Người lẻ

Cô luôn tin mình là người mạnh mẽ và tự do trong ái tình, nhưng cơn ho giữa đêm cùng sự dịu dàng của anh khiến cô thấy mình đơn lẻ và yếu đuối biết bao... – Truyện ngắn của Phong Linh

 

Chạy xộc vào phòng anh như một kẻ điên, tôi nói:

– Em muốn ngủ với anh.

Anh cười.

Anh vẫn chăm chú vào điếu thuốc.

Tôi lại gần anh hơn chút nữa, cởi chiếc khăn choàng cổ ra.

Tôi ngồi cạnh anh.

Lúc này anh mới ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi ngồi xuống đất, cạnh chiếc bàn anh đang ngồi. Đầu tôi nghiêng nghiêng vào hông anh. Tôi ghì tay ôm chặt lấy anh.

– Em muốn ngủ với anh – Tôi lặp lại điều đó như một cái máy.

Buổi chiều ngoài kia Sài Gòn đành hanh nắng. Thời tiết khô khốc. Buổi chiều bên trong căn phòng của anh ám ngột mùi khói thuốc. Tiếng quạt máy kêu rè rè.

Đó là lần cuối cùng tôi ngủ với anh trước khi rời đi.

Tôi và anh không là gì của nhau, chưa bao giờ là gì của nhau. Tôi và anh chỉ như hai hòn đá va vào cuộc đời nhau, tạo thành tiếng kêu khô khốc. Nghe như tiếng rêu rao niềm cô độc của mỗi người.

Tôi thất tình bởi một chàng trai suýt nữa đã là chồng mình. Tôi đi làm một công việc nhàm chán cho mấy nhà sách. Một ngày làm việc của tôi chỉ kéo dài khoảng bốn đến sáu giờ. Còn lại tôi ngồi lì ở góc quán này, chẳng thiết đi đâu.

Tôi gặp anh từ lúc đó. Anh là chủ của cái quán cà-phê trông xập xệ này.

Một hôm, Sài Gòn mưa dai dẳng. Chỉ duy nhất mình tôi trong quán, anh mời tôi uống rượu. Đây là thứ rượu đặc biệt của quán chỉ dùng để đãi khách quý. Anh nói với tôi như thế. Tôi nhếch mép cười.

Tôi uống. Anh uống. Tôi bắt đầu thấy lâng lâng. Tôi nhắm mắt gục đầu xuống bàn, dù chẳng say như tôi tưởng. Nhưng chẳng hiểu sao lúc ở bên cạnh anh, bỗng dưng tôi chẳng muốn mở mắt ra nhìn bất kỳ thứ gì xung quanh. Khi nhắm mắt, tôi biết anh đã ngồi bên cạnh tôi rất lâu. Anh đã kề môi anh vào môi tôi, nhưng anh không hôn tôi. Tôi chỉ cảm thấy hơi thở gấp gáp của anh. Hơi thở của một người đàn ông khiến tim tôi đập dồn dập, không phải vì yêu mà vì cần.

Tôi đã từng ngủ với người tôi sắp lấy làm chồng. Tôi không giống các quý cô cứ phải giữ khư khư cái gọi là ngàn vàng ấy khi mà các cô cũng thèm khát vô cùng. Với tôi, tâm hồn và thể xác hoàn toàn tự do với nhau. Thân thể tôi có những khao khát và nó cần được đáp ứng. Còn tâm hồn tôi, vốn đã từ lâu chỉ riêng một mình tôi nhảy múa trong đó. Tôi thỏa mãn với việc chẳng một ai bước vào, bước ra nữa.

hoavan_truyen

Đêm đầu tiên tôi ở cùng một người đàn ông lạ mà tôi không hề yêu. Tôi đã đề nghị anh ngủ với tôi, cũng giống như lần cuối cùng này. Tôi và anh đã xoắn xuýt bên nhau cứ như đã yêu nhau cả ngàn thế kỷ. Oái oăm thật, không biết những cô gái suốt đời cứ nghĩ mình chỉ có thể làm tình với người đàn ông mà mình yêu sẽ căm giận những kẻ như tôi thế nào nếu biết được cảnh hay ho này.

