Người đàn bà mộng du

Thức vẫn còn ở trong tâm trí Uyển Từ, rõ mồn một. Hàng đêm, cái dáng ngồi cô độc của nàng đổ xuống nền gạch hiu hắt... − Truyện ngắn của Trần Huyền Trang

Uyển Từ thập thò sau bờ giậu lưa thưa nhánh mồng tơi với những quả màu tím lủng lẳng bên nách lá. Cái bờ giậu gắn kết tuổi thơ nàng với Phan bao mùa trái chín, vậy mà chưa khi nào anh bước khỏi ranh giới mong manh ấy đến bên nàng, thật sự.

– Anh Phan, anh Phan ơi!

Phan đang tắm sau nhà, làn da rám nắng bóng bẩy khoe hết vẻ cường tráng của chàng trai dù đã quá tuổi “băm” rất lâu. Anh tạt vội gàu nước mát rượi lên người rồi vớ chiếc khăn lau lấp liếm, quấn ngang người, vội vã chạy ra sân:

– Ơi, chuyện gì vậy Từ?

Ánh mắt sáng rực như những viên đá trong suốt lấp lánh giữa trời chiều hửng đỏ, nàng hồ hởi nắm cổ tay Phan, lắc mạnh:

– Em có tin của Thức rồi. Anh ấy về rồi, đang ở phố núi đó.

Phan nhìn Uyển Từ, đây không phải lần đầu tiên nàng chia sẻ kiểu vậy cho anh biết.

– Ai nói cho em biết vậy?

– Mấy người ngoài chợ đang bàn tán ầm lên kìa. Chắc trời Phật thương nên đưa anh ấy trở về với em đó Phan.

Phan ngập ngừng hỏi, dù biết chắc câu trả lời một kiểu một của nàng:

– Em lại tính đi tìm Thức nữa à?

– Phải! Lần này chắc chắn ảnh sẽ về với em. Mai anh trông nhà giùm em vài bữa nghen. Nhớ cho con mèo ăn uống đàng hoàng nghe.

Nàng đã nuôi con mèo trắng như tuyết với bộ lông xù êm ái này từ khi Thức ra đi. Cũng từ đó, nàng luôn rong ruổi kiếm tìm tình yêu gần như tuyệt vọng của mình. Phan không ngăn cản nàng, vì anh biết mọi cố gắng của anh đều trở nên vô nghĩa.

Sáng hôm sau, nàng bắt chuyến xe sớm nhất lên phố núi. Uyển Từ không mang theo gì nhiều ngoài chiếc áo len màu hồng nhạt, một hộp phấn, một thỏi son, cây lược, hai bộ đồ và cuốn sổ tay chi chít nơi bước chân nàng đã đi qua để tìm Thức.

Chính Phan là người đưa nàng ra bến xe, gọi điện cho một người quen ở phố núi đón và giúp đỡ nàng. Khi xe sắp chuyển bánh, Uyển Từ ngạc nhiên hỏi Phan:

– Anh không chúc em may mắn như mấy lần trước à?

Phan chỉ cười nhẹ:

– Ừ, anh tin là em sẽ may mắn.

Anh giúi vào tay nàng bọc nước sâm rồi lặng lẽ rời khỏi bến xe. Đã bao lần anh muốn nói với Uyển Từ một điều nhưng nhìn cách nàng háo hức đi gặp người yêu với hy vọng ngập tràn, mọi ý định trong anh tan nhanh như sợi khói.

Phố núi đón bước chân lạ lẫm của nàng vào buổi chiều mờ sương. Người đàn bà tướng mạo thấp đậm với những ngón tay thô sần và gương mặt phúc hậu ân cần đón nàng về ngôi nhà nhỏ ven đồi. Bà là người quen của Phan. Đón ly trà đào thơm ngọt từ tay bà, Uyển Từ hấp háy mắt cảm ơn:

– Cảm ơn dì. Không có dì, con không biết phải xoay xở ra sao ở nơi xa lạ này.

Bà cười hiền:

– Cô có vẻ là người lận đận về đường tình duyên nhỉ? Nhưng rồi sẽ mau chóng qua thôi. Tôi là người biết coi tướng số chút chút.
Uyển Từ tròn xoe mắt nhìn bà chăm chú:

– Thật hả dì? Dì biết coi tướng số à? Hay quá, dì có thể coi giùm con không?

– Cô muốn coi về việc gì?

