cho yêu thương quay về. Anh nắm chặt tay cô, tự nhủ lòng sẽ chẳng để vuột mất lần nữa.
Truyện ngắn của Đào Thu Hà – Theo Tiếp Thị Gia Đình