Gái nạ dòng là một từ hoàn toàn xa lạ, không nằm trong từ điển kén vợ của hắn. Nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng gái nạ dòng có sức hút lạ kỳ. Nếu so sánh với nước hoa, sau cái ngào ngạt gây ấn tượng của nốt hương đầu thì nốt hương giữa chính là nốt hương lưu lại lâu nhất, chân thật và đằm thắm nhất. Gái nạ dòng chính là nốt hương giữa nồng nàn, quyến rũ chết người ấy.
Cũng chính sự chết người ấy vô tình hay chủ ý kéo hắn vào những rắc rối mà hắn đang cố thoát ra. Tuy nhiên, chỉ là chút đong đưa nơi đầu mày cuối mắt chứ hắn nào có ý định tiến xa hơn.
Chị đẹp, đôi mắt ướt rượt và buồn đến nao lòng. Không ít đàn ông muốn dang tay che chở khi chạm vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Đôi khi, cái cảm giác ấy cũng chợt ào qua làm hắn sởn gai ốc. Chị quan tâm đến hắn, thỉnh thoảng chỉ là một tách cà-phê pha vội, một tách trà nóng khi cái lạnh ùa về hoặc vài viên kẹo bạc hà khi hắn húng hắng ho. Chỉ thế thôi. Hắn biết, đó là cách chị bày tỏ lòng biết ơn của mình dành cho hắn và cả đôi chút xao xuyến lẫn ngưỡng mộ.
Đời người trải qua nhiều giai đoạn thăng trầm, chị cũng có lúc tưởng chừng quỵ ngã. Chia tay với cuộc hôn nhân đầu tiên khi còn rất trẻ, chưa kịp lấy lại tinh thần thì cú sốc thứ hai ập đến, cả ba mẹ chị cùng ra đi sau tai nạn. Lúc ấy, hắn ở bên cạnh, vực chị dậy, gánh bớt phần công việc của chị. Với tính cách vui vẻ, trò chuyện hóm hỉnh, hắn lôi chị ra khỏi những u uẩn bao trùm, thổi vào tâm hồn chị luồng sinh khí mới. Khi những sóng gió đi qua, hắn mặc nhiên thành ân nhân của chị và cũng từ đó những dị nghị, đồn thổi ồ ạt kéo đến với hắn.
Mọi người trong công ty xì xầm. Các cô gái xinh tươi mơn mởn trong văn phòng nhìn hắn bằng đôi mắt khác lạ. Vừa ghen tức vừa trách móc. Chị cũng gánh không ít búa rìu dư luận, rằng gái đã qua lần đò quyến rũ trai tân… Tin đồn ấy bay về tận tai phụ huynh của hắn. Máu đào hoa vốn chảy sẵn trong huyết quản nên hắn có ra sức thanh minh đến mấy cũng chẳng ai tin.
Công ty đang thực hiện dự án mới ở Hà Nội, hắn hăm hở xung phong. Hắn muốn đi. Đi không phải trốn chạy, không phải không đủ bản lĩnh thoát khỏi sự quyến rũ chết người ấy. Hắn muốn bỏ những rắc rối không đáng có lại sau lưng, hắn muốn có một sự thay đổi. Không biết tương lai như thế nào, hắn xem lần ra đi này như một cuộc nhảy dù trong thời tiết gió to.
Bữa tiệc chia tay tan muộn, Hắn chạy xe chầm chậm về nhà. Phòng khách vẫn sáng đèn, hắn tắt máy, nhẹ nhàng mở cổng, khe khẽ đẩy xe vào nhà. Mẹ hắn ngồi đó, điệu bộ chờ đợi hết sức bồn chồn. Hắn biết, tiếp theo sẽ là bài giáo huấn dài lê thê, kèm theo tiếng sụt sùi, trách móc. Mai đi rồi, hắn muốn bầu không khí nhẹ nhàng, muốn một giấc ngủ sâu và tinh thần sảng khoái cho cuộc nhảy dù sắp tới. Hắn chợt cười tinh quái và thay đổi điệu bộ. Hắn làm bộ xiêu vẹo, ngả nghiêng. Giơ tay chào mẹ với nụ cười ngô nghê và hát ông ổng vài bài hát, câu nọ chắp nối câu kia. Mẹ hắn cằn nhằn: “Ôi giời ơi! Con với cái! Thế có khổ tôi không. Mai đi rồi, hôm nay cũng không về sớm nói chuyện với ba mẹ. Nó chẳng còn biết đến sự tồn tại của tôi trong cái nhà này nữa. Ừ, thì con đi, thoát khỏi cái con nạ dòng ấy là mẹ mừng, nhưng mà mày như thế này rồi lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa thôi con ạ. Bao đứa con gái hơn hớn ra thì không ưng…”.
Bà nói chưa hết câu đã thấy hắn phẩy tay, vắt áo lên vai vừa đi vừa cố hát to át tiếng bà. Bà lắc đầu bất lực. Bước chân vừa khuất mắt mẹ, hắn thẳng người, nhảy hai bậc một, càng nhanh càng tốt, cốt thoát khỏi giọng càm ràm của mẹ. Bỗng hắn sững lại, va phải bóng người cao lớn ở tầng hai. Ba nhìn hắn nghiêm nghị: “Anh giỏi nhỉ!
Còn không biết về sơm sớm để tôi và mẹ anh lo. Thôi nhanh lên, về phòng nghỉ đi. Anh qua được mắt mẹ chứ qua thế nào được mắt tôi”.
Ba hắn phì cười. Ông cũng đến sợ độ nói nhiều của bà vợ yêu quý. Hắn ba chân, bốn cẳng ào về phòng, để nguyên quần áo và lăn ra ngủ. Hình ảnh đôi mắt ướt ấy cứ chập chờn, ẩn hiện trong giấc mơ.
Nốt hương thơm giữa thoang thoảng, lắng đọng, níu và làm say lòng người
Hà Nội chào đón hắn bằng cái rét cắt da thịt. Trời mù mịt, sương ướt vai áo và tóc, hắn co ro trên chiếc taxi hối hả chạy vào thành phố. Hắn được bố trí ở một khách sạn trên phố cổ, tản bộ qua vài con phố nhỏ là đến công ty. Mọi người chào đón hắn rất nhiệt tình và cởi mở.
Cái chất giọng miền Nam ngọt như mía lùi có phần khác lạ lại trở thành thế mạnh của hắn. Hắn quan sát một vòng, trong đội dự án có lắm cô nàng xinh xắn và sành điệu. Đột nhiên, hình ảnh gái nạ dòng hiện ra trước mắt rồi trôi vèo đi. Hắn thực sự thích môi trường làm việc mới này.
[related-products]
Công việc bận tối mắt khiến hắn không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Có những hôm hắn làm việc tới khuya, lê tấm thân nặng trịch qua mấy con phố nhỏ, rẽ vào hàng phở, gọi một tô nóng hổi ăn cho ấm bụng rồi về ngủ. Cái gì hắn cũng quen dần, riêng món ăn miền Bắc hắn chưa tài nào quen nổi. Hắn sụt đi đến vài cân nhưng xem ra hắn lại càng điển trai.
Về đến phòng, thả mình lên chiếc nệm êm ái, hình ảnh của Hà Anh đột nhiên choán hết đầu óc hắn. Chiều nay, lúc trao đổi công việc, Hà Anh làm rơi tập tài liệu xuống sàn. Hắn và cô cùng cúi xuống nhặt và vô tình cụng phải nhau. Mùi thơm thoang thoảng toát ra từ vai áo cô, mái tóc mềm cọ nhẹ lên mặt hắn. Hắn ngẩn người ra, phải mất một giây hắn mới định thần trở lại. Hà Anh không rực rỡ và thu hút như các cô gái khác trong đội của hắn, trái lại cô có vẻ ủy mị, yếu ớt và mong manh. Nhưng trong công việc, cô luôn xông xáo hết mình, khác xa với vẻ bề ngoài yếu đuối. Hắn cảm thấy yêu quý và ngưỡng mộ cô, muốn tạo mối quan hệ thân thiết hơn nhưng lần nào cũng thế, Hà Anh có vẻ khước từ hắn. Mọi người trong đội vẫn gọi cô là mama tổng quản. Hắn thắc mắc. Mọi người chỉ cười ẩn ý: “Ừ thì cô ấy là mama thật sự mà”.
Gần một tháng trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được căn nhà nào ưng ý để thuê. Đột nhiên, hắn nảy ra ý định… Kế hoạch được vạch ra và hắn âm thầm thực hiện. Hết giờ làm, hắn xuống lấy xe thật nhanh và đứng ở một góc xa xa. Nhác thấy bóng Hà Anh xuất hiện là hắn âm thầm bám theo, cố giữ khoảng cách an toàn để không bị phát hiện. Vòng vèo qua các con phố nhỏ, vướng phải ở ngã tư đèn đỏ, thế là hắn mất dấu cô.
Mất hơn tuần lễ hắn mới tìm ra khu nhà của cô ở, còn cụ thể phòng số mấy thì hắn chịu. Hắn lên mạng, tìm nhà cho thuê ở khu vực ấy, lại mất thêm một tuần nữa. Tìm được, hắn đánh tiếng nhờ cô tư vấn thêm.
– Ồ, khu này gần nhà em, an ninh lắm anh ạ. Nhưng sao anh không chọn chỗ nào gần gần cho tiện đi lại mà chọn xa thế?
– Anh cũng chưa rõ đường sá lắm, thấy bảo chỗ này cũng được nên muốn thuê. Hắn làm bộ ngô nghê nhưng trong bụng thì cười đắc chí.
Hắn dọn đến ở, lại có cơ hội để nhờ cô tư vấn thêm. Nào là đàn ông vụng về không biết mua sắm, bày biện, nào là nhà cách chợ và siêu thị bao xa… những câu chuyện nhỏ nhặt khiến Hà Anh trở nên cởi mở, dễ gần hơn. Cô giúp hắn mua sắm vật dụng trong nhà. Thi thoảng ngày cuối tuần, cô đi chợ, tiện thì mua cho hắn ít rau xanh và trái cây. Nhưng lần nào cô cũng giữ kẽ, sang đưa cho hắn rồi quày quả về ngay.
Nhiều lần, hắn ngỏ ý muốn sang thăm cho biết nhà nhưng cô đều từ chối. Hắn cũng không dám mạo muội, sợ cô nổi giận thì hỏng hết công sức theo đuổi bấy lâu nay.
Tin hắn cặp kè với cô lại lan đi khiến mọi người xì xầm to nhỏ, hắn thấy bực. Những lời bàn tán ấy khiến Hà Anh đột nhiên tránh mặt hắn. Cái vỏ bọc lạnh lùng lại khoác lên mặt cô khi hắn vừa cố gắng giúp cô gỡ bỏ. Tan sở, một là cô ra thang máy thật nhanh, lấy xe và phóng vù đi. Hai là cô nấn ná để đi cùng các nữ đồng nghiệp khác. Cô tránh mặt hắn.
– Ba hôm nay, Hà Anh vắng mặt. Cô ấy xin nghỉ có việc gì thế? – Hắn lân la hỏi thăm.
– À, con cô ấy ốm. Thằng bé bị viêm phổi. Mai phòng mình cử đại diện đi thăm nhé!
– Ô, thế Hà Anh có con rồi cơ à? – Hắn kinh ngạc.
– Ơ, cái anh này rõ thật lạ. Con cô ấy hai tuổi rồi đấy. Thằng bé trông kháu khỉnh lắm. Thế anh không thấy người ta gọi cô ấy là mama tổng quản sao?
Hắn nghe tin, giật mình, hóa ra công sức hắn theo đuổi cô bấy lâu nay trở thành công cốc sao? Rõ ràng, nhìn vẻ ngoài hắn không thể nào hình dung cô đã là mẹ của cậu nhóc lên hai. Rõ ràng, hắn thấy tay cô không đeo nhẫn và cũng chẳng bao giờ tâm sự ríu rít về chồng con như các phụ nữ khác.
– Phụ nữ ai chả làm mẹ. Sao phải gọi cô ấy là mama tổng quản? – Hắn thắc mắc.
Mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn hắn. Ai cũng im lặng, lảng tránh.
Buổi trưa. Chị Quỳnh, người lớn tuổi nhất phòng, rủ hắn đi ăn và kể: Chuyện của Hà Anh ai cũng biết. Con bé đáng thương lắm. Nó nghị lực hơn ai hết…
Đêm. Hắn trằn trọc khó ngủ. Hình ảnh Hà Anh qua lời kể ban chiều tái hiện trong tâm trí hắn. Hà Anh một mình vượt qua bao điều tiếng để giữ lại giọt máu đang lớn dần trong bụng cô. Người mà cô yêu đắm đuối cũng là cha đứa trẻ hứa hẹn đi du học hai năm sẽ quay về. Hai năm trôi qua vẫn bặt vô âm tín. Đến khi tìm được tin tức qua bạn bè, Hà Anh mới ngã ngửa, cha đứa trẻ đã yên bề gia thất và định cư ở nước ngoài. Bao yêu thương, nhớ nhung, cô dồn hết cho đứa bé. Tiếp đó, bố cô bị tai biến nằm liệt giường. Mẹ cô nghỉ mất sức từ sớm. Gánh nặng dồn lên đôi vai cô. Mọi việc trong gia đình đều một tay cô quán xuyến. Vậy nên, mọi người ưu ái đặt cho cô cái tên mama tổng quản.
Mưa phùn rả rích. Bầu trời ảm đạm khiến hành lang bệnh viện dài hút gió càng trở nên não nề. Hắn và mấy chị đồng nghiệp nữa lom khom tìm người qua ô cửa kính. Hà Anh đang bế con đi qua đi lại, tay kia vỗ vỗ vào lưng con. Thằng bé thiếp đi trên vai mẹ, thỉnh thoảng lại ho sù sụ. Lòng hắn lại quặn thắt.
Mới có ba hôm mà cô gầy đi rất nhiều. Những ba đêm liền không ngủ, một mình vật lộn với cơn sốt của con. Các chị hỏi thăm mẹ con cô, hắn thì lóng ngóng đứng bên, tay chân thừa thãi. Hắn cứ đứng rất lâu như thế, rồi đột nhiên hắn khẩn khoản:
– Hà Anh à! Có lẽ em ốm mất, anh thấy em không đủ sức gắng gượng tiếp đâu. Hay là… đêm nay… anh… à… à… ở lại trông bé giúp em nhé!
Bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía hắn.
– Ừ, phải đấy! Đàn ông mạnh khỏe lại chưa vướng bận gì. Cậu Phong tối nay ở lại đỡ cho em ấy một tối. Chẳng cần làm gì nhiều, cứ ngồi canh xem nhỡ thằng bé có sốt thì gọi y tá, để cho cái Hà Anh nó chợp mắt một lát. Ba đêm không ngủ thì còn gọi gì là người ngợm nữa. – Chị Quỳnh nói.
Hà Anh ra sức từ chối. Cô ngại và sợ làm phiền hắn một, sợ điều tiếng đến mười.
Hắn tranh thủ ào về nhà tắm rồi trên đường quay lại bệnh viện mua cái gì đó để cả hắn và cô cùng ăn tối.
Cảm giác chăm sóc một đứa trẻ con thật lạ kỳ. Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh hồng hồng, cái miệng đỏ, ướt và cong veo của thằng bé giống mẹ như tạc khiến hắn bật cười.
– Anh cười gì thế?
– À, anh thấy trẻ con nó thật ngộ nghĩnh và đáng yêu. Anh chưa bao giờ nhìn kỹ một đứa trẻ say ngủ cả – hắn gãi đầu, gãi tai – Mà thôi, em tranh thủ ngủ đi, có anh đây rồi, em yên tâm. Anh sẽ không ngủ gật đâu.
Sáng nay, bầu trời hửng nắng. Không khí ấm dần lên. Hà Anh giật mình thức dậy, cô sờ tay vào trán con, thằng bé mát rượi và ngủ ngon lành. Bàn tay nhỏ bé của con nằm gọn trong tay hắn. Hắn ngồi ở ghế, gục đầu vào thành giường. Cô khẽ nhoẻn miệng cười. Cả đêm qua, dù mệt, thiếp đi nhưng cô vẫn biết, chốc chốc hắn lại kẹp nhiệt độ cho thằng bé, rồi kéo chăn đắp kín ngực cho cả hai mẹ con.
– Thích thế! Hai mẹ con ngủ ngon nhỉ! Cả đêm qua có bố trông kỹ thế này cơ mà.
Bác ở giường kế bên trêu Hà Anh. Cô bẽn lẽn, định thanh minh đấy chỉ là đồng nghiệp thì đã nghe tiếng hắn nhanh nhảu:
– Bác thấy cháu có đẹp giai giống bố không ạ? Đẹp giai bác nhỉ?
Cái giọng miền Nam cố tình nhại cho giống giọng Hà Nội khiến Hà Anh và mọi người bật cười.
Hắn biết vẫn còn nhiều khó khăn ở phía trước nhưng sẽ cố gắng giữ nốt hương giữa với mùi cỏ cây, giản dị đến nao lòng này cho riêng mình
Đợt không khí lạnh tăng cường nữa lại tràn xuống. Hà Nội chìm trong rét mướt. Muốn cho Hà Anh nghỉ thêm ít hôm nữa cho cả hai mẹ con lại sức, hắn tranh thủ ôm thêm việc của cô để kịp tiến độ. Mấy đêm liền hắn ở lại công ty làm việc rất khuya, về nhà, thấy người rét run, đầu đau như búa bổ, cổ họng rát. Đặt lưng là hắn ngủ mê man. Trong giấc mơ, hắn thấy mình nắm tay Hà Anh và bế thằng cún. Hắn thấy giọng mẹ hắn trách hờn, thổn thức: “Bao nhiêu đứa con gái mơn mởn không lấy, lại đâm đầu vào cái đứa nạ dòng, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”.
Hắn cảm thấy mùi hương của cỏ cây thoảng qua rồi lắng đọng lại vai áo, hương vùi trong tóc và thấm qua làn da phụ nữ. Nốt hương thơm giữa quyến rũ lan tỏa khắp phòng.
– Anh Phong, anh Phong! Tỉnh lại đi, đừng làm mẹ con em sợ.
Có tiếng phụ nữ gọi hắn da diết. Hình ảnh gái nạ dòng trôi tuột đi, ánh mắt mẹ trách móc, nhìn xoáy vào hắn rồi cũng bị cuốn phăng đi. Hai bóng người một cao, một thấp mờ mờ hiện ra trước mắt hắn.
– Anh Phong ơi, tỉnh lại đi. Hắn giật mình choàng tỉnh. Hai khuôn mặt sợ sệt đang nhìn lom lom vào mặt hắn lo lắng.
– Anh tỉnh rồi! Anh mơ gì mà ú ớ thế. Tối qua anh về muộn lắm à, lại quên không khóa cửa. Em nghe chị Quỳnh bảo gọi mãi cho anh không được, mọi người lo lắng nên bảo em chạy sang xem thế nào.
– Thế còn em thì sao, có lo lắng cho anh không? Cún lo cho chú Phong lắm nhỉ?
Anh quay sang nhìn thằng bé cười lém lỉnh. Nó chỉ chờ có ai hỏi thăm nó và mở to mắt, gật đầu lia lịa ra chiều đúng ý.
Hà Anh bẽn lẽn. Ai bảo nét xuân hồng, e ấp không còn ửng trên đôi má gái nạ dòng? Khi nốt hương đầu thoát ra ngào ngạt rồi bay đi, chỉ còn nốt hương thơm giữa thoang thoảng, lắng đọng và níu và say lòng người.
Truyện ngắn của Linh Đan – Theo Tiếp Thị Gia Đình