Tôi ngủ thiếp luôn ngay lúc làm tình xong. Tôi vẫn chỉ là người lẻ và anh cũng chỉ là một người lẻ khác. Tôi và anh không phải là chúng tôi.

Anh làm gì sau đó, tôi không hề biết.

Sáng hôm sau, tôi trở dậy sớm và mở cửa quán rời khỏi nơi này.

Tôi không biết anh đã làm gì.

Tôi trở lại quán vào buổi chiều, sau giờ làm. Tôi nhìn thấy anh ngồi ở chiếc bàn sát cửa ra vào. Quán khá đông khách. Hơi ồn. Tôi cười chào anh rồi thản nhiên bước vào góc quán mà tôi vẫn thường ngồi.

Tôi cảm thấy ánh nhìn của anh từ sau lưng khiến mình vướng vít bước chân. Tôi bước chậm rãi. Tôi nhớ đến những nụ hôn của anh đêm qua.

Bạn gái anh đến. Cô cười nói như một sinh viên ngây thơ chưa hề biết chuyện buồn vui phù phiếm của thế gian này.

Họ ngồi với nhau một lúc dưới quán rồi dắt tay nhau lên tầng trên. Phòng anh ở đó. Ai biết họ sẽ làm gì. Mà có lẽ một cô gái ngây thơ như cô ấy sẽ chỉ dám ngả người vào anh và nũng nịu vài câu nói lãng mạn. Câu chuyện tình yêu trong sáng như thế. Cô gái ấy không giống tôi. Cô ấy có lẽ sẽ chỉ khóc lóc nếu biết người yêu đã ngủ với người con gái hư hỏng khác. Cô ấy chắc sẽ nhổ một bãi nước bọt trước mặt tôi, chẳng thèm đếm xỉa gì tới tôi, sẽ coi thường tôi, vì con gái như tôi mà không biết giữ giá cho mình.

Chiều hôm ấy tôi bỗng nhớ cái người chồng hụt của mình tha thiết. Tôi đã từng là một người con gái thực tế vô cùng, khi nghĩ rằng sẽ trao cho anh tất cả, bởi anh sẽ là người tôi lấy làm chồng; khi chúng tôi không lấy nhau nữa, vì anh nói, anh bị bệnh vô sinh, anh phải ra nước ngoài chữa bệnh, rồi anh sẽ về. Có lẽ anh không chữa khỏi bệnh nên người nhà anh nói anh ở bên nước ngoài luôn. Còn tôi, tôi biết anh đã trót có con với một người đàn bà khác, cũng giàu có như anh. Họ dắt tay đi nước ngoài du lịch thôi. Lúc biết tin ấy, tôi chẳng buồn thất vọng nữa. Bạn bè mắng tôi là đứa quá mộng mơ. Họ nhầm thật, tôi đã thực tế và thất bại với sự thực tế của mình nên mới phải trở thành đàn bà khi chưa có chồng thôi.

Tôi chẳng còn là con gái nên không mộng mơ cũng chẳng còn gì mà giữ giá. Người chồng hụt của tôi mà biết tôi thế này chắc sẽ ân hận, quỳ sụp xuống mà xin lỗi tôi, nũng nịu tôi như anh ta vẫn làm thế. Người ta có vô vàn lời thương mến cho nhau, xoa dịu nhau, nhưng người ta chẳng bao giờ dám chạm vào sự trần trụi thực sự của nhau.

Tôi lại mộng mơ rồi. Đàn bà mà cũng mộng mơ thế cơ à.

Người yêu anh đã về. Đêm ấy, anh giữ tôi ở lại.

– Chúng ta khá hòa hợp – Anh nói với tôi điều đó. – Tôi lại nhếch mép cười.

– Anh rất muốn em. Từ hôm qua, sau khi em đi, anh đã rất nhớ em.

Tôi không cười nữa.

hoavan_truyen

Tôi và anh đã ngủ cùng nhau suốt một thời gian dài khi tôi ở thành phố này.

Tôi là đàn bà. Mà đàn bà ngủ với đàn ông thì không hư hỏng. Tôi đã qua cái thời thèm được người yêu vuốt tóc và nói với tôi những lời ngọt ngào khi làm tình. Tôi và anh hoàn toàn im lặng khi làm tình. Anh không hề vuốt tóc tôi. Anh cũng không thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào. Anh không hề yêu tôi.

Hôm ấy, bất chợt tôi tỉnh dậy giữa đêm. Tôi thấy rát họng và mệt mỏi. Tôi bắt đầu ho khan như một đứa con gái ốm yếu và bệnh tật. Tôi với tay bật điện và phát hiện ra anh không hề nằm bên cạnh tôi.

Cơn ho khan cứ kéo dài khiến tôi nôn nao khó chịu. Đôi mắt tôi tự nhiên như bị ướt. Tôi lợm người. Tại sao tôi lại khóc vào lúc này? Ở nơi không phải nhà mình, trên chiếc giường của người đàn ông và người con gái khác. Tôi đưa tay lau những giọt nước chưa kịp chảy thành dòng xuống mặt một cách vụng về. Hai viên thuốc ngủ trước mỗi khi làm tình cùng anh đêm nào cũng khiến tôi ngủ ngon lành cho đến sáng. Thế mà tại sao đêm nay tôi lại bất chợt tỉnh dậy?

Tôi ôm cổ để chặn cơn ho tới nhưng vô ích. Tiếng cầu thang loẹt quẹt. Là bước chân người. Là anh. Anh từ từ bước về phía tôi, tay bê theo một cốc nước và đặt xuống chiếc ghế cạnh giường.

– Em uống đi – Anh nói.

Tôi im lặng nhìn anh. Mắt anh đang nhìn tôi mà lơ đãng như một kẻ vô hồn.

– Trà hoa cúc, anh cho thêm chút quế, sẽ khiến em bớt ho.

Tôi muốn khóc. Anh cứ dịu dàng như thể đang yêu tôi. Sự dịu dàng của anh khiến tim tôi nghẹt thở. Tôi không thể chịu đựng được điều đó.

Anh quay lưng bỏ đi để mặc tôi một mình. Tôi uống hết cốc trà mà anh mang lên. Tôi bỏ đi giữa đêm mặc cho anh ngồi đó.

Tôi không đến quán mấy ngày liên tục. Sự dịu dàng của anh buộc tôi phải rời khỏi anh và nơi này. Tôi sợ tâm hồn và thể xác của tôi không tự do với nhau nữa. Tôi sợ. Tôi là đàn bà và hình như đàn bà càng dễ bị cảm động hơn con gái. Ngày xưa người tôi yêu đã phải dịu dàng với tôi hàng năm trời tôi mới cảm thấy yêu. Bây giờ, tôi dễ dàng hơn.

Lần cuối cùng khi ngủ với anh, tôi đã không uống thuốc ngủ. Tôi đã khóc suốt đêm hôm ấy khi giả vờ ngủ trong vòng tay anh. Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá thơm trong miệng anh. Tôi vẫn nghe thấy tiếng quạt xè xè và tiếng anh thở bình thản.

Ngày hôm ấy, chúng tôi không phải mỗi người lẻ loi. Chúng tôi là hai người. Đêm ấy, tôi mới biết rằng dù là đàn bà hay đàn bà hư hỏng thì cũng tha thiết được yêu một người đàn ông.

Truyện ngắn của Phong Linh – Theo Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua