Nhà có chuột

Maya đã quen với cuộc sống đầy ánh đèn của máy chụp hình, đèn sân khấu và những buổi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Cô vẫn nhìn thấy mặt trời hai lần một ngày, cô đi ngủ khi bình minh sắp lên và ra đường khi hoàng hôn buông xuống... – Truyện ngắn của Vũ Văn Song Toàn

Maya khẽ nhón chân bước đi như một con mèo. Bàn chân thon, trắng ngần hiện rõ từng đường gân xanh căng cơ trụ lực trên tấm thảm ni-lông màu tro. Cô vươn cái cổ dài ra phía trước rón rén bước vào trong bếp. Maya mở tủ lạnh, bên trong bật sáng. Ánh sáng chiếu xiên ra phía bàn ăn, hiện rõ như đường vân ngoằn ngoèo xam xám trên nền đá cẩm thạch màu kem. Bốn chiếc ghế trắng có gắn đinh tán bằng đồng thau lấp lánh trong ánh trăng câu liêm rọi vào từ cửa sổ. Tay trái cô cầm đôi guốc cao gót màu đỏ, tay phải cô cầm chiếc chổi. Cô đập mạnh về phía góc nhà, tiếng chổi kêu lịch bịch rồi rơi xuống. Cô nói:

– Hình như nhà có chuột!

Trác nằm trên giường mắt lim dim như đang ngủ. Cô lại giường rồi ghé mặt mình sát vào mặt anh. Cô nằm kế bên Trác. Anh vòng tay ôm cô rồi nằm trườn đè qua. Maya cười khúc khích. Cô đẩy Trác ra xa rồi nói:

– Có chuột!

Maya là một siêu mẫu xinh đẹp nhất nhì thành phố. Cô có gương mặt của một con búp bê, có thể nó giống búp bê Nhật Bản bày bán trong một cửa hàng mỹ nghệ tinh xảo ở một con phố Kyoto. Cặp mắt cô thật nhỏ, nó nhỏ như hai đường chỉ kẻ lên khuôn mặt trắng như đắp bột gạo. Chiếc mũi thẳng cao thanh tú trên đôi môi nhỏ như trái anh đào. Maya quả nhiên là một con búp bê bằng xương bằng thịt đắt giá. Người yêu cô là Trác. Trác là một nhà khoa học, anh lấy bằng tiến sỹ lịch sử tại Mỹ ở tuổi hai mươi sáu.

Cả cha mẹ Trác đều là cán bộ cao cấp tại các bộ của chính phủ. Cuộc đời của Trác đầy đủ vật chất và tiền bạc, anh không phải suy nghĩ nát óc để kiếm tiền. Anh có Maya là người yêu, với anh cô là một thứ trang sức sống động và đắt tiền.

Anh đè cô xuống, đưa môi cắn lên tai cô. Ánh đèn vàng chiếu vào thân hình gầy gò của Trác làm nổi lên cả chiếc xương sườn.

Trác thì thào:

– Làm gì có chuột ở chung cư cao cấp như Emerald này.

– Ừ, có thể có. Có phải nó đây không?

Trác ấn mạnh cơ thể mình lên Maya. Maya rùng mình. Cô tưởng tượng mình không trọng lượng hay cô tưởng tượng mình rơi vào một vùng nước bạc mênh mông.

Maya thức dậy, cô lấy tay kéo rèm cửa. Mặt trời lấp lóe những tia nắng cuối cùng trong ngày phía đằng Tây. Bên ngoài kia, cây hoa osaka nở ra một màu trắng tinh khiết đang đung đưa theo gió chướng lạc từ hạ lưu sông vào phố. Maya mở cửa sổ, cô bước ra ngoài lan can, từ tầng mười sáu, cô nhìn xuống đường. Những chiếc xe như những con bọ lao đi vun vút dưới đại lộ. Đèn vàng hắt ra từ tiệm bánh pizza Domino. Maya chăm chú nhìn những cặp nam nữ khoác tay nhau đi ra từ phía nhà hàng Trung Quốc.