Uyển Từ đỏ rần hai gò má, thẹn thùng:

– Dì biết rồi mà, tuổi của con, không coi về tình duyên thì còn coi điều gì.

Uyển Từ sốt ruột, nàng muốn biết liệu mình có gặp lại Thức như nàng đã và đang hy vọng.

– Tướng mạo cho thấy cô rất lận đận về đường tình duyên. Nhưng không sao, tất cả đã qua rồi, cô sắp gặp được người đàn ông
tốt và yêu thương cô suốt đời.

Uyển Từ quá xúc động, nàng gần như quỳ hẳn bên người đàn bà ấy, đôi tay run run nắm lấy tay bà, mấp máy:

– Thật hả dì? Con sẽ được gặp người đó phải không dì?

– Ừ! Chúc mừng cô.

hoavan_truyen

Sáng hôm sau, nàng tạm biệt người đàn bà tốt bụng ấy khi bà đang cặm cụi vun phân và bắt sâu cho những khóm hoa chuẩn bị vụ hoa xuân. Những đóa hoa mặt trời bằng lòng bàn tay vàng rực hực lên giữa nắng sớm một màu óng ánh bắt mắt. Nàng như bị thôi miên trước vẻ đẹp cuốn hút ấy.

Nàng muốn nấn ná lại ít lâu nhưng không thể. Nàng phải mau đi tìm Thức và cùng anh trở về xây tổ ấm để còn kịp đón xuân. Vả lại, nàng không muốn làm phiền người đàn bà bận bịu này quá nhiều. Nàng chải tóc thật kỹ, vuốt bỏ tóc rụng vương trên vai, kẹp lại bằng chiếc kẹp bướm đính hạt cườm lấp lánh.

Chiếc kẹp đó là quà sinh nhật Thức đã tặng nàng cách đây vài năm. Nàng không dám xài nhiều vì sợ mau hư. Nàng giặm thêm ít phấn để xóa bớt vẻ mệt mỏi sau nhiều đêm mất ngủ. Thêm tí son môi, nàng trở nên duyên dáng như một thiếu nữ vừa lớn, dù tuổi nàng leo lên gần đỉnh dốc cuộc đời.

Nàng bắt xe ôm đến địa chỉ ghi trên giấy. Người lái xe ôm niềm nở:

– Cô ở xa mới đến à? Nhìn rất khác những cô gái trên phố núi này.

– Vâng ạ, cháu người miền xuôi chú ạ.

Người lái xe ôm nhìn địa chỉ, chau mày:

– Nhà này à? Tôi có quen. Mà cô là họ hàng của cặp vợ chồng trẻ ấy à?

Nàng hơi sững lại nhưng vội trấn tĩnh:

– Chú nói sao cơ? Chú quen với chủ nhà à?

– Vâng! Đó là cặp vợ chồng mới cưới, họ mới lên đây mua đất cất nhà, sống rất hạnh phúc.

Nàng giục người lái xe ôm mau đưa mình đến đó. Có thể ông ta nhầm chăng? Hoặc là Thức đang ở cùng vợ chồng chủ nhà nào đó? Nàng phải chính mắt chứng kiến mới tin được.

Đó là ngôi nhà gỗ vừa mới làm, còn thơm mùi gỗ và véc-ni. Căn nhà nhỏ với gác xép có cửa sổ trổ ra sân. Hàng rào gỗ sơn màu xanh nhạt, mấy dây tường vi bò lủng lẳng vừa kịp ra hoa. Tiếng chim hót buổi sớm ríu ran trên vòm cây bên hiên nhà.

Nàng ngần ngừ cất tiếng gọi:

– Anh Thức ơi.

Những ngón tay nàng run run miết lên túi xách. Tiếng cửa gỗ mở ra nhè nhẹ. Gương mặt đàn ông hiện ra sau cánh cửa. Thức! Nàng suýt hét lên nhưng rồi giọng tắc nghẹn khi thấy ánh mắt sửng sốt đầy âu lo của người đàn ông ấy nhìn nàng. Giọng phụ nữ mềm mại cất lên từ phía sau nhà:

– Có khách hả mình?

– Ờ, ờ… người quen em à.

Thức ra mở cổng, vài giọt mồ hôi thấp thoáng trên khuôn mặt Uyển Từ làm anh bối rối:

– Ơ, là em sao? Sao em biết anh đang ở đây mà tìm?

Nàng mấp máy đôi môi, khóe mắt nàng đã rưng rưng:

– Thức! Sao anh để em chờ lâu như vậy? Sao anh về mà không cho em hay một tiếng?

Thức mời nàng vào nhà:

– Em vào nhà đã, rồi chúng ta nói chuyện.

Thức rót cho nàng ly trà nóng, hỏi:

– Em với Phan sao rồi?

Nàng giương cặp mắt ngân ngấn vặn lại:

– Anh còn chưa trả lời em kia mà. Anh trả lời đi, đừng lẩn tránh như vậy chứ.

hoavan_truyen

Thức bối rối ngó quanh nhà, như đang che giấu điều gì hoặc cầu viện ai đó. Lòng Uyển Từ như có trăm nghìn con kiến bò, ngổn ngang trăm mối. Nàng không tin người chồng hứa hôn phản bội nàng. Với lý do đi làm ăn xa mong thoát nghèo, mong có một số tiền lớn về cưới nàng, Thức đã ra đi và mau chóng quên nàng vò võ mong ngóng nơi quê nghèo rồi sao? Không để Uyển Từ căn vặn thêm nữa, Thức đốt điếu thuốc và kể hết cho nàng nghe.

– Đây là nhà anh, là tổ ấm nhỏ bé của anh. Khi anh vượt biên ra nước ngoài, một thân một mình, khó khăn chồng chất thì một  người con gái đã chìa tay ra cứu vớt anh. Đó là vợ anh bây giờ. Cô ấy là ân nhân, là người anh hàm ơn suốt đời. Anh đã yêu cô ấy. Có thể anh chẳng ra gì nhưng Từ ạ, cuộc sống này như một hộp đồ chơi rubik nhiều màu sắc. Không ai có thể tự điều khiển cuộc sống theo ý mình. Anh chỉ là một mảnh nhỏ trong cuộc sống này. Còn rất nhiều người xứng đáng để em yêu thương hơn anh. Hãy nghĩ tới tương lai của mình trước khi quá muộn, Từ ạ.

Cổ họng Uyển Từ khô rang dù nước mắt tuôn ướt đẫm khuôn mặt. Phấn son đã nhòe nhoẹt trên gương mặt đẹp ấy từ lúc nào. Nàng không còn đủ sức để mắng mỏ, trách cứ. Gương mặt Thức, người đàn ông phản bội, đang bục vỡ ra từng mảnh trong dòng nước mắt nàng. Nàng loạng choạng đứng dậy, cố nói một câu thật cay đắng cho hả dạ nhưng không thể.

Thức đưa nàng ra ngõ:

– Uyển Từ, anh mong em hạnh phúc. Em vẫn còn có Phan, Uyển Từ ạ.

Nàng nhếch môi, không buồn nhìn Thức nữa, cắm cúi đi khỏi nơi ấy. Phía sau nàng, người phụ nữ hạnh phúc bưng đĩa trái cây
vừa gọt xong trên tay, hỏi chồng:

– Ủa, sao cô ấy đi nhanh vậy mình? Em còn chưa kịp mời cô ấy dùng bữa với gia đình.

– Ừ, cô ấy đi rồi.

– Tội nghiệp quá, mong cô ấy hạnh phúc, mình ha. Mà, mình làm vậy có ác quá không?

– Chỉ cách này mới giúp cô ấy quên được tất cả và bắt đầu một cuộc đời mới em ạ.

Người đàn ông lấy điện thoại:

– Phan à? Anh đón cô ấy nhé?

hoavan_truyen

Uyển Từ thẫn thờ buông chiếc túi xuống, nàng gần như ngồi bệt xuống đất ở bến xe. Thế là hết. Tất cả trôi qua như giấc mơ đã đi đến hết đêm. Nàng cũng đã trôi, theo niềm hy vọng tắt ngóm.

Đường về nhà sao mà xa khi không có Thức bên cạnh. Niềm tin trong nàng tan chảy như ngọn nến cháy đến mảnh sáp cuối cùng.
Nàng cứ ngồi đó, như bị lực hút trái đất hút chặt vào nơi này. Nước mắt đã khô trên gương mặt nhưng lòng nàng chưa thôi khóc.

Một đôi tay lực lưỡng xốc nàng lên:

– Này, định ngồi đây luôn khỏi về à?

Nàng bực dọc định ngẩng lên mắng cho thằng du côn nào đó một trận nhưng hóa ra lại là Phan. Nàng hoảng hồn:

– Anh… lên đây chi?

– Đón em về chứ chi. Về đi Từ, em cứ đi mãi, nhà cửa lạnh tanh, tội lắm.

Nàng đứng dậy, không buồn ngẩng mặt:

– Em đã không may mắn, Phan à.

– Thôi, hãy chúc phúc cho anh ấy. Em còn phải lo thân em nữa kìa.

– Thân em còn gì đâu mà lo nữa hở anh?

Phan cứng họng khi nàng buông câu nói hiu hắt đó. Nàng còn nhớ mầm sống tượng hình trong người. Và nàng cho rằng cái mầm
sống ấy bị tước đoạt là lỗi của nàng. Nàng đặt tất cả hy vọng vào việc Thức trở về để nàng nói lời xin lỗi đã làm mất giọt máu của
anh, nhưng nàng chưa kịp nói…

Tâm trí Phan vẫn in đậm hình ảnh anh bế Từ vào bệnh viện khi nàng đã ngất lịm vì khóc quá nhiều. Nỗi đau mất mát chia lìa đã
tước đi sinh mệnh đứa con vừa tượng hình trong bụng Từ. Đó là con của Thức. Phan không còn đứng vững khi bác sỹ báo tin xấu
cho anh. Kể từ ngày đó, Từ sống cuộc đời khác. Một cuộc đời chỉ để hy vọng, chờ đợi điều mà Phan và tất cả mọi người đều biết là sẽ không thể, trừ nàng.

Trên đường về, Uyển Từ tựa đầu vào vai Phan, ngủ suốt. Gương mặt nàng đầy nỗi thất vọng, mệt mỏi. Phan ngồi yên cho nàng ngủ. Những cọng tóc lòa xòa cọ vào má anh làm dấy lên nỗi niềm trìu mến bấy lâu vẫn âm ỉ trong lòng. Ngủ ngoan nhé Từ. Thà nàng cứ ngủ như vậy mà anh yên tâm. Anh sợ nhất là mỗi đêm bước ra hiên nhà ngó sang nhà Từ phải giật mình thắc thỏm vì cái dáng ngồi cô độc của nàng đổ xuống nền gạch hiu hắt.

Con mèo lúc nào cũng cuộn tròn trong lòng nàng nhưng nó mãi mãi không đủ sức làm ấm lòng chủ. Nàng làm bạn với bóng đêm như thế ròng rã suốt bao nhiêu năm, kể từ khi Thức ra đi.

hoavan_truyen

Sau một thời gian uống thuốc Nam do Phan đều đặn sắc, Uyển Từ đã hồng hào, vui vẻ trở lại. Một ngày, Phan dợm hỏi nàng:

– Uyển Từ nè, nếu bây giờ anh lấy vợ, em có buồn không?

– Sao lại không? Buồn chết đi chứ.

– Em không muốn anh lấy vợ sao?

Từ vội giật mình, xua tay:

– Đâu có, phải để anh lấy vợ để sinh con nữa, chứ như em…

Phan đặt hai tay mình lên vai Từ, nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi hỏi:

– Từ, anh hỏi thật, em có muốn sinh con cho anh không?

– Ơ…

Từ im lặng. Khóe mắt nàng ươn ướt. Phan kéo nàng áp sát ngực mình. Nàng thút thít:

– Anh cũng thương em sao?

– Ừ! Anh yêu em, bằng tình yêu của anh và Thức cộng lại.

– Đừng nhắc đến người đó nữa Phan.

Thức mất vì tai nạn giao thông, Từ vật vã ngày đêm. Nàng không tin đó là sự thật. Thức vẫn còn ở trong tâm trí nàng, rõ mồn một. Khi Phan đưa nàng vào chùa viếng tro cốt Thức, nàng gạt phăng đi. Những cuộc kiếm tìm Thức bắt đầu từ đó, miệt mài. Mãi sau này, khi đã hết mộng du, Từ vẫn không hề biết rằng đôi vợ chồng hạnh phúc trên phố núi là có thật, tuy nhiên, người đàn ông chỉ mang khuôn mặt giống Thức, hoàn toàn không phải Thức ngày xưa của nàng.

Phan không muốn nhắc lại điều gì, chỉ muốn ôm Từ thật chặt và ước gì niềm yêu thương kéo dài thêm mãi.

Truyện ngắn của Trần Huyền Trang − Theo Tiếp Thị Gia Đình

Đừng bỏ qua