Truyện ngắn: Say nắng

Chị xinh đẹp, quyến rũ, cái vẻ quyến rũ của người đàn bà từng trải, chín chắn. Có lẽ vì thế mà Quang chú ý đến chị. Còn chị, mỗi ngày càng rơi vào cơn say nắng... Truyện ngắn của Đào Thu Hà

Chị nhìn trân trân vào gương, ngắm cơ thể mình rồi quay lại nhìn chồng đang say nồng giấc ngủ, len lén giấu tiếng thở dài. Gần bốn mươi, chị vẫn còn đẹp với làn da mịn màng, phải chú ý kỹ lắm mới thấy vài vết chân chim nơi đuôi mắt. Cơ thể nhờ chăm chỉ luyện tập nên cân đối, săn chắc. Chị biết vẻ đẹp ấy của mình. Mọi người xung quanh cũng ngưỡng mộ vẻ đẹp của chị. Chỉ có chồng chị là hờ hững. Lúc nào anh cũng chúi mũi vào công việc, chẳng mấy khi để ý xem hôm nay vợ mặc cái váy mới, thay đổi kiểu tóc mới. Chị vốn đã quen với sự khô khan của anh nên tự nhủ lòng thôi không tự ái, miễn là với gia đình, anh vẫn là người chồng, người cha tốt. Nhưng đấy chỉ là trước khi Quang xuất hiện.

Quang là người mới được điều động từ tổng công ty về làm giám đốc chi nhánh và là sếp trực tiếp của chị. Bởi vậy, dù Quang kém chị vài tuổi nhưng chị và Quang xưng hô với nhau bằng tên. Theo những câu chuyện tán gẫu của chị em trong công ty, Quang từng có một đời vợ, nhưng người vợ vì hay ghen lại mặc cảm nhan sắc thua xa ông chồng đẹp trai, nổi tiếng hào hoa phong nhã nên đã quyết định chia tay, dẫn theo đứa con nhỏ ra nước ngoài gần chục năm nay. Vẻ ngoài điển trai, phong thái lịch thiệp, giọng nói nồng ấm và ngọt ngào như rót mật, cộng thêm vị trí là giám đốc chi nhánh, Quang là đối tượng trong mơ của nhiều cô gái trẻ trung, xinh đẹp và độc thân trong công ty. Vậy mà Quang lại để ý đến chị.

Lúc đầu, chị không chú ý nhiều lắm đến Quang ngoài công việc và quan hệ đồng nghiệp. Là một phụ nữ đẹp, đã từng có không ít người đàn ông theo đuổi, tán tỉnh nhưng dù là trong ý nghĩ, chị cũng chưa bao giờ có ý định phản bội chồng. Chị hài lòng với hạnh phúc mình đang có bên người chồng và hai đứa con kháu khỉnh. Chị không muốn đánh đổi những thứ mình đang có để lấy một thứ hạnh phúc viển vông nào đó. Vả lại, chị và chồng cũng đã từng trải qua những năm tháng yêu thương gắn bó trước khi thành vợ chồng.

hoavan_truyen
Ngày ấy, chị là cô sinh viên hoa khôi của trường. Anh học trên chị một khóa, nổi tiếng học giỏi, nhưng mọt sách, cù lần. Anh thích chị ngay từ lần đầu gặp mặt mà không dám nói. Đến phòng chị chơi, giữa những người hài hước, lãng mạn, anh chỉ im lặng, thỉnh thoảng tủm tỉm cười. Lúc đầu, chị thấy anh buồn cười và tội nghiệp. Sau rồi chị thấy anh có nét hay hay, khác hẳn những gã mồm mép khác. Rồi chị cảm nhận được tình cảm chân thành của anh và yêu anh lúc nào không biết. Ngày anh chị chính thức trở thành một cặp, có bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên. Họ không tin một gã ít nói, cù lần như anh lại có thể tán đổ cô hoa khôi của trường.

Nhà chị nghèo. Anh lại càng nghèo hơn. Mấy năm trời yêu nhau, anh chưa bao giờ mua tặng chị một món quà đắt tiền. Những món quà của anh hầu hết chỉ là chiếc cặp tóc bình thường, chiếc khăn len quàng cổ khi trời trở lạnh bán đầy ngoài chợ, hoặc sang lắm cũng chỉ là chiếc áo sơ-mi giá vài chục nghìn. Nhưng chị chưa bao giờ so bì vì điều ấy. Chị biết, nhiều người giàu có sẵn sàng vung ra những món đồ hàng hiệu, những món trang sức đắt tiền, chỉ cần cái gật đầu của chị. Nhưng chị vẫn trân trọng những món quà anh tặng, bởi đó là những thứ anh mua bằng đồng tiền chắt chiu từ việc đi làm thêm, tiết kiệm chi phí sinh hoạt ít ỏi hàng ngày. Quan trọng hơn, đó là tấm lòng anh dành cho chị. Lúc anh chị cưới nhau, có không ít người bàn tán:

– Tình yêu có mài ra mà ăn được không. Đã nghèo mà còn bám lấy nhau.

Anh nghe thấy chỉ cười hiền không đáp, siết chặt tay chị an ủi. Đám cưới nghèo diễn ra chỉ với mấy mâm cơm mời họ hàng hai bên và mấy người bạn thân. Đêm tân hôn, không lãng mạn, không có những lời thề thốt hoa mỹ, anh chỉ cầm tay chị thật chặt, nhìn vào mắt chị, kiên định:

– Anh sẽ là người chồng, người cha tốt, nhất định không để em chịu khổ.

Anh đã thực hiện lời hứa của mình. Sau mấy năm đi làm, học hỏi kinh nghiệm và tích lũy, anh mở cửa hàng nho nhỏ. Nhờ chăm chỉ, chịu khó, cửa hàng của anh ngày càng phát triển. Anh thành lập chuỗi cửa hàng phân phối mới. Khác với những người bắt đầu có tiền khác, anh vẫn giữ lối sống giản dị và chân thành như trước.

hoavan_truyen
Vậy mà chị lại say nắng với một người đàn ông khác. Giữa những cô gái trẻ trung, xinh đẹp và độc thân vây quanh, không hiểu sao Quang lại chú ý đến chị. Không quá lộ liễu, Quang thường kín đáo khen chị đẹp và tặng chị những món quà nho nhỏ. Những món quà không quá đắt tiền, sang trọng nhưng lại hợp với chị. Có khi là chiếc khăn quàng cổ, thỏi son đúng màu chị thích. Thời gian đầu, chị né tránh Quang, nhưng những tin nhắn ngọt ngào mà không quá sến sẩm, những hành động quan tâm mà không quá suồng sã của Quang dần dần khiến chị cảm động và trông ngóng. Chị bối rối đỏ mặt như cô gái mới lớn khi bắt gặp Quang nhìn chị. Chị hồi hộp chờ lời chúc lúc bắt đầu ngày mới và tin nhắn chúc ngủ ngon qua điện thoại Quang gửi. Có lần, Quang buột miệng khen chị:

– Người khác mặc đồ màu đen thì già, riêng Oanh mặc màu đen lại đẹp và quyến rũ. Chắc tại Oanh có nước da trắng nên thế.

Câu nói của Quang khiến chị lâng lâng như say rượu. Từ lúc ấy, trong tủ đồ của chị xuất hiện màu đen nhiều hơn. Nhiều đến mức một người vốn thờ ơ với việc ăn mặc của mình và người khác như chồng chị cũng thắc mắc:

– Sao dạo này thấy em mặc màu đen không vậy? Nhìn buồn quá!

– Anh không thấy da em trắng nên mặc màu đen rất hợp sao?

Chồng chị im lặng không nói gì. Anh lại cắm cúi vào sổ sách, số liệu. Chị thấy có chút hờn dỗi nhen nhóm trong lòng.
Cũng có lúc, chị cảm thấy mình có lỗi với chồng dù chị và Quang chưa làm gì quá giới hạn. Chỉ duy nhất một lần Quang nắm nhẹ tay chị khi chị trình Quang một văn bản cần ký. Tay Quang ấm. Chị nghe như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Chị vội rút tay lại, Quang bối rối:

– Xin lỗi Oanh, tại Quang đi công tác mấy ngày, không thấy Oanh nên nhớ quá.

Lâu lắm rồi chị không nghe ai nói nhớ mình bằng cái giọng vừa tha thiết vừa tội nghiệp như vậy. Chồng chị cũng thường đi công tác, nhưng lần nào về, anh cũng mua cho chị một đống quà rồi vội vàng ôm ấp, hôn hít hai đứa con chứ chẳng mấy khi nói nhớ vợ, dù rằng đêm ấy, anh nồng nàn và cuồng nhiệt hơn hẳn. Phụ nữ vốn yêu bằng tai. Bao nhiêu lời ngọt ngào cũng là chưa đủ. Bởi vậy mà dù có lúc thấy có lỗi với chồng, chị vẫn chẳng thể ngăn nổi cơn chếnh choáng trong tim mỗi khi nghe những lời ngọt ngào của Quang, thấy ánh mắt si mê của Quang dành cho mình.
Quang thông báo chuyến công tác nước ngoài một tuần để gặp gỡ đối tác mới. Chỉ có chị và Quang. Chị hơi đắn đo. Quang thích chị. Chị lại say nắng Quang. Liệu có điều gì xảy ra?
Chị háo hức chờ đợi chuyến công tác như cô gái chờ cuộc hẹn đầu tiên với người yêu. Chị tranh thủ thời gian đến tiệm quen gần nhà để làm đẹp. Uốn xoăn nhẹ mái tóc, sơn móng tay, chăm sóc da mặt. Trong lúc ngồi đợi, những người phụ nữ rôm rả nói chuyện, chia sẻ để giết thời gian.

– Nhà cái chị ở đầu ngõ đấy, nhẹ dạ cả tin, nghe lời đường mật bỏ nhà theo người khác. Giờ bị lừa hết tiền, gã bồ cao bay xa chạy, trở về xin chồng con tha thứ mà chưa biết thế nào.

Có chị thở dài:

– Ngày xưa mê lão chồng vì cái miệng dẻo quẹo và tính lãng mạn. Giờ lại thấy khổ. Lão suốt ngày tán tỉnh các em trẻ. Mình nói thì lão bảo tính lão thế, gặp các cô thì mồm mép vậy thôi chứ có ngoại tình gì đâu.

Người phụ nữ trung niên an ủi:

– Thế còn đỡ chứ hàng xóm bên tôi, lão chồng ra ngoài hào hoa phong nhã là vậy, về nhà cục súc lắm. Cặp bồ mà còn đánh vợ con.

Cô thợ làm tóc cho chị xuýt xoa:

– Chị Oanh là sướng nhất. Anh nhà vừa làm ra tiền, vừa chiều vợ, chăm con. Ngày nào em cũng thấy anh đón hai đứa nhỏ rồi đi chợ nấu cơm.

Nghe cô thợ làm đầu nói, chị tự nhiên giật mình. Đúng là lâu rồi chị thường về muộn vì công việc, gặp bạn bè hay đi mua sắm, làm đẹp. Anh bận rộn nhưng chưa bao giờ trách móc một câu. Lúc nào về đến nhà chị cũng thấy bọn trẻ đã tắm rửa sạch sẽ, cơm canh sẵn sàng chờ chị về ăn. Trái tim chị như bừng tỉnh.
hoavan_truyenChị mua một bó hồng cắm vào chiếc lọ trong phòng khách. Chị xắn tay vào bếp chuẩn bị mấy món ngon.
Sau bữa tối, hai đứa trẻ về phòng học bài, chị xoa vai anh:

– Có mỏi không, để em mát-xa cho nhé.

Anh hơi ngạc nhiên. Chị thủ thỉ:

– Anh sắp xếp tuần tới cả nhà mình đi du lịch nhé. Lâu lắm rồi mình không đi.

– Em phải đi công tác mà. Chị cười, đặt lên má anh một cái hôn:

– Công ty giao cho người khác rồi. Với lại em cũng xin nghỉ phép rồi anh ạ.

Anh siết chặt tay chị. Bàn tay anh ấm áp và vững chãi. Anh thì thầm:

– Thời gian qua bận việc quá không quan tâm đến em. Em đừng buồn nhé!

Chị khẽ lắc đầu rồi tựa đầu vào ngực anh, vòm ngực vững chãi sẽ là điểm tựa cho chị suốt đời. Khi anh cúi xuống đặt lên môi chị một nụ hôn dịu dàng, chị hiểu cơn say nắng đã qua, chỉ có hạnh phúc và tình yêu chân thành mới là thứ bền chặt mãi.

Mục Truyện ngắn/Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua