Khu nhà Thủy bị cắt điện. Thủy thắp nến bó gối nhìn ngọn lửa. Ngoài trời, mưa xối xả. Thủy lặng nhìn bé Mi đang ngủ say. Con người ta khi ngủ, ai trông cũng hiền lành đáng yêu như cây cỏ. Càng ngắm bé Mi thì cái mềm yếu của người đàn bà trong Thủy càng trỗi dậy. Những đớn đau từ một nơi xa xăm nào đó dội về bỏng rát. Nước mắt cứ thế trào ra…
Có tiếng mở cửa, Nam ló đầu vào:
– Mưa gió thế này hai cô cháu có ngủ được không?
Thủy bối rối, vội vã lau nước mắt. Nam sững lại:
– Có chuyện gì vậy?
Có cái gì đó từ trong sâu thẳm chợt òa vỡ khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của Nam. Thủy nức nở trước mặt Nam. Đã lâu rồi không ai đối xử với Thủy như vậy cả.
Nam im lặng, kiên nhẫn đợi Thủy qua cơn xúc động. Nam lấy trong túi ra chiếc khăn nhỏ đưa cho Thủy lau nước mắt. Thủy cố trả lời trong tiếng nấc:
– Nghĩ tới chuyện cũ, em…
– Nín đi em. Nước mắt chỉ làm con người ta thêm yếu đuối thôi.
Thái độ của Nam làm lòng Thủy dịu xuống. Thủy muốn nói với Nam cho lòng được nhẹ bớt, nhưng cô không biết bắt đầu thế nào. Kể rằng mình đã yêu từ khi học lớp mười ư? Rằng cả hai cùng đỗ đại học ở thành phố, cùng làm gia sư kiếm tiền để trang trải. Rồi người yêu Thủy lọt vào mắt xanh của chị cậu học trò. Thủy non dại nghĩ rằng đứa con sẽ buộc chặt tình yêu. Không ngờ, cái thai lại là lý do để anh ta ruồng rẫy, hắt hủi Thủy và dọn đồ đến ở hẳn nhà đó để tiện kèm cặp cho cậu em…
Tháng sau, anh ta chính thức làm lễ cưới cô gái kia ở một khách sạn hạng sang. Tương lai của con rể một tổng giám đốc khiến anh ta quên nhanh quá khứ. Lúc ấy, Thủy như con chó hoang, mất phương hướng. Thủy tìm cách gặp anh ta, thậm chí van vỉ. Không nói nửa lời, anh ta ném cho Thủy ít tiền rồi dửng dưng bỏ đi…
Thủy đã nghĩ tới cái chết để tìm sự giải thoát, nhưng chợt nghĩ tới bố mẹ ở quê, Thủy không thể. Họ đã gửi gắm và kỳ vọng ở Thủy rất nhiều. Cả bố và mẹ đã vất vả nuôi Thủy ăn học. Thủy đang học năm thứ ba, tương lai còn ở phía trước. Nếu để lại đứa con thì không thể, về nhà lại càng không. Chỉ nghĩ đến cảnh bàn tán ở quê thôi cũng đủ làm Thủy kinh hãi.
Mỗi khi nghĩ tới đứa con vô tội với sự tàn nhẫn của mình, lòng Thủy quặn lại, chết nghẹn…
Nam xuống nhà lấy cho Thủy một ly nước lạnh:
– Em uống nước đi. Trông em mệt mỏi quá. Uống xong rồi nói.
Nước mát làm cho Thủy dịu lại. Thủy đã bình tĩnh hơn.
– Em có nghĩ mình biết nhau là do định mệnh không? Tại sao lúc đó em lại quyên sinh lao vào xe anh?
– Hôm đó, vừa nhận tin bố mẹ ở nhà bị lốc biển cuốn đi chưa tìm thấy xác, em cứ lao ra đường giữa trời mưa mà chẳng biết đi đâu.
Nam trầm hẳn:
– Anh xin lỗi vì đã khơi lại nỗi mất mát của em. Vậy đã…
Nam bỏ dở câu hỏi. Thủy hiểu câu nói nửa chừng ấy. Thủy biết, không ai bây giờ cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ Thủy như anh. Nhìn hai bàn tay lóng ngóng của Nam, Thủy chợt thấy nao nao trong lòng.
Hình như anh cũng có nỗi niềm riêng được giấu kín. Phải là người có sự đồng cảm sâu sắc lắm mới nhận ra điều đó. Vì anh lúc nào cũng bình tĩnh, nhẹ nhàng xử lý ổn thỏa mọi tình huống.
Thủy nhớ tới cái bàn thờ trong phòng làm việc của anh. Trên đó treo hai bức ảnh, một của người lính trẻ đã ngả màu, một của người đàn bà đã luống tuổi. Bao giờ anh cũng mua hoa huệ cắm vào bình mỗi tuần để trên đó. Thủy bước ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi. Hơn một năm nay Thủy ở nhà anh mà chẳng khi nào hai người có dịp ngồi với nhau như thế này để giãi bày tâm sự. Cả hai đều giữ khoảng cách đủ để tôn trọng lẫn nhau.
Sau khi bố mẹ mất, Thủy suy sụp, hụt hẫng. Khó khăn lắm Thủy mới gượng dậy được. Thủy phải làm đủ nghề như gia sư, rửa bát thuê… để tồn tại. Có lần đói quá, thừa lúc bà lão hàng nước sơ ý, cô nhón tay lấy túi tiền rồi biến nhanh. Mắt Thủy sáng rực lên khi nhìn thấy những tờ bạc lẻ trong túi. Một nỗi ân hận dấy lên khi tưởng tượng ra khuôn mặt già nua của bà bán nước què một chân không làm át đi cơn đói cồn cào đã hai ngày qua mà Thủy chưa có gì bỏ bụng. Khốn nạn. Thủy nhai ngấu nghiến chiếc bánh mì suýt chết nghẹn ở cổ.
Năm cuối, cần nhiều tiền hơn cho việc học, Thủy quyết định đi làm thêm buổi tối ở một tiệm gội đầu. Thủy không tài nào quên được cảm giác ghê tởm của buổi đầu làm việc phải ăn mặc hở hang, vừa gội đầu vừa mát-xa cho khách.
Một lần, Thủy tát khách hàng khi hắn định giở trò sàm sỡ. Thủy bị chủ tiệm đánh tới tấp và Nam đột ngột xuất hiện. Anh vung tay đấm gã chủ tiệm một cú trời giáng vào mặt rồi kéo cô đi. Lúc đó, anh đang đi tìm một người bạn, nhận ra Thủy là người anh tông xe ngày trước nên dừng lại. Thủy đến ở nhà anh trong hoàn cảnh như thế.
Hàng ngày, Thủy giúp anh đưa đón bé Mi đi học và nấu bữa cơm chiều. Quan hệ giữa anh và Thủy chỉ là của chủ nhà và kẻ làm công. Thủy không phải trả tiền trọ.
Ngày nhận bằng tốt nghiệp, hắn đưa cô vợ đến nhận trên chiếc xe con đời mới. Hắn cố tình đi qua chỗ Thủy và ném cái nhìn đầy khinh miệt. Cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay mà nước mắt Thủy trào ra. Thủy cố nén dòng nước mặn chát ấy mà không thể. Sau bao nhiêu nỗ lực, Thủy cũng có ngày này. Thủy sẽ chứng minh cho kẻ bội bạc kia biết rằng, Thủy sẽ đi lên từ nỗi đau và sự mất mát.
Thủy đi làm. Chính cái ý nghĩ trả thù khiến Thủy lao vào công việc. Chẳng mấy chốc Thủy gặt hái được thành công. Điều đó giúp Thủy có thêm niềm vui sống. Ở công ty, vài người đã đếnvới Thủy. Thủy từ chối tất cả những lời mời dùng cơm hay đưa đón.
Có đêm làm việc khuya, Thủy nghe tiếng bước chân Nam ngập ngừng trước cửa phòng. Anh nhẹ gõ cửa. Trái tim Thủy như ngừng đập. Im lặng, Thủy cố giả lảng như đang tập trung làm việc, nhưng lại muốn anh đẩy cửa bước vào. Thủy toan đứng dậy bước ra mở cửa, nhưng hình ảnh trong bệnh viện hiện lên ngăn Thủy lại. Thủy run rẩy gục xuống bàn, vẫn là cảm giác tội lỗi, day dứt ám ảnh.
Bà bác sỹ lạnh lùng bơm vào người Thủy một liều thuốc cực mạnh. Thuốc ngấm, bụng Thủy nhói đau, rồi toàn thân quằn quại bởi những cơn co bóp. Thủy vật vã, lăn lộn không dám kêu rên, mồ hôi túa ra như suối. Cả người Thủy như con rắn bị đánh gãy xương. Môi Thủy bật máu…
Sau hơn hai giờ đồng hồ, Thủy bước ra từ căn phòng sặc mùi ê-te đó bằng trạng thái đờ đẫn, vô hồn. Cái khay máu như một sự trừng phạt đối với Thủy.
Đêm đó, trong một ngôi nhà có hai người không ngủ. Thủy cố gắng lập kế hoạch chi tiết cho dự án sắp tới của công ty. Đây là cơ hội để Thủy khẳng định mình. Tất cả tâm trí dồn vào công việc nên Thủy đổ bệnh phải nhập viện. Anh ở bên dịu dàng chăm sóc. Gần chục ngày sau anh đưa Thủy về. Anh vẫn thế, lặng lẽ bên Thủy, đầy tin cậy.
Sinh nhật Thủy, anh mang về bó hoa đỏ thắm cùng lời cầu hôn ghi trong tấm thiệp. Thủy nhoẻn miệng cười đón nhận bằng niềm hạnh phúc trào dâng trong ánh nến lung linh. Cứ nghĩ anh là người khô khan, ai ngờ anh cũng lãng mạn thế. Nhưng nụ cười của Thủy tắt ngấm khi nghĩ tới khay máu. Dự án Thủy phụ trách đã ký được hợp đồng với phía đối tác. Sếp thưởng cho Thủy tấm vé du lịch một tuần lễ, nhưng cô không muốn đi. Thủy xin nghỉ phép một thời gian. Cô lặng lẽ ra đi vào sáng hôm sau. Thủy muốn về quê để tìm cảm giác bình yên. Thủy cứ đi như thể chạy trốn. Không hẳn Thủy chạy trốn tình yêu của Nam mà Thủy chạy trốn chính mình. Cái cảm giác sợ hãi, ân hận và hình ảnh khay máu luôn rình rập, ám ảnh Thủy. Với Thủy, đó là nỗi đau, một sự giày vò, một mất mát quá lớn làm trái tim Thủy tan vỡ. Nỗi đau ấy không thể chia sẻ cùng ai khiến Thủy không thể vượt qua chính mình.
Chiều. Những đám mây đen từ biển bay vào đất liền mỗi lúc một nhiều. Bầu trời xám xịt nặng nề.
Thủy đứng lặng nhìn trời mưa vần vũ và khẽ thở dài. Đúng là trái đất tròn. Không ngờ dự án của công ty mà Thủy đảm nhiệm đã đánh bật cái tên công ty hắn ra khỏi bản hợp đồng. Mất hợp đồng này đồng nghĩa với việc công ty của hắn trên bờ phá sản trong thời buổi khó khăn.
Thủy chợt nghĩ đến Nam, đến bé Mi, nhớ có lần anh nói: “Tại cái số anh em mình lận đận nên mới gặp nhau”. Anh đã từng có một gia đình hạnh phúc với người vợ xinh đẹp cùng đứa con gái nhỏ. Nhưng vợ anh đã dan díu với người bạn thân. Hai người chia tay. Anh giành nuôi bé Mi khi nó đầy hai tuổi. Có lẽ, chính từ mất mát, trớ trêu của số phận người ta dễ hiểu, cảm thông và chia sẻ với nhau hơn.
Mưa tạnh. Mặt biển sáng và êm dịu lạ. Mọi thứ như được gột rửa. Cầu vồng bảy sắc bắc ngang vòm trời in xuống mặt biển lăn tăn sóng. Bỗng có tiếng gọi của bé Mi. Ngỡ ngàng, Thủy quay lại. Con bé chạy tới ôm chầm lấy Thủy. Tiếng Nam khẽ khàng như lời thì thầm của biển:
– Em không chạy trốn được bố con anh đâu. Anh và con cần em. Dù em ở phương trời nào anh vẫn tìm được em. Mình là số phận của nhau rồi.
Thủy thoáng bối rối khi Nam khẽ khàng nắm tay cô.
Sau cơn mưa Truyện ngắn của Hân Du – Theo Tiếp Thị Gia Đình