Chợt như nhớ ra điều gì, Maya tưới vội nước cho đám hoa loa kèn rồi cô cầm cái xô đi vào. Cô nhìn mình trong gương. Một gương mặt xinh đẹp và ấn tượng, nhưng không hề có biểu cảm. Cô xoay mình trước tấm gương đứng, rồi xách giỏ và kéo cửa rất nhẹ đi ra. Dưới đường, một chiếc xe đen đang chờ ở phía dưới hàng cây osaka. Maya bước vào trong, chiếc xe lao nhanh ra đại lộ.

hoavan_truyen

Maya thường đi diễn catwalk từ lúc chín giờ đêm cho đến bốn giờ sáng. Trác đến nhà lúc cô chuẩn bị đi làm và sau đó anh thường nằm trên giường ngủ. Thường thì Maya làm anh thức giấc bằng một cú cắn nhè nhẹ ở tai. Anh chồm tới đè lên cô. Cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Anh ra về lúc nào cô cũng không hay. Maya thường thức dậy từ lúc bốn giờ chiều. Họ cứ làm như vậy theo như một quy trình chính xác.

Đêm nay Trác cũng thấy nhột nhột ở tai, như một bản năng, anh mở mắt và lấy tay vặn đèn. Đèn bật sáng. Một vật thể  khoang đen và trắng. Anh thấy mặt nham nhám như có lông cọ vào.

– Con mèo!

Maya nói nhất định cô sẽ bắt được mấy con chuột này. Trác nhướng mày lên, gương mặt làm ra vẻ không tin. Cô đưa chiếc birkin cho Trác nhìn, đúng là có một lỗ thủng rất to.

– Không phải vết chuột cắn, anh nghĩ đó phải là một con chuột lang nước khổng lồ – Anh cười phá lên, con mèo giật mình kêu ngao ngao, rồi lùi lại, nó mất hút vào gầm giường. Maya trong bộ váy ngủ bằng lụa hồng nằm xuống bên anh.

Hôm nay, Maya ngủ dậy trễ ba mươi phút so với thường lệ, có lẽ ba mươi phút ấy là họ bận nói về con mèo và vết cắn trên chiếc túi của Maya. Maya ngồi kế bên người lái xe. David chăm chú lái xe hướng về phía trung tâm thành phố. Hai bên đường đèn đường loang loáng vụt đi. Cái cần gạt nước vẫn quay liên tục. Maya chú mục vào chiếc điện thoại, tay cô bấm liên tục không ngừng. Đột nhiên cô dừng lại rồi nói:

– Em mới có một con mèo.

– Mèo ư? Ai sẽ chăm sóc nó?

– Không cần ai chăm sóc cả. Anh nghĩ tất cả những con sư tử trên sa mạc đều cần người chăm sóc ư?

David im lặng và tiếp tục quay vô lăng, hướng về phía trung tâm.

Họ đến bar Martini, quán bar ở một khách sạn sang trọng bậc nhất ở thành phố. Vẫn đám khách quen thuộc, một đám ô hợp của người mẫu, người nổi tiếng, gái điếm hạng sang và những người đồng tính. Người gác cửa Trung Đông trong bộ vest đen có vết xăm màu xanh biển bên dái tai trái, đầu trọc nhẵn bóng, mắt lồi và long lanh trong ánh đèn vàng chiếu rọi ra từ sảnh khách sạn cúi đầu chào cô. Không để Maya phải đợi trong hàng chờ, anh lịch sự mở cửa rồi lùi lại cho Maya và David bước vào. Cô không nhìn người hầu bàn mà chỉ nhìn vào menu có hình chiếc ly hình phễu trên đặt ba trái vải, lại chú mục vào điện thoại, thi thoảng dừng tay, cô nhìn về phía đường. Dòng xe vẫn chạy, đèn đường lướt qua loang loáng. Thi thoảng cô như nói với David điều gì, rồi lại tiếp tục bấm máy.

David vẫn im lặng uống rượu với đá trên chiếc ly thủy tinh không màu. Tiếng nhạc xập xình vẫn phát ra liên tục, đám ẩm khách tiếp tục uống, cười hô hô, nhảy lưng tưng, rồi lại uống. Đám đàn ông thì thầm vào tai nhau rồi cười phá lên. Đám phụ nữ ngả ngớn, ẹo qua ẹo lại rồi đưa tay sửa váy vì một nguyên nhân giống nhau là bị lộ miếng dán ngực.

Maya đã quen với cuộc sống đầy ánh đèn của máy chụp hình, đèn sân khấu và những buổi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Cô vẫn nhìn thấy mặt trời hai lần một ngày, cô đi ngủ khi bình minh sắp lên và ra đường khi hoàng hôn buông xuống.

hoavan_truyen

Cô nhìn ra đường và đầu cô trống rỗng. Cô chợt nảy ra ý định, không biết giờ này Trác làm gì. Trác chưa bao giờ nói với cô. Tự nhiên cô ngừng bấm điện thoại nói với David:

– Theo anh, một người đàn ông sẽ làm gì vào giờ này?

– Uống.

– Rượu hoặc whisky, cũng có thể anh ta uống nước chanh nếu anh ta là người đồng tính.

– Nếu anh ta không uống?

– Anh ta đang làm tình.

Maya chợt nhớ ra điều gì. Cô chạy ra khỏi quán bar, mặc cho David há hốc mồm vì ngạc nhiên. Cô chạy thẳng ra đường, chui vào một chiếc taxi màu vàng rồi mất hút vào dòng xe cộ đông đúc. David tiếp tục đưa ly thủy tinh không màu lên môi, anh vẫn không bỏ cặp kính đen kiểu dành cho phi công ra khỏi mắt.

Maya chạy lên lầu và mở cửa, cô cố mở cửa thật khẽ để không gây ra tiếng động, con mèo hình như bị cửa mở trúng gào lên và đèn bật sáng. Trác vẫn nằm đấy dưới ánh đèn vàng. Trác thấy ngạc nhiên khi Maya về sớm. Anh uể oải ngồi dậy, dựa lên đầu giường bọc bằng lụa màu xanh Thổ. Maya nhìn quanh phòng. Cô mở tủ lạnh như tìm một cái gì đó. Cô bung tủ áo, mở cửa toilet.

Trác nhìn Maya, anh há hốc mồm ngạc nhiên. Trác thấy Maya thật lạ.

– Anh làm gì khi anh không ở đây?

– Anh đọc sách.

– Đọc sách có gì vui?

– Có, có những người trong sách.

– Người ư, họ có trong sách ư?

– Có chứ, họ đi lại, ăn uống và nói chuyện với nhau.

– Họ có làm tình với nhau không?

Trác đè Maya xuống như một thói quen thường ngày, Maya lại thấy mình không trọng lượng như trôi vào vùng nước bạc mênh mông.

hoavan_truyen

Maya vội vã mở cửa, ra hiệu cho David bước ra. Cô vào ghế lái và lao đi. Cô hỏi:

– Anh có thuốc không?

David lấy tay đẩy kính lên mũi sau đó đưa hộp quẹt zippo xoay vòng thật sành điệu rồi châm lửa đưa cho cô.

– Không phải thuốc này. Em muốn thuốc anh cuộn.

Xe vẫn lao đi vun vút trên đại lộ. Maya dừng xe dưới tán cây đào tiên trái vàng bóng lưỡng đong đưa bên vệ đường. Cố hít, lửa cháy tàn, khói xanh tỏa ra mù mịt, mùi khét lẹt, cô ném tàn thuốc xuống cỏ.

– Em vừa giết chết nó.

– Giết ai?

– Con chuột.

– Nó rất to. Em đâm bằng con dao gọt hoa quả.

– Nhưng trượt. Con mèo của em.

Maya tự dưng khóc. Rồi cô lại cười. Cô lấy giấy bản và tự cuốn một điếu. David mồi lửa và cô lại hít. Cô cười to hơn. Máu của con chuột nhuộm đỏ cái váy ngắn của cô. Cái váy màu trắng in hoa loang màu đỏ. Từ đùi trong của cô có một dòng máu chảy xuống tận đầu gối. David hỏi:

– Đây là máu gì?

– Máu con mèo nhuộm xanh cả chiếc váy.

– Nhưng nó màu đỏ, rất đỏ.

– Không thể nào, nó màu xanh mà. Em tưởng con mèo máu của nó phải màu xanh chứ.

Cô ném vội tàn thuốc xuống bụi hoa bướm màu hồng giống đám hoa anh túc dại đang rung rinh. Cô lao lên xe, rồ máy, rồi chạy đi.

Xe biến mất vào mưa nhòa trên đại lộ.

Cô đã tỉnh lại trong bệnh viện. Cô thấy đầu mình hơi tê tê. Một cảm giác khoan khoái rất dễ chịu. Bên cạnh là một người đàn bà trung niên. Cô dụi mắt và hỏi:

– Sao mẹ lại ở đây?

– Ôi trời! Tạ ơn trời Phật, con đã hôn mê ba ngày rồi?

– Sao con hôn mê?

– Con bị tai nạn xe hơi.

Mẹ cô mang súp lại. Hơi nóng từ súp bay lên thành một lớp mờ mờ như sương. Những hạt nước li ti đọng lại trên cằm của cô. Cô bóp đầu cố nhớ lại, nhưng trong đầu cô chỉ có một làn sương hồng. Cô không nhớ gì cả. Mùi thịt từ súp làm cô buồn nôn và lợm giọng. Cô hỏi mẹ:

– Người ta tìm thấy con ở đâu?

Mẹ cô ngừng tạp chí, đưa mắt nhìn đứa con gái:

– Con ráng ăn một chút đi. Con đã không ăn gì mấy ngày nay rồi, chỉ toàn truyền dịch thôi, không tốt cho dạ dày đâu. Người ta tìm thấy con trên đại lộ phía Tây thành phố. Ơn trời, cái xe đã bị nát đầu nhưng mà con thì không sao, chỉ bị hôn mê.

– Thật sự con không nhớ gì sao? – Bà mẹ hỏi cô, nhưng bà hỏi thật khẽ và mày hơi chau như hỏi chính mình.

Cô chỉ nhớ, lúc đó mưa rất lớn. Ở ngoài trời toàn màu hồng. Cô nhấn ga lao vào trong mưa và cô ở đây.

– Thế còn David?

– David nào?

– Tài xế của con đó.

– Trước giờ, con vẫn tự lái xe mà, làm gì có David nào.

– Mà con mua con mèo hồi nào? Lúc mẹ qua thấy con mèo đã gào lên vì đói. Đã hai ngày nó không ăn gì, sao nó sống sót được nhỉ?

Cô nhắm mắt lại, nhưng cô không hề ngủ. Đầu óc cô trống rỗng. Mẹ cô tiếp tục đọc tạp chí Model và tiếp tục đọc. Bà dừng lại ở trang số 9, hai hàng lông mày xăm 3D của bà như giao nhau khi thấy hình cô chụp quảng cáo cho một khách sạn sáu sao ở Singapore. Cô đang ôm bức tượng thạch cao khỏa thân. Bức tượng vẫn gọi là chàng David. Trong hình, mặt cô thể hiện xúc cảm của sự thỏa mãn, nhưng mẹ cô nghĩ đó là biểu hiện cơ mặt của sự đớn đau khi có vật thể lạ đưa vào cơ thể người đàn bà. Mẹ cô hỏi:

– Con có mệt không? À! Hôm mẹ qua chung cư Emerald thấy có cảnh sát đang làm việc. Kế bên phòng con mở cửa và rất ồn ào.

Mẹ nghe mấy người hàng xóm nói có người thanh niên chủ nhà tên là Trác bị sát hại. Anh ta bị đâm bằng con dao dùng để gọt hoa quả. Anh ta chết trong trạng thái không một mảnh vải che thân. Phòng anh ta khét lẹt mùi khói. Dưới sàn nhà vương vãi đầy những lá cần sa cháy nham nhở.

Mẹ cô đưa tờ báo cho cô và hỏi:

– Con biết người này không?

Cô cắn môi đăm chiêu. Cô lắc đầu không biết.

– Anh ta tên là Trác đấy, hàng xóm nhà con cả năm nay mà.

Cô cố nhớ lại tất cả. Nhưng chỉ thấy màu hồng của mưa hay màu xám của khói. Cô không hề mất trí, cô vẫn nhận ra mẹ cô cơ mà.

Đầu cô đau kinh khủng.

Cô nhớ là cô đã đâm con chuột. Con chuột chết không kịp kêu lên và máu bắn vào đùi cô.

Mấy tháng nay cô thấy cần sa, thứ cô hay dùng để có ảo giác thăng hoa, mất dần. Hóa ra con chuột đã ăn vụng.

– Đúng rồi, chính xác là nhà có chuột.

Truyện ngắn của Vũ Văn Song Toàn – Theo Